Dịch: Vích
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Phàm buổi sáng sau khi tỉnh dậy việc đầu tiên là mở to mắt, việc thứ hai không phải đi đánh răng rửa mặt mà là… mở TV!
Người ta thường nói thói quen tự nhiên, từ các hành động của Sở Phàm xem ra việc rình coi đã thành một thói quen của hắn rồi.
Thường nói, hình dáng của người phụ nữ vào lúc sáng sớm khi mới tỉnh ngủ là mê người nhất. Người phụ nữ khi đó phần lớn đều đang ngái ngủ mắt nhắm mắt mở, thần thái lười biếng. Hơn nữa thân thể của họ sau khi qua một đêm da dẻ sáng bừng, nhẵn bóng, lộng lẫy quyên rũ. Thêm nữa, người phụ nữ khi mới ngủ dậy lúc sáng sớm , ý thức thần thái đều có chút mơ hồ, cho nên thường có một số hành động "khác người". "Khác người" ở đây nghĩa là người phụ nữ khi mới ngủ dậy thỉnh thoảng quần áo sẽ xộc xệch. Gặp phải tình cảnh đó mới thật là hương diễm chứ!
Cho nên Sở Phàm thầm nghĩ, nếu như có thể nhìn thấy trăm vẻ kiều mị mỹ miều của dì Mi và đại tiểu thư vào lúc buổi sáng mới ngủ dậy thì chắc chắn là hôm nay sẽ hào hứng cả ngày.
Sở Phàm lòng đầy hy vọng mở TV lên, kết nối xong, cuối cùng vừa nhìn mới thấy trong phòng của đại tiểu thư đã trống rỗng. Dì Mi và đại tiểu thư không ngờ đã không còn ở trên giường, hiển nhiên đã đi đâu từ sớm rồi.
Sở Phàm không khỏi cảm thấy thất vọng. Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng nhảy xuống nước "ùm ùm", dường như có người đang bơi trong bể bơi bên kia. Sở Phàm thấy kỳ quái, mới sáng sớm ai lại đi bơi trong bể chứ? Nước bể vào sáng sớm là lạnh lắm.
Sở Phàm lòng đầy hiếu kỳ đi ra ban công, nhìn thấy trong bể bơi ở sân sau, dập dờn thấp thoáng một thân thể ngọc ngà thon thả quyến rũ đang bơi như cá.
Tiếp đó, người dưới bể bơi bắt được thành bể nổi lên. Sau khi đầu của người này nổi lên khỏi mặt nước, hất bọt nước trên mái tóc dài ra phía sau. Lúc này, Sở Phàm mới nhìn rõ, hóa ra cô gái thon thả hấp dẫn này lại chính là dì Mi.
Trên người dì Mi mặc một bộ áo tắm ba mảnh. Bộ áo tắm này hẳn là đại tiểu thư mua theo kích cỡ của mình, cho nên dì Mi mặc vào hơi chật. Mà như thế lại càng làm nổi bật thân thể thành thục đầy đặn no đủ, mượt mà mềm mại, trắng noãn của dì Mi. Bộ áo tắm hai mảnh hình tam giác kia gần như chỉ che lấp được một phần ba bộ ngực no đủ cực đại kia của dì Mi. Bởi vậy, còn lại hai phần ba đều bại lộ ra ngoài, quả thực khiến cho Sở Phàm đang đứng trên ban công mở rộng tầm mắt. Có điều Sở Phàm vẫn hơi tiếc nuối ở chỗ một phần ba bộ ngực bị che khuất lại vừa vặn che khuất hai điểm đỏ hồng kia. Nhưng không sao, điều này cũng không trở ngại không gian tưởng tượng của hắn tiến thêm một bước.
Người phụ nữ từng trải, ở độ tuổi ba mươi là cái mông đã cực kỳ sung mãn, đạt đến mức cực điểm. Bởi vậy, nhìn dì Mi mặc một cái quần tam giác bó chặt quả thực là một loại hưởng thụ cực độ. Cái mông đầy đặn vểnh lên cao cao, quần lót mặc trên người đã che không được xuân quang vô hạn này.
Dì Mi đi lên bên cạnh bể bơi, đến chiếc ghế dài bên cạnh lấy một chiếc khăn tắm khoác lên trên người. Sau đó hơi khom lưng dùng khăn tắm lau bắp đùi tròn trịa thon dài. Ánh mắt của Sở Phàm không rời khỏi người dì Mi được nửa phân, Đồng Tử công bùng nổ hết mức.
Phụ nữ trời sinh có giác quan thứ sáu. Bởi vậy, một người đàn ông mà cứ lộ liễu nhìn chằm chằm một người phụ nữ thì sẽ bị người ta phát hiện ngay. Nói ví dụ như dì Mi lúc này.
Dì Mi theo tiềm thức nhìn về phía Sở Phàm trên ban công. Sở Phàm không kịp né tránh, trong lòng biết lúc này nếu xoay người trở về phòng khẳng định là bị dì Mi nhìn thấy. Đến lúc đó hình tượng càng hạ xuống thành một tên ti bỉ hèn mọn mất. Vì vậy Sở Phàm không trốn cũng không tránh, trực tiếp nghênh đón ánh mắt của dì Mi. Điều này trực tiếp ám chỉ với dì Mi, đúng là vừa rồi tôi đang ngắm thân thể của cô đấy.
Dì Mi nhìn thấy Sở Phàm thì sắc mặt không đổi, ngược lại thân thể đứng thẳng lên, eo ưỡn lên khiến bầu ngực lại càng thêm dâng trào mãnh liệt. Hơn nữa nàng còn vừa cười vừa nói:
- Dậy sớm vậy, Tiểu Sở?
- Dạ. Sáng sớm ngủ dậy thì nghe thấy tiếng nước ở bể bơi sân sau. Đi ra vừa nhìn, thì ra là Mi Di đang bơi. Sớm như vậy đã đi bơi cẩn thận nước lạnh bị cảm đấy.
- Không việc gì. Buổi sáng ngủ dậy tôi đã chạy một hồi, ra nhiều mồ hôi. Cho nên mới ra bể bơi lội. Giờ đang là mùa hè, nước bể buổi sáng cũng không lạnh.
Dì Mi nghiêng đầu, dùng khăn mặt lau mái tóc, nói.
- Ha ha. Vậy dì Mi cứ bơi đi. Tôi đi đánh răng rửa mặt đã.
Khi Sở Phàm xoay người đi còn không quên liếc về phía song phong no đủ cao thẳng kia.
Cho đến sau khi Sở Phàm đi vào trong phòng, trên đôi môi đỏ tươi gợi cảm của dì Mi mới cười khúc khích, trong đầu thầm nói:
- Đúng là tên tiểu quỷ!
Sở Phàm sau khi đánh răng rửa mặt xong đi xuống lầu ăn sáng. Lúc này dì Mi đã thay một bộ quần áo mặc ở nhà đang cùng đại tiểu thư và nhị tiểu thư ăn sáng. Nhìn thấy Sở Phàm thì các cô đều gọi hắn lại ăn cùng.
- Dì Mi. Buổi sáng cháu đi học xong buổi chiều đi dạo phố nhé.
Nhị tiểu thư lòng đầy chờ mong nói.
- Được rồi, được rồi, dì Mi không chạy mất đâu mà.
Dì Mi cười nói.
- Dì Mi, vậy buổi sáng dì định làm gì?
Đại tiểu thư đột nhiên hỏi.
- Vừa hay buổi sáng dì còn có chút việc phải làm, cho nên buổi sáng dì sẽ đi ra ngoài một chút.
Dì Mi nói.
- Dạ, vâng!
Đại tiểu thư nói.
Thời gian ăn sáng dì Mi ngồi bên cạnh Sở Phàm. Do dì Mi mới vừa đi bơi xong, lại tắm qua nước ngọt, bởi vậy Sở Phàm ngửi thấy phảng phất có mùi thơm ngát nhàn nhạt tỏa ra trên người cô, trong trẻo như băng cơ ngọc cốt
Cho nên bữa sáng hôm nay Sở Phàm ăn rất là ngon, bởi vì đẹp cũng mài ra mà ăn được mà.
----------------------------------.
Sáng nay Tô Phỉ lại xe lại đây rủ nhị tiểu thư cùng đi học. Tính ra cả ngày hôm qua Sở Phàm đều không nhìn thấy Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm. Bây giờ gặp được Tô Phỉ vui tươi xinh đẹp, cao gầy gợi cảm khiến Sở Phàm trong lòng đột nhiên dâng lên một tâm tình kích động không tên. Hắn nhìn Tô Phỉ, thể hiện một bộ dáng tươi cười tự nhận là đẹp nhất.
Tô Phỉ ghé vào cửa sổ xe nhìn hắn, trong ánh mắt của đôi mắt màu lam nhạt đều tràn ngập ý cười. Nàng nói:
- Tiểu Ngốc Ngốc, một ngày không thấy, có nhớ tôi không?
Sở Phàm cười cười, trong lúc nhất thời không biết trả lời ra sao. Nhị tiểu thư tiếp lời nói:
- Hắn nha, bảo không được đi ngủ cũng nghĩ về bồ đấy, như vậy bồ đã vừa lòng rồi chứ.
Sở Phàm vừa nghe đã cuống lên. Những lời này của nhị tiểu thư đúng là đang vu oan cho hắn. Tối hôm qua đi ngủ người hắn nhớ thương càng nhiều là dì Mi mới đúng. Hơn nữa, Tô Phỉ chính là bông hoa của tổ quốc, mình làm sao có thể tùy tiện nhớ thương nàng chứ?
- Nhị tiểu thư, cô đây là đang vu oan cho tôi nha. Tôi không có như vậy.
Sở Phàm vội vã nói. Nhị tiểu thư trừng mắt nhìn Sở Phàm, nói:
- Hừ, ai biết được, lái xe đi, bị muộn rồi.
- Hả!
Sở Phàm vội vàng lên xe đưa nhị tiểu thư đến đại học Yến Hoa.
- Lâu nay sao không thấy Tiểu Lâm nhỉ.
Sở Phàm cố gắng ra vẻ hết sức thoải mái tự nhiên hỏi thăm tình hình gần đây của Trầm Mộng Lâm.
- Thế nào? Anh bắt đầu nhớ người ta rồi?
Nhị tiểu thư tươi cười nói.
- Không có đâu, trước đây thường xuyên nhìn thấy cô ấy. Trong lúc nhất thời không thấy có chút tò mò thôi.
Sở Phàm ngữ khí lạnh nhạt nói.
Nhị tiểu thư nghe ngữ khí lạnh nhạt kia của Sở Phàm cũng không biết thật giả như thế nào, nói:
- Mộng Lâm gần đây rất phiền. Bạn trai lúc trước của cậu ấy vẫn quấn lấy không tha, còn thường xuyên chờ cậu ấy ở cổng trường, cho nên mấy ngày nay Mộng Lâm dứt khoát không đi học.
Sở Phàm "Hả" một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc là tên tiểu tử nào dám có chủ ý với Tiểu Lâm? Thật là không biết trời cao đất rộng!
- Tiểu Lâm cũng thật là, không phải chỉ là bạn trai cũ thôi sao. Không đáng vì tránh hắn mà trốn học chứ? Việc này không tốt đâu.
Sở Phàm nói
- Tên nam sinh kia mặt dày mày dạn, Mộng Lâm không muốn dây dưa với hắn mới ra cái hạ sánh này.
Nhị tiểu thư nói xong ánh mắt xoay chuyển, vỗ tay cười nói:
- Có rồi. Tiểu Ngốc Ngốc, anh, do anh ra mặt đối phó tên nam sinh kia. Thiếu chút nữa quên mất anh rồi chứ. Chỉ có anh mới có thể đối phó được tên vô lại kia.
- Tôi? Nhị tiểu thư không phải là nói giỡn chứ?
Sở Phàm kinh ngạc nói.
- Đương nhiên là không phải nói giỡn, đợi tôi nói ý tưởng này cho Mộng Lâm nghe. Cậu ấy khẳng định sẽ tán thành.
Nhị tiểu thư cao hứng nói.
Sở Phàm sau khi nghe xong đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, phiền toái lại tìm đến thân rồi!
Sở Phàm đưa nhị tiểu thư đến đại học Yến Hoa rồi. Sau khi nói lời tạm biệt với nhị tiểu thư và Tô Phỉ liền lái xe đi. Hắn xem thời gian một chút, cảm thấy lúc này chắc là Lâm Hiểu Tình đã ngủ dậy rồi. Vì vậy hắn ấn điện thoại gọi đi:
- Alô, phải Hiểu Tình không? Dậy