Sở Phàm ôm Trầm Mộng Lâm vẫn đang hôn mê cùng Kỷ Tiêm Vân đi thẳng ra ngoài. Tới khi ngồi lên cái xe thể thao hiệu Porsche màu đỏ của Kỷ Tiêm Vân, Sở Phàm mới gỡ cái mặt nạ quỷ xuống. Kỷ Tiêm Vân thấy vậy thì phẫn nộ. Quả nhiên, quả nhiên là một tên vừa đáng ghét vừa đáng hận. Cái tên hỗn đản Sở Phàm đáng chết một nghìn lần, một vạn lần này!
Đôi mắt đẹp của nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân nhìn chằm chằm vào Sở Phàm. Ánh mắt ấy dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra lửa giận khủng khiếp. Mà Sở Phàm hình như cũng cảm ứng được ánh mắt không mấy thân thiện kia của nhị tiểu thư. Khi hắn quay đầu lại thì thấy, quả đúng là nhị tiểu thư đang nhìn chằm chằm hắn. Lập tức hắn ngập ngừng nói:
- Nhị.. nhị tiểu thư, chẳng lẽ trong thành này, những nữ hài tử xinh đẹp như cô đều nhìn người ta như vậy sao?
Nhị tiểu thư sau khi nghe được câu hỏi của hắn nhưng nàng không giận mà cười, nói:
- Đúng vậy, tôi là muốn nhìn anh thật kỹ đó! Hừ! Giả dối, anh đóng kịch cũng xuất xác lắm đó. Rõ ràng là có một thân công phu mà lại còn giả bộ ngây ngô, trơ mắt nhìn tôi bị tên hỗn đản kia ăn hiếp. Anh chẳng những thờ ơ mà lại còn cố ý hôn mê, sau đó đợi cho tôi bị người ta bắt nạt đủ rồi mới giả bộ ra mặt cứu giúp. Được, anh được lắm! Anh nhất định là rắp tâm trả thù tôi..$#$%#$
Nhị Tiểu thư nói nói được câu cuối thì nức nở, đôi mắt to của nàng bỗng đỏ hồng lên, nhìn thật khiến người ta lòng đau như cắt!
- Cái gì, ý gì vậy? Ta biết võ thì sao? Còn, còn việc đi cứu cô ư?
Sở Phàm thì thào tự nói rồi đột nhiên kêu to:
- A! Máu, máu. Tay… tay của tôi sao lại có màu thế này?
Nhị tiểu thư lại nhìn thấy Sở Phàm vẫn tiếp tục giả ngu thì trong lòng càng thêm tức giận, đôi bàn tay trắng như phấn nắm lại rồi dồn sức đấm tới Sở Phàm, nói:
- Đồ chết tiệt! Đồ chết tiệt nhà ngươi. Cho ngươi giả ngu này, cho ngươi giả ngu này.
- Đừng đánh nữa!
Sở Phàm quát to một tiếng, nói:
- Tôi vừa rồi chính là phải ăn Thần đan của Thiếu Lâm, là ăn Thần đan Thiếu Lâm của sư phụ cho tôi đó!
- Thần đan Thiếu Lâm? Thần đan Thiếu Lâm là cái quái gì?
Kỷ Tiêm Vân lau khô nước mắt trên mặt, rồi hứng thú hỏi.
- Tôi trước khi tới làm vệ sĩ thì sư phụ có cho một lọ Thần đan Thiếu Lâm để nếu có một ngày gặp phải tình huống nguy hiểm như hôm nay thì dùng một viên Thần đan Thiếu Lâm. Thần đan Thiếu Lâm này sẽ kích phát tiềm lực trong cơ thể tôi để biến tôi trong khoảnh khắc thành một cao thủ Thiếu Lâm!
Sở Phàm vừa nói vừa cười rất đắc ý rồi hỏi Kỷ Tiêm Vân đang ở bên cạnh:
- Tôi vừa rồi có phải là rất lợi hại phải không hả? Chỉ có điều tôi lại chẳng thể nào nhớ nổi đến cùng là đã xảy ra chuyện gì. Đây là chỗ thiếu sót duy nhất của Thần đan.
Kỷ Tiêm Vân nghe xong cũng bán tín bán nghi, thầm nghĩ:
"Trên đời này thực sự tồn tại loại đan dược thần kỳ như vây ư? Điều này rất khó có khả năng! Nhưng mà làm sao để giải thích cái biểu hiện dũng mãnh tới phi thường khi mà Sở Phàm đánh ngã Trần Tuấn Sinh đây? Chẳng lẽ là hắn lại giả ngốc? Cái này cũng không có khả năng. Nhìn dáng vẻ của hắn như vậy thật không giống! Như vậy cứ tạm thời tin rằng đó là do tác dụng của Thần đan đi. Đúng rồi, mình cũng như hắn dùng một viên Thần đan để thử thì chẳng phải là sẽ biết sao chứ?"
- Ài, sư phụ anh đưa cho anh Thần đan thần kỳ như vậy. Vậy nếu không anh cho tôi một viên để tôi thử, có được không hả?
Kỷ Tiêm Vân chớp mắt, nói.
- Tôi.. Tôi. Cái này thì nên thôi đi..
Sở Phàm mặt lộ vẻ khó xử, do dự nói.
- Sao lại thôi đi? Tiếc rẻ hả? Không phải chỉ một viên Thần đan sao chứ. Thật đúng là một tên keo kiệt! Hừ!
Kỷ Tiêm Vân tức giận đến mức đạp mạnh chân ga một cái. Chiếc xe Porsche cứ vậy băng băng lao đi.
- Nhị tiểu thư, cô…. cô hiểu lầm rồi. Tôi nhìn da dẻ của cô rất trắng, rất đẹp nên sợ nếu cho cô ăn Thần đan thì lông trên người cô sẽ dài ra mất.
Sở Phàm vội vàng giải thích.
- Lông trên người sẽ dài ra? Cái gì mà lông dài ra hả?
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nhị tiểu thư hình như hơi ửng đỏ.
- Khi tôi còn nhỏ từng trộm một viên Sơn đan để cho hai bé gái trong thôn Đào Hoa ăn. Ai biết rằng hai người này ngay ngày hôm sau, lông lá ở chỗ này, chỗ này và cả chỗ này nữa đều mọc ra trông vừa dài lại vừa đen, so với lông trên người tôi còn dài hơn!
Sở Phàm vừa nói nói vừa chỉ vào dưới nách, cánh tay rồi cả cẳng chân mình.
Nhị tiểu thư nghe vậy liền " A!" một tiếng, nói:
- Không phải chứ? Chẳng lẻ Thần đan này còn thúc đẩy hormone bài tiết nữa sao?
- Đúng! Đây là Thần đan. Nhị tiểu thư nếu còn muốn ăn thì cứ lấy mà ăn đi!
Sở Phàm nói xong quả nhiên lấy một lọ thuốc màu trắng từ trong ba-lô trên lưng ra rồi từ cái lọ thuốc ấy dốc một viên thuốc màu đen nồng nặc mùi thuốc đông y, sau đó đưa nó tới trước mặt Kỷ Tiêm Vân.
- Thôi, quên đi! Anh cứ giữ lấy mà dùng!
Nhị tiểu thư liên tưởng đến việc sau khi ăn viên Thần đan này thì lông nách, lông tay, lông chân đều sẽ điên cuồng mọc dài, mọc dài, mọc rất dài ra. Nghĩ vậy mà tâm hồn người thiếu nữ như nàng không khỏi "Bang bang" nhảy loạn cả lên. May mà mình chưa ăn cái viên gì mà gọi là Thần đan kia.
Sở Phàm trông thấy nét mặt của Kỷ Tiêm Vân mà trong lòng không khỏi cười nở cả hoa.
- Giờ chúng ta phải đưa Trầm Mộng Lâm về nhà cô ấy đã. Nhưng cô ấy vẫn còn đang mê man, vậy làm sao bây giờ?
Kỷ Tiêm Vân nói.
- Không sao? Để tôi tới cứu tỉnh cô ta!
Sở Phàm nói xong liền xoa bóp huyệt Nhân Trung của Trầm Mộng Lâm, chừng bốn phút sau, Trầm Mộng Lâm đã dần dần tỉnh lại. Nhưng sau khi tỉnh lại, nàng thấy hai tay Sở Phàm đang xoa xoa bóp bóp trên đầu mình thì không khỏi kinh hãi mà kêu lên một tiếng rồi ngồi bật dậy.
- Hì hì, Trầm tiểu thư, cô yên tâm, tôi chỉ xoa bóp huyệt đạo trên người cô chứ không hề chạm vào chỗ nào khác trên người cô cả!
Sở Phàm cười nói.
- Mộng Lâm, bồ tỉnh lại rồi à. Thật tốt quá!
Kỷ Tiêm Vân cũng cao hứng nói.
Trầm Mộng Lâm nghĩ nghĩ rồi nói:
- À, Tiểu Vân, chúng ta không phải đang ở trong phòng vip sao? Trần Tuấn Sinh đâu? Hắn sao lại để cho chúng ta đi vậy?
- Ách, toàn bộ là do hắn.
Kỷ Tiêm Vân còn chưa dứt lời thì đã bị Sở Phàm tranh lên trước nói:
- Lúc ấy đột nhiên có một người thần bí đeo mặt nạ xông tới rồi người đó thi triển một hồi sấm vang chớp giật đánh ngã tên Trần Tuấn Sinh kia cùng với cả mấy thủ hạ của hắn, sau đó vị ấy đã cứu chúng ta ra!
- Oa.. Cái người thần bí kia là ai nhỉ? Thật lợi hại!
Trong mắt Trầm Mộng Lâm biểu lộ một sự hâm mộ.
Kỷ Tiêm Vân lúc này cũng hiểu được ý tứ của Sở Phàm khi hắn cắt ngang lời mình, bởi vậy nàng cũng chỉ cười cười mà chẳng nói câu nào nữa.
..
Kỷ Tiêm Vân lái xe đưa Trầm Mộng Lâm về nhà rồi sau đó mới trở về biệt thự Lam Hải. Và dọc đường đi, Sở Phàm rất có hứng thú nhìn ra bên ngoài cửa xe!
- Nhìn cái gì vậy?
Kỷ Tiêm Vân không khỏi tò mò hỏi.
- Vừa rồi tôi nhìn thấy trên đường có một nam cùng một nữ ôm nhau rồi lại còn miệng nối miệng nữa chứ!
Sở Phàm nói.
Kỷ Tiêm Vân nghe vậy thì cảm thấy chẳng biết nói gì hơn, nghĩ thầm:
" Cái tên ngốc này đang ở trên xe mà lại nói với mình vấn đề con trai con gái này là có ý gì vậy?"
Nhưng nàng cũng ngay sau đó lạnh nhạt nói:
- Cái này thì có gì mà kỳ quái chứ!
- A? Vì sao con trai ở thôn Đào Hoa kia cứ tới tối là lại trốn ở trong chăn ôm vợ nhỉ? Àiii, tôi còn chưa từng được ôm con gái đó!
Sở Phàm hỏi.
- Ta, ta sao mà biết được? Thật là, anh nếu muốn ôm thì phải đi trên đường rồi tùy tiện tìm một người mà ôm là được chứ sao!
Kỷ Tiêm Vân mặt cười ửng đỏ, giận dữ nói.
- Không thể được! Sư phụ người không cho tôi ôm con gái!
Sở Phàm vội vàng nói.
- Hả? Anh không phải là đệ tử tục gia sao?
Kỷ Tiêm Vân kinh ngạc hỏi.
- Nhưng sư phụ người lại cứ đối xử với tôi như là một người đã xuất gia. "
Sở Phàm ngượng ngùng nói.
"----"
Kỷ Tiêm Vân giờ đúng là hết chỗ nói rồi.
..
Sau khi về tới Biệt thự Lam Hải, Kỷ Tiêm Vân bất ngờ khi thấy cái miệng đang cong tớn lên của tỷ tỷ nàng, Kỷ Tiêm Tiêm. Trên khuôn mặt của Kỷ Tiêm Tiêm rất âm u chưa thể bình tĩnh lại được. Mà khuôn mặt xinh đẹp không nhiễm bụi trần ấy còn đang đầy vẻ giận dữ, tựa như là nàng đang hờn dỗi ai đó vậy!
- Tỷ tỷ sao thế? Là ai chọc tỷ thành ra thể này hả?
Kỷ Tiêm Vân kéo cánh tay Kỷ Tiêm Tiêm, nũng nịu nói.
- Tôi, tôi tức giận sao? Có cái gì đáng để cho tôi tức giận chứ? Rõ thật là!
Kỷ Tiêm Tiêm lớn tiếng nói.
Sau khi nghe vậy, hai mắt Kỷ Tiêm Vân đảo mấy vòng như là đã hiểu được chuyện gì xảy ra, rồi nàng lập tức cười nói:
- Tỷ tỷ sao có thể tức giận chứ. Là Tiểu Vân nói sai. Nhưng mà khuôn mặt của tỷ tỷ sao lại phồng lên như cái trống vậy chứ? Có phải là ăn vụng cái gì không hả?
Kỷ Tiêm Tiêm bị muội muội nàng chọc cười đành đưa ngọc thủ chỉ vào đầu Kỷ Tiêm Vân nói:
- Muội nha, chỉ biết có ăn thôi. Cẩn thận ăn tới mức phát phì ra đó!
Sở Phàm ngồi ở một bên, tinh tế đánh giá Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư thì càng nghĩ càng nhìn càng thấy hai người càng hấp dẫn. Hắn so đi so lại nhưng vẫn chẳng có kết quả gì, lại nghĩ Đại tiểu thư Đại tiểu thư nhị tiểu thư đều xinh đẹp giống nhau, đều có những nét riêng. Nhưng mà dáng người Đại tiểu thư có vẻ thành thục đầy đặn hơn đôi chút. Ít nhất là bộ ngực kia, trông nó có vẻ lớn hơn mà nhị tiểu thư có so ra thì chưa thể bằng được. Cái của nàng giờ vẫn còn rất "LCD", chắc là do tuổi vẫn còn nhỏ nên chưa phát dục hoàn toàn. Chỉ có điều nhìn bên ngoài thì có vẻ rất có tiềm lực phát triển đo!
- Đúng rồi, Tiểu Vân. Vệ sĩ kia của muội tối nay muội có dùng luôn không?
Đại tiểu thư Kỷ Tiêm Tiêm đột nhiên hỏi.
- Tỷ tỷ, muội, muội dùng hắn để làm gì?
Kỷ Tiêm Vân nói xong quét mắt nhìn Sở Phàm, nói.
Kỷ Tiêm Tiêm cũng ý thức được mình vừa rồi nói câu kia còn có nghĩa "lớn lao" khác nên cười nói:
- Ý của tỷ không phải là ý đó. Đêm nay cho tỷ mượn vệ sĩ của muội dùng đi nha.
Kỷ Tiêm Vân nghe vậy thì trong lòng rất cao hứng, đúng lúc đêm nay nàng còn có một tụ tập nên nếu tỷ tỷ mượn cái tên ngốc kia đi thì nàng sẽ vô câu vô thúc, ngay sau đó, nàng vui vẻ nói:
- Được! Tỷ tỷ, lúc nào tỉ muốn dùng đều được!
- Xú nha đầu, ngươi dám trêu đùa tỷ tỷ. Xem tỷ tỷ hàng phục ngươi như thế nào!
Kỷ Tiêm Tiêm nói xong liền nhào về phía Kỷ Tiêm Vân!
- Tha mạng! Tỷ tỷ tha mạng..
..
Sở Phàm một mặt xem TV, mặt khác nghe Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư nói chuyện. Nhưng khi lời của Đại tiểu thư nói ra lại khiến hắn cảm thấy buồn bực:
" Mượn đi dùng? Đại tiểu thư đêm nay muốn mượn ta đi dùng? Có ý tứ gì vậy? Dùng ở đây là dùng ở đâu?"