Cân Cả Thiên Hạ

Nữ tử cảm thấy đối phương đã đuổi ngay sát phía sau, biết mình chạy không thoát,trên mặt nàng xuất hiện một tia đắng chát, nàng cũng không phải tu sĩ hồn đạo cũng không có bí pháp hồn thuật để chạy trốn nhưng ngay sau đó trong mắt nàng liền xuất hiện một tia điên cuồng.

" Đã ngươi muốn ta chết thì cũng đừng nghĩ sống khá giả."

Nghĩ như vậy, lúc này nàng không còn do dự nữa. Nàng khẽ hé môi anh đào ra, từ bên trong miệng nàng lộ ra một cái phi trâm. Phi trâm kia vừa lộ ra thì ngay lập tức rút đi tinh, khí, thần của nàng ta khiến cho nàng ta trong nháy mắt trở nên suy yếu.

Cùng lúc này nàng ra không chạy nữa mà quay người lại thổi nhẹ một cái, phi trâm trong miệng nàng ta dùng tốc độ khó lòng đề phòng bắn thẳng tới đầu của Bóng Ảnh đang theo ở phía sau. 

Bóng Ảnh lúc này đang mang theo tâm lý vui đùa đối phương nên cũng không quá chú ý đến hành động của nữ nhân trước mắt nên khi lúc nàng ta dừng lại thì hắn có hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy một thứ gì đó bay thẳng về phía đầu hắn.

Theo bản năng hắn đưa tay lên đỡ nhưng chỉ nghe " Phúc " một cái, bàn tay của hắn đã bị vật dụ dị kia đâm xuyên qua, sau đó tốc độ vẫn không giảm bắn thẳng đến mắt trái của hắn. Không kịp làm ra bất kì động tác gì cả, cây phi trâm do nữ tử hồng y bắn ra ngay lập tức đâm xuyên qua mắt trái của Bóng Ảnh, đâm xuyên vào đầu hắn.

Thấy Bóng Ảnh bị Mai Hoa Tử Trâm của bản thân đâm trúng mắt thì nữ tử áo hồng lúc này đã biến thành bà già cười lớn nói:

" Ha ha ha. Ngươi chết chắc rồi, kẻ chúng Mai Hoa Tử Trâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đây là cái giá cho sự ngu dốt của ngươi, ép ta phải thi triển ra bí thuật này ngươi cũng nên cảm thấy thỏa mãn... Khục khục."


Còn chưa nói xong thì nữ tử lại ho khục khục mấy tiếng, cả người cũng già nua đi không ít, nhất là tóc tai của nàng nhanh chóng bạc trắng, tu vi thoáng cái cũng hạ xuống một mảng lớn.

Nhìn thấy nữ tử trước mắt cười điên cuồng như vậy thì Bóng Ảnh cũng " khặc khặc " cười nói:

" Chất độc có thể khiến cho ta không thể phục hồi đúng là bá đạo thật, có điều cắt bỏ đi liền xong chứ gì."

Ngay khi nữ tử kia còn chưa hiểu Bóng Ảnh nói như vậy là sao thì tình cảnh tiếp theo làm cho ánh mắt nàng có rụt lại, chỉ thấy đối phương vậy mà đưa tay lên tự vặn đầu của bản thân xuống, sau đó cất vào túi. Sau khi đã cất cái đầu của mình đi thì Bóng Ảnh nói, lúc này ở bàn tay hắn xuất hiện một con mắt cùng một cái miệng, từ bên trong hai cái miệng ở hai lòng bàn tay đồng thời phát ra âm thanh.

" Nhìn ngươi lúc nãy còn có chút giá trị nên tả mới muốn bắt sống còn bây giờ thân thể thì suy yếu, tu vi suy giảm có sống cũng chẳng lợi ích gì nữa. Đã vậy liền làm thức ăn cho ta đi."

Nói xong thì Bóng Ảnh liền vươn tai chụp đến nữ tử phía trước, nữ tử kia muốn tránh đi nhưng lại phát hiện bản thân làm sao cũng không chạy thoát khỏi hai bàn tay này. Lúc này đây trên sắc mặt nàng hiện lên sự kinh hoàng, nàng điên cuồng giẫy giụa muốn tránh thoát khỏi hai bàn tay kia, có điều mọi thứ đều vô dụng.

