Cân Cả Thiên Hạ

Ngay khi Xuân Đức đang phàn nàn thì 

" Đùng đùng đùng...Ầm ầm ầm..." 

Từng đợt tiếng nổ lớn truyền đến, cùng với đó mặt đất rung chuyển kịch liệt, từng vết rách xuất hiện chi chít, xung quanh các vách tường cũng bắt đầu nứt vỡ rồi sụp đổ. Đất đá từ phía bên trên bắt đầu rơi xuống. 

Vô số các cơ quan, trận pháp cấm chế hiện lên, lối đi ngay lúc trước lúc này đây bị vô số cục đá lập kín.

"Á, có chuyện gì vậy."--- Cửu Công Chúa lúc này bị cảnh tượng trước mắt dọa cho không nhẹ, nàng theo bản năng nấp ra phía sau tùy tùng của mình.

Những người khác cũng bị cảnh tượng phát sinh trước mắt dọa cho ngây người. Xuân Đức phản ứng lại nhanh nhất, hắn quát lên một tiếng:

" Muốn sống thì đừng có phản kháng."

Tiếp theo hắn dùng hồn niệm bao trùm lấy những người khác thu vào bên trong nhẫn chứa đồ, sau đó mở ra hộ thể của bản thân rồi ngược hướng đường cũ lao đi, những vật cản trên đường đều bị hắn dùng sức mạnh thân thể đụng nát.

....

Bịch bịch bịch bịch....

Những người khác nghe Xuân Đức quát thì không một ai dám chống cự lại, đều bị hắn đưa vào bên trong nhẫn chứa đồ. Ở bên trong này vì có lực lượng pháp tắc áp chế toàn bộ, bọn họ từ một đại tiên biến thành người phàm.


Cả đám như mấy cái bao tải thịt rơi xuống phía bên dưới đè lên nhau.

" Ui da, là ai đang đè lên ta nhanh xuống."

" Kẻ phía trên nhanh đi xuống."

Rốt cục sau một lúc thì mấy người mới tách nhau ra. Bọn họ vừa đứng dậy thì liền nhìn quanh nơi này là nơi nào.

Vừa nhìn một cái thì cả đám liền đồng tử thít chặt, theo bản năng bọn họ lui nhanh về phía sau. Nơi này cả không gian đều toàn màu trắng. Cách bọn họ không có xa là một cái tế đàn bạch cốt to lớn. Bên trên tế đàn là Quỷ Kiếm đang vươn ra xúc tu của mình ăn thịt mấy người đến từ Hải Long Tộc.

Nuốt một ngụm nước miếng, Cửu Công Chúa có phần lo lắng nói ra:

" Vị đại nhân kia sẽ không phải để chúng ta vào trong này cho thứ quỷ dị kia làm đồ ăn chứ."

Nhưng ngay vào lúc này có một giọng nói mười phần khinh bỉ vang lên:

" Tu vi như nha đầu nhà ngươi còn chưa có tư cách làm đồ ăn cho nó. Đừng có tự đề cao bản thân như vậy chứ. "

Sói Mập lúc này đây không bị từ nơi nào mò ra, nhìn 5 người với ánh mắt xem thường. Sau khi nhìn qua lượt thì nó lại lười biếng tiến lại gần bên Quỷ Kiếm rồi nằm xuống.

Nhìn thấy Sói Mập, Khổ Đức Nạp lúc này tươi cười tiến lên phía trước nói:

" Kim ca, đã lâu không nhìn thấy."

Sói Mập lúc này hé ra một con mắt nhìn Khổ Đức Nạp, nó chảnh chó nói:

" Ta với ngươi không có quan hệ, đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ. Vào trong này rồi thì các ngươi nên đứng yên một chỗ, bằng không ta sẽ không đảm bảo tính mạng cho các ngươi."

Cảnh cáo xong thì Sói Mập lại tiếp tục nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Bị một con sói kinh bỉ thì Khổ Đức Nạp trong lòng có chút không cân bằng, dù sao trước kia hắn cũng là đại năng vương cảnh nhưng đáng tiếc.

Có điều nghĩ tới về sau còn phải nương nhờ vị đại nhân kia nên hắn đành nhịn, với hắn cũng biết con Sói Mập này rất được vị đại nhân kia quan tâm. Đắc tội với nó thì quãng đời phía sau không tốt lành rồi.

Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện, rồi nói:

" Kim ca, ta là thuộc hạ mới đầu nhập vào chủ nhân, sau này mong Kim ca chiếu cố."


Sói Mập nghe thế thì liền hé mắt ra, liếc mắt nhìn Khổ Đức Nạp thêm vài lần nó mới nghi ngờ hỏi:

" Ngươi thật là thuộc hạ mới của chủ nhân? "

" Ta làm sao dám đặt điều nói láo. Thực sự ta đã được đại nhân thu làm thuộc hạ."--- Khổ Đức Nạp khẳng định.

Ngáp một cái, Sói Mập chậm rì rì nói:

" Ngươi nói cũng có lý. Đã vậy thì ngươi có thể qua bên này tu luyện."

Nghe được Sói Mập nói thì Khổ Đức Nạp có phần nghi hoặc nhưng hắn vẫn là lấy can đảm đi qua bên phía Sói Mập, nhưng khi hắn bước vào phạm vi 200 mét xung quanh Quỷ Kiếm thì liền cảm nhận được một loại lực lượng thần kì.

Ánh mắt của hắn sáng lên, lúc này hắn đã hiểu lời nói của Sói Mập. Hắn tìm đến một vị trí thấp hơn vị trí của Sói Mập rồi ngồi xuống tu luyện.

Bốn người khác thấy vậy một màn thì hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đều là người thông minh, vừa nhìn là biết gần nơi Quỷ Kiếm hẳn có điều gì đó khác biệt.

Lúc này đây cả bốn người cùng tiến lên nói:

" Kim ca, chúng ta đều là thuộc hạ của chủ nhân không biết có thể qua bên đó tu luyện.""

" Được. Nhưng không được tới quá gần ta, nghe chưa?"-- Sói Mập lười biếng nói.

Những người khác hiển nhiên là không dám có ý kiến rồi, sau đó cả bốn người đều nhanh chân đi tới bên cạnh Khổ Đức Nạp ngồi xuống, cũng giống như Khổ Đức Nạp bọn họ cũng cảm nhận được một loại lực lượng kì diệu nơi đây, càng gần thanh kiếm quỷ dị kia thì lực lượng càng nồng.

[ Chú Ý: Sói Mập cũng giống yêu tu, có trí tuệ cao, nó không khác gì nhân loại. Đọc truyện mọi người đừng xem nó là một con chó bình thường, bằng không sẽ cảm thấy rất mất cân bằng.]

......


Ở bên ngoài.

Xuân Đức sau một hồi chạy bán sống bán chết thì cũng thoát ra ngoài. Lúc này đây hắn vừa đi tới mấy cái bậc thang có hấp lực kì lạ.

Không một chút do dự hắn liền cấp tốc thoát đi. Ở phía sau lưng hắn, cái di chỉ lúc trước bây giờ đã sụp đổ gần 1/3, một luồng ánh sáng màu tím yêu dị bao trùm lấy cả di chỉ nơi đây, phía bên trên bầu trời một đám mây lam nhạt cũng kéo đến. Vô số ma âm không biết từ nơi nào vọng ra khiến cho tinh thần bấn loạn.

Sau mấy chục cái hô hấp thì hắn cũng đã vọt xuống chân núi, thoát ly khỏi khu vực nguy hiểm. Nhưng khi hắn vừa xuống phía dưới chân núi còn chưa kịp thở ra một hơi thì đã bị một đám người bất ngờ vây công.

Vô số tiên thuật sát chiêu cùng bảo vật đánh thẳng lên người hắn. Vì mới dốc toàn lực để chạy thoát khỏi nguy hiểm nên lúc này đây bị vây công hắn không có kịp né tránh, hắn chỉ có thể mạnh mẽ đón đỡ.

Hộ thể pháp nguyên cùng vào sáng bảo hộ của Thiên Cốt Giáp đồng thời sáng lên, tuy bị bao tổn không ít trong quá trình chạy trốn nhưng dùng để ngăn cản nhất thời cũng không thành vấn đề.

Rầm rầm... Rầm rầm...

Vô số tiên thuật sát chiêu đánh lên người hắn phát ra tiếng nổ lớn. Quang mang chói lọi từ tiên thuật cắn nuốt hắn vào bên trong.

Dù hắn mạnh mẽ thật nhưng bị vây công từ nhiều cao thủ nữa bước vương giả hắn cũng cảm thấy áp lực bội phần.

[ T/G: Mình xin được giải thích một chút, trong những truyên tu tiên khác thì chỉ cần trên cấp thì có thể đơn giản áp chế được người cấp dưới, hoặc để yên cho kẻ thấp hơn đánh mà không hề hấn gì. Nhưng truyện của mình thì khác, cấp không quá chênh lệch nhau thì có thể giết nhau như thường.

Cũng giống như bạn cấp 100 có được 10k công 3k thủ, thì thằng cấp 70 nó có được 4k công 1k thủ vậy, nếu mà bị một đám cấp 70 vây công vẫn chết như thường. ….. Với trong tiên giới thì có vô số dạng tiên thuật khác nhau khiến cho địch nhân suy yếu, định thân… Phần còn lại thì mọi người có thể tự suy luận rồi.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận