Sở Phàm lái chiếc xe thể thao cao cấp Porsche, phóng như bay tới tiểu khu Thiên Hồ. Dọc đường đi, hắn không ngừng tăng tốc độ khiến chiếc xe thể thao cao cấp như gầm rú lao đi trên đường cao tốc. Hắn thầm cầu nguyện: "Hiểu Tình, hãy kìm giữ tâm tình của hắn, đừng kích thích hắn, chờ tôi tới"
Dọc theo đường đi, Sở Phàm vẫn cẩn thận lắng nghe động tĩnh từ chiếc điện thoại di động. Nếu Lâm Phong thực sự đã làm gì Lâm Hiểu Tình, dù thế nào hắn cũng phải bầm thây Lâm Phong làm vạn đoạn!
Vậy lúc này Lâm Hiểu Tình đang gặp phải tình huống gì?
Hoá ra mấy ngày này Lâm Hiểu Tình đều luôn luôn trốn tránh Lâm Phong. Cô đã quyết định chính thức cắt đứt quan hệ với Lâm Phong. Đúng như Sở Phàm đã nói với cô ở quán rượu, nếu hai người không thể đồng tâm hiệp lực, một người sinh ra phản bội, vậy chính là nấm mồ của tình yêu! Cô quyết định phải trốn thoát khỏi gông xiềng của Lâm Phong, quyết định phải dũng cảm lên, nói câu "chia tay" với gã.
Mấy ngày nay, Lâm Phong không liên lạc được với Lâm Hiểu Tình, bèn trực tiếp tới nơi cô ở, chờ khi cô trở về liền chặn lại.
Mới đầu Lâm Hiểu Tình đã nói rõ với gã là hai người hoàn toàn chia tay. Nhưng Lâm Phong không chịu buông tha, vẫn lôi kéo Lâm Hiểu Tình vào phòng nói chuyện. Lúc đó Lâm Hiểu Tình không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ nói chuyện một lần rốt ráo với Lâm Phong. Nhưng không ngờ gã vào phòng cô rồi thì không định đi ra nữa. Hơn nữa nhìn khí thế của Lâm Phong, dường như lúc nào cũng có thể bộc phát thú tính, bạo ngược hành hung cô. Quá sợ hãi, cô đã lén bấm di động cho Sở Phàm, hy vọng Sở Phàm có thể tới giải vây đúng lúc.
Giờ phút này, Lâm Phong đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của Lâm Hiểu Tình. Trước mặt với gã là khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ mang theo vẻ kinh hoàng của Lâm Hiểu Tình. Cô mặc một chiếc váy dài hai dây lộ ra bờ vai khêu gợi. Mái tóc rối rủ xuống trước hai vai, dính sát vào nửa trên bầu ngực trắng như tuyết. Bộ ngực đầy đặn, ngạo nghễ của cô phập phồng mãnh liệt như muốn phá tung mấy chiếc dây đeo nhỏ bé. Hơn nữa khe sâu mê người kia hơi lộ ra càng khiến cho người ta không kìm nổi mộng mơ vô tận!
Lâm Phong châm một điếu thuốc, rít một hơi, nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Hiểu Tình, em phải tin tưởng, anh yêu em. Anh không phủ nhận, a cũng có lui tới với một số phụ nữ bên ngoài, nhưng đó chỉ là vì xã giao nên mới làm như vậy. Hơn nữa, trên đời này bây giờ làm gì có thằng đàn ông nào không ra ngoài tìm đàn bà cơ chứ?
- Anh đừng nói nữa, anh có nói gì nữa cũng vô dụng thôi. Anh luôn miệng nói yêu tôi, nhưng nếu yêu tôi sao còn phải bội tôi? Còn muốn ra ngoài tìm người đàn bà khác?
Lâm Hiểu Tình chất vấn.