Hai bàn tay của Bóng Ảnh như cái kìm sắt ép chặt nàng ta lại khiến cho nàng ta lúc này đến cả muốn giãy giụa cũng không làm được.

Bóng Ảnh sau khi bắt được nàng ta thì liền kéo nàng ta lại gần, cùng lúc đó ở khoang bụng của Bóng Ảnh lộ ra một cái miệng lớn, cái miệng kia há to ra lộ ra bên trong toàn răng nanh nhọn hoắt, mọc ra chi chít, trong cái miệng kia có thứ dịch nhờn xanh xanh nhìn kinh dị vô cùng.

Bóng Ảnh lúc này đút thẳng đầu nữ nhân kia vào trong cái miệng phía dưới bụng, nữ nhân kia thấy một màn như vậy thì hét toáng lên:

" Không được, ngươi không thể giết ta, ta là trưởng lão của Thăng Tiên Tông, người...."

" Rốp."

Còn chưa nói xong hết câu thì nàng ta liền không thể nói tiếp được nữa, cái miệng lớn kia khép lại ngay lập tức nữ nhân này liền bị cắn cụt đầu. Tiếp sau đó liên tiếp là những tiếng 

" Răng rắc... Rốp rốp... Phúc phúc.."


vang lên. Nữ nhân kia bị Bóng Ảnh cắn thành nhiều khúc sau đó từ từ nhai nuốt, tiếng xương cốt kêu lên rôm rốp nghe vô cùng vui tai.

Sau mười mấy cái hô hấp thì nữ nhân lúc trước đã bị Bóng Ảnh ăn sạch, đến cả quần áo cũng chẳng còn. Sau khi ăn xong thì Bóng Ảnh lúc này lại quay người hướng về một phương hướng khác đuổi theo.

......

Có điều sau 1 canh giờ, ngay khi bay đến trên một vùng, tại khu vực phía Bắc của Bát Hung Hải thì Bóng Ảnh liền mất dấu tên nam tử lúc trước.

Bỏng Ảnh lúc này đứng yên trên trời, vì không có đầu nên cũng không thấy được biểu lộ của hắn lúc này thế nào. Nhưng sau một lúc thì hai cái miệng ở hai lòng bàn tay đồng thời lớn tiếng nói: 

" Ngươi cứ việc trốn, ta hôm nay bồi với ngươi chơi cả ngày. Sau hôm nay nếu ngươi còn sống thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Vừa nói Bóng Ảnh lúc này liên triển khai thần thông của bản thân, cùng lúc đó mỗi con mắt ở mỗi lòng bàn tay đều mở to. Từ bên trong hai con mắt kia bắn ra liên miên những chùm sáng đen trắng. Những chùm sáng đen trắng kia sau khi bay ra ngoài thì liền hóa thi vô số con cú màu trắng hoặc màu đen bay đi khắp bốn phương tám hướng khác nhau.

Thoáng cái cả một phiến thiên địa nơi đây tràn ngập những con cú hai màu đen trắng, bọn nó không những bay trên bầu trời mà còn lặn xuống dưới biển sâu tìm kiếm.

Đàn cú nhanh chóng bay tản ra xa. 


1 vạn dặm.

2 vạn dặm

3 vạn dặm.

5 vạn dặm.

Ngay khi đàn cú bay ra khắp phạm vi 5 vạn dặm thì bỗng nhiên có một con cú phát hiện ra một hòn đảo khả nghi. Nó ngay lập tức kêu lên 3 tiếng. Âm thanh của nó vang vọng cả trời đất, xa xa đều có thể nghe được. Ngay lập tức vô số con cú từ khắp nơi bay đến nơi đây, tiếp sau đó đàn cú liền bay xuống phía dưới.

.....

Cùng lúc này, người ở trên hòn đảo cũng đã từ lâu phát hiện ra sự hiện diện bất thường của đám chim cú bên ngoài, có điều bọn họ cũng chẳng thèm để tâm lắm. Nhưng đến khi đám chim cú kia vậy mà xuyên thẳng qua trận pháp ở bên ngoài đi vào bên trong thì cả đám đều kinh ngạc không thôi. Lúc này bọn cũng mới phát hiện ra đám chim cú này có chút không bình thường.

Bất ngờ chính là hòn đảo này lại là hòn đảo mà đám người Long Tộc đang ở lại trị thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận