Cân Cả Thiên Hạ

[ T/G: Lâu nay quên không cảm ơn mọi người. Hì hì. Lúc này đây mình xin cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình viết nên bộ truyện này. Cảm ơn các bạn

༺Phải༒Không༒Em?༻,ᴳᵒᵈ乡тìин✟инâи✟кнấυঔ,tuyetnhi01,DongHo,Drago,DeathSky,[email protected],[email protected],[email protected],havadang1. Đã ủng hộ nguyệt phiếu, châu ngọc các kiểu. Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.]

Sau khoảng thời gian tầm 10 phút thì từ bên trong cột sáng xuất hiện mấy chục bóng người, ngay khi những người bên trong cột sáng vừa hiện thân thì những kẻ đang chờ sẵn nơi đây liền tấn công, vô số bảo vật lập lòe, pháp thuật đủ loại màu sắc đánh tới những người kia.

Rầm rầm... rầm rầm..

Công kích phô thiên cái địa gần như trong nháy mắt vào phủ toàn bộ những người mới xuất hiện kia vào bên trong. Nhìn một màn như vậy thì những người phục kích sẵn ở đây, cả nam lẫn nữ đều nở một nụ cười lạnh. Có người còn châm chọc một câu.

" Đám ngu dốt, không tự lượng sức mình, lại vọng tưởng muốn vào bên trong tranh đoạt bảo vật. Kết cục của những kẻ ngu dốt thì chỉ có con đường chết mà thôi. "

Ở bên cạnh người này là một nam tử có khuôn mặt trắng, nghe vậy thì cười lớn:

" Đó là số mệnh của bọn chúng không tốt, đã không có thực lực lại còn mơ tưởng hão huyền."

Nhưng đúng lúc này một âm thanh có phần hài hước vang lên:

" Ấy. Lễ gặp mặt cũng rất không tệ à nha. Không ngờ lúc ta đến còn có người đi tới đón tiếp đấy. "


Nghe được âm thanh này thì những người ở đây đều không khỏi sửng sốt, cả đám đều đưa mắt mà nhìn về hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy ngay sau khi công kích đầy trời tán đi thì một đội ngũ gần 50 người không chút bị thương xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Nhìn thấy cảnh này thì những người ở đây đồng từ thít chặt lại, lúc này đây ở bên trong đám người lại có vài người hình như nhận ra được đám người Xuân Đức nhịn không được kinh hô thành tiếng.

" Làm sao có thể, tại sao các ngươi cũng ở đây? "

Những người bên cạnh mấy kẻ này thì lập tức hỏi thăm.

" Ngươi biết những kẻ này là ai sao? "

Nhưng mấy tên này không có trả lời đồng bạn bên cạnh, không nói một lời liền quay người bỏ chạy.

Hành động này làm cho một tên có bộ dạng trung niên tức sôi máu, hắn gầm lên:

" Chạy gì mà chạy, đứng lại cho ta, bọn chúng chỉ có vài người, chúng ta có...."

Hắn còn chưa có nói hết câu thì đã không thể nói tiếp được nữa, những người ở đây chỉ nghe " phúc " một cái, thì đã thấy tên trung niên kia đầu thân tách biệt. Không biết từ lúc nào một thanh niên có bộ dạng ôn hòa đã xuất hiện ngay bên cạnh một tay đang cầm cái đầu của trung niên trong tay.

Có điều cái đầu cùng với thân xác của trung niên nhân kia nhanh chóng bốc hơi, quả thực phải dùng bốc hơi để diễn tả tình cảnh lúc này, chỉ nhìn thấy thân thể của trung niên bốc lên sương mù màu xanh lục kì quái, không qua bao lâu thì đến cả cọng tóc cũng không còn sót lại

Nhận thấy ánh mắt của mọi người đang đổ dồn về phía mình, thanh niên kia cười nhạt một cái nói:

" Rất không thú vị."

Ngay sau đó thân ảnh thanh niên kia liền biến mất, cùng lúc đó những kẻ phục kích ở đây chỉ cảm thấy một trận gió mát thổi qua, bọn họ nhìn thấy một cảnh tượng thật đẹp(hiệu quả mộng mị.)

Khi thân ảnh thanh niên kia lần nữa hiện ra thì những người phục kích nơi đây lẫn những cái xác trên mặt đất bỗng nhiên biến thành sương mù màu xanh rồi bị gió thổi tán đi. Đến ngay cả mấy tên đã chạy từ trước đó cũng không thoát. Tất cả đều đã quay về với cái bụi.