- Anh đã nói với em rồi, anh tìm người đàn bà khác chỉ là tìm vui vẻ thôi. Anh chẳng có chút cảm giác gì với họ cả, trong lòng anh chỉ yêu một mình em thôi! Nếu em đồng ý sống với anh, như vậy anh cam đoan tuyệt đối không ra ngoài tìm đàn bà nữa!
Lâm Phong trang trọng thề nguyền.
- Không thể. Tôi sẽ không sống chung với anh. Trước khi kết hôn, tôi sẽ không có bất kỳ quan hệ tình dục gì với anh. Trước kia tôi đã nói rõ điều này với anh rồi. Hơn nữa, anh chỉ lẻo mép lừa dối tôi thôi. Tôi đã thấy rõ, đàn ông khi chưa đạt được điều gì đó thì vô cùng quan tâm, nhưng sau khi đạt được rồi thì chẳng còn quý trọng nữa. Anh nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn ngủ với tôi mà thôi.
Lâm Hiểu Tình lạnh lùng nói.
Con ngươi Lâm Phong co rút lại, hắn đột nhiên cười ha hả nói:
- Hiểu Tình, tôi và cô yêu nhau đã một năm rưỡi rồi. Cô có biết trong một năm rưỡi này, tôi đã tiêu hao bao nhiêu tinh lực, tiền tài cho cô không? Có thể nói, tôi luôn ngoan ngoãn phục tùng cô. Cô nói muốn cái gì là tôi mua cho cô cái đó. Hiện giờ cô chỉ đơn giản nói một câu chia tay là xong việc sao? Tôi không đồng ý được, cũng sẽ không buông tay. Tôi đã nói, cô là người đàn bà của tôi, từ đầu tới cuối đều là người đàn bà của tôi!
- Không, anh sai lầm rồi. Tôi và anh chẳng còn quan hệ gì nữa. Tôi thừa nhận rằng đã từng thực lòng yêu anh, muốn sống với anh trọn đời. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện ra rằng chúng ta thực sự không hợp. Hơn nữa trong lòng anh, địa vị của tôi không phải là một người bạn gái, mà chỉ là một món đồ chơi. Trong mắt anh, tôi chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Chờ sau khi anh chơi đùa chán chê, không thích nữa thì anh sẽ ném đi. Tôi đã nhận rõ điều này. Cho nên tôi mới đề nghị chia tay.
Lâm Hiểu Tình dừng một chút, nói rành mạch từng chữ một:
- Trong lòng anh căn bản là không hề yêu tôi, anh chỉ cần thân thể của tôi thôi.
Lâm Phong đột nhiên dập tắt điếu thuốc, cười hằn học:
- Đôi khi không nên nói thẳng tất cả mọi việc. Cô đã nói rõ ràng hết thảy như vậy ngược lại khiến tôi vào thế khó xử rồi đấy!
- Anh đi đi. Anh đi ngay cho tôi. Từ nay về sau, tôi không muốn gặp anh nữa!
Không hiểu tại sao, nhìn thấy nụ cười hằn học của Lâm Phong, Lâm Hiểu Tình bỗng thấy ớn lạnh.
- Đi? Hừ, lời như vậy mà cô cũng nói ra được sao? Hiện giờ cô được vào làm giáo viên thể dục thẩm mỹ ở Đại học Yến Hoa là thông qua quan hệ của cha tôi. Căn nhà này là tôi mua cho cô. Đồ đạc trong này cũng là tôi bỏ tiền ra mua. Cô nói đi, cô có tư cách bảo tôi đi sao?
Lâm Phong tự lột mặt nạ, lạnh lùng nói.
- Tốt. Tốt! Tôi đi. Tôi đi đây. Tôi sẽ chuyển đi luôn hôm nay. Còn công việc giáo viên ở Đại học Yến Hoa, anh cũng có thể nói Ban Giám hiệu nhà trường đuổi việc tôi.
Lâm Hiểu Tình nói xong thì đứng lên, định đi ra ngoài luôn.
Nhưng Lâm Phong lập tức ngăn cô lại, thản nhiên nói:
- Cô muốn đi như vậy sao? Thực là buồn cười, cho dù là đi cũng phải để lại cái gì chứ?
- Để… để lại cái gì?
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Hiểu Tình thoáng sợ hãi.
- Để lại cái gì? Ha ha, đương nhiên là để lại con người cô rồi. Chẳng phải cô vừa nói, tôi chỉ cảm thấy hứng thú đối với thân thể cô sao? Cô nói đúng rồi đó! Tôi yêu cô, hơn nữa còn yêu điên cuồng thân thể của cô. Cô tự nhìn xem, bộ ngực của cô đầy đặn tới mức nào, mềm mại tới mức nào, còn cả vòng eo của cô, đôi chân dài của cô… tôi yêu điên cuồng hết thảy những thứ đó. Cô là người đàn bà của tôi, chưa đoạt được cô, sao tôi có thể buông tay được? Ha ha!
Trong mắt Lâm Phong bùng lên cuồng vọng, cười ha hả nói.
- Anh, anh là đồ lưu manh, vô sỉ. Anh tránh ra, tôi muốn đi ra ngoài. Nếu anh không tránh ra, tôi sẽ báo cảnh sát!
Lâm Hiểu Tình tức giận nói.
- Báo cảnh sát? Ha ha, cảnh sát đứng trước mặt Lâm thiếu gia này còn phải cúi đầu khom lưng. Cô cảm thấy chúng hữu dụng sao? Thực ra chúng ta cũng chẳng cần náo loạn đến mức đó. Cô hãy ngoan ngoãn trở lại bên cạnh tôi, ngoan ngoãn nghe lời tôi, như vậy cô lại là người đàn bà của Lâm thiếu gia này. Đi ra ngoài, bất kể hai đạo hắc bạch đều phải nể mặt cô, mà cô cũng sẽ được hưởng thụ những lạc thú trước giờ chưa từng có. Vì sao cô không chịu chứ?
Lâm Phong nói.
- Sống cùng với một người như anh thì cho dù có hưởng hết vinh hoa phú quý cũng chẳng có nghĩa lý gì. Tôi đã hoàn toàn nhìn thấu con người anh, mau tránh ra!
Khóe mắt Lâm Hiểu Tình đã bắt đầu hơi ướt vì sợ hãi, bởi theo lời Lâm Phong, dường như hắn sắp sửa cưỡng bức cô.
- Em khóc à? Đừng khóc, đừng khóc, đến đây anh sẽ lau mắt cho em!
Lâm Phong nói xong liền tiến về phía Lâm Hiểu Tình
- Anh không được tới đây,… không được tới đây.
Lâm Hiểu Tình lui về phía sau, giọng điệu bắt đầu lộ vẻ cầu xin, tuy nhiên vẫn không ngăn được Lâm Phong đang bước tới gần.
- A…
Chỉ thấy Lâm Phong nắm lấy tay Lâm Hiểu Tình, kéo thẳng cô vào trong lòng mình. Lâm Hiểu Tình thở hổn hển, ra sức giãy dụa. Nhưng sao cô có thể thoát khỏi hai cánh tay tráng kiện của Lâm Phong chứ?
Lâm Phong ngửi thấy mùi hương trên người Lâm Hiểu Tình, đôi mắt bắn ra lửa dục, cười dâm đãng nói:
- Hiểu Tình, em biết không. Khi nằm mơ, anh cũng mơ thấy em, em thật là rất mê người. Thân thể của em rất gợi cảm, mỗi lần nhìn thấy em đều khiến thú tính của anh khó nhịn được nên anh mới phải ra ngoài tìm đàn bà. Nếu em có thể hơi thỏa mãn anh một chút, như vậy anh đâu cần phải ra ngoài tìm đàn bà khác chứ? Bởi vì tất cả bọn họ đều kém em, em chính là nữ thần tình yêu của anh. Anh cần em!
- Buông tôi ra, buông tôi ra. Anh là tên khốn kiếp, mau thả tôi ra…
Lâm Hiểu Tình nức nở, hai mắt đã đẫm lệ trong suốt.
- Buông em ra? Ha ha, trừ phi thượng đế đến đây, nếu không đêm nay em đừng mơ tưởng thoát khỏi bàn tay của tôi.
Lâm Phong lạnh lùng nói.
Lâm Phong vừa mới dứt lời đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa sầm sập. Lâm Phong nghe thấy tiếng đập cửa liền ngẩn mặt ra, nhướn mày, thầm mắng, quỷ quái thật, chẳng lẽ đúng là thượng đế đến đây sao?
- Ai gọi cửa vậy? Là người cô gọi tới sao?
Lâm Phong hạ giọng hỏi
- Tôi, tôi cũng không biết là ai đến nữa. Cũng có thể là thợ sửa chữa, hôm nay đường nước trong WC bị hỏng, tôi gọi điện kêu thợ tới sửa.
Lâm Hiểu Tình nói qua quýt. Trong mắt cô toát lên thần sắc đầy kỳ vọng, trái tim đập kịch liệt, cô hy vọng người gõ cửa đúng là Sở Phàm, hy vọng hắn có thể xuất hiện đúng lúc này!
- Thợ sửa chữa à?
Lâm Phong bán tín bán nghi buông lỏng tay, đi ra mở cửa xem. Gã thầm quyết định, bất kể người ngoài cửa là ai đều phải tống khứ đi, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào phá hỏng chuyện tốt đêm nay của mình.
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục ầm ầm như cũ. Lâm Phong mở cửa ra, đồng thời mắng to:
- Con mẹ đứa nào đập cửa ngoài đó vậy? Mau lăn ra xa cho ông!
- Lâm tiên sinh, là tôi!
Một tiếng nói trầm ổn bình tĩnh vang lên. Lâm Phong ngẩng đầu vừa thấy, con ngươi chợt co rút lại, đôi mặt chợt trở nên lạnh lẽo. Bởi vì người đứng trước cửa đúng là Sở Phàm. Lâm Phong đương nhiên còn nhớ rõ Sở Phàm. Hôm đó gã đuổi theo Lâm Hiểu Tình ở trên đường, đúng là Sở Phàm xuất hiện phá hỏng chuyện của gã. Từ đó về sau, gã vẫn luôn căm hận, muốn điều tra về Sở Phàm nhưng tra đi tra lại đều không có kết quả. Nhưng gã không thể nào ngờ nổi, kẻ mà gã vẫn luôn căm tức lại xuất hiện đúng vào lúc này!
Hoá ra Sở Phàm phóng rất nhanh trên đường cao tốc tới tiểu khu Thiên Hồ, đồng thời vẫn chú ý vào cuộc nói chuyện của Hiểu Tình và Lâm Phong trong điện thoại di động. Khi tới tiểu khu Thiên Hồ, Sở Phàm liền vội vàng xuống xe chạy thẳng tới nhà Lâm Hiểu Tình. Tới nơi, hắn đập cửa thật mạnh, biết rằng Lâm Phong chắc chắn sẽ phải ra mở cửa.
Sở Phàm vươn tay phải chậm rãi đẩy cửa ra, sau đó bình tĩnh đi vào, đóng cửa lại. Lúc này Lâm Hiểu Tình ở trong phòng thấy người mới tới đúng là Sở Phàm, trong lòng vô cùng kích động, nước mắt không kìm nổi trào ra!
- Mày đi ra ngoài cho tao. Tại sao mày lại tới đây? Đây là nhà của tao!
Lâm Phong lạnh lùng nói.
- Vì sao à? Vì tao là người đàn ông của cô ấy!
Sở Phàm nhìn về phía Lâm Hiểu Tình, chậm rãi nói rành mạch từng chữ.
Lâm Hiểu Tình nghe vậy ngẩn ra, giương đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Sở Phàm, còn Lâm Phong thì hai mắt âm trầm, nắm chặt nắm đấm!