Người thanh niên này không ai khác chính là Xuân Đức, sau khi giải quyết xong đám tạp ngư thì hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hắn không có nhìn mọi người mà vẫn tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi một đoạn dài thì hắn mới nói:

" Đừng có đứng ngây ra đó, các ngươi muốn ở lại đây sao? "

Được Xuân Đức nhắc nhở mọi người mới tỉnh hồn lại, nhìn xung quanh một cái, sau đó nuốt nước miếng một cái rồi mới đuổi theo phía sau Xuân Đức. Thời gian gần đây vốn dĩ bọn họ thấy Xuân Đức tuy có cướp bóc nhưng cũng không có giết người.


Nhận định hắn cũng không phải người xấu, tuy hơi lạnh nhưng vẫn rất tốt, đặc biệt là mấy cô gái nhìn Xuân Đức càng thêm thuận mắt nhưng bây giờ bọn họ thấy tốt nhất nên cách xa xa vị ma đầu này ra một chút. Nếu không may làm vị ma đầu này tức giận lên thì hậu quả sẽ không thể lường trước được.

Nhưng đúng lúc này, Xuân Đức đang đi bỗng dưng ngừng lại. Ánh mắt hắn nhìn về một hướng, phía bên đó có một cái núi đá cùng vài cái cây mọc lưa thưa.

Thiên Hoa lúc này tiến lại gần hỏi thăm:

" Bên kia có gì sao? "

Xuân Đức khẽ gật đầu nói:

" Là một con chuột đáng ghét, có điều con chuột kia chạy mất rồi. Thôi chúng ta tiếp tục lên đường."

Thiên Hoa nghe vậy thì khẽ " Ừ " một tiếng.

Tiếp sau đó đội ngũ của Xuân Đức thẳng tiến mộ địa nơi sâu nhất mà đi.

Khu vực hạch tâm này có diện tích không lớn lắm, gần 9 vạn dặm mà thôi. Chỉ cần tán ra hồn niệm liền có thể hiểu rõ nơi này như trong lòng bàn tay. Tuy có một ít lực lượng thần bí cản trở nhưng vấn đề đó không là gì đối với Xuân Đức cả.

......

Mấy tiếng sau.

Sau khi vượt qua một số địa hình phức tạp cùng đánh giết đại lượng tiên thú cấp thấp thì đội ngũ của Xuân Đức đã đi tới nơi quan trọng nhất bên trong Tử Kiếm Chi Địa.


Nơi này gọi là một địa nhưng trên thực tế nơi làm mộ cho thanh kiếm kia lại là một cái cung điện nguy nga tráng lệ.

Vừa đến nơi đây thì đoàn người của Xuân Đức liền gặp công kích từ trên cao, vô số tiên thú hệ phi hành như châu chấu lao xuống bên dưới tấn công mọi người những con tiên thú này có số lượng không nhiều nhưng con nào con nấy đều có đẳng cấp thuộc về Huyền Thăng Tiên Cảnh.

Nếu là đệ tử vào đây kiểm tra mà đối mặt với đám tiên thú này thì 10 người phải có 8 người bỏ mạng.

Xuân Đức nhìn lên bầu trời,nhìn đàn tiên thú đang xà xuống thì trong hắn liền xuất hiện một đoàn sương mù xanh lục, sương mù xanh lục kia nhanh chóng biến ảo, biến thành vô số phi châm. Xuân Đức nhẹ vung tay một cái, vô số phi châm lấy tốc độ kinh người bắn về đám tiên thú.

Sau khi phóng phi châm xong thì hắn liền tiếp tục đi vào bên trong, hắn không hề quan tâm đến đám tiên thú kia ra sao.

Mọi người thấy hắn tiếp tục tiến vào trong thì cũng không dám ở lại, một đám nhanh chóng đi theo phía sau Xuân Đức, tuy bọn họ sợ Xuân Đức nhưng lại cảm thấy rất an toàn khi ở gần hắn.

Không qua bao lâu thì Xuân Đức đã đến trước cửa lớn, phía bên ngoài này có hai pho tượng ác ma. Khi hắn vừa đến gần thì một pho tượng ác ma bên trái mở miệng nói chuyện:

" Người không phận sự, không được đi vào? "

Tiếp sau đó pho tượng ác ma bên phải tiếp lời:

" Kẻ dám tự tiện đi vào. Chết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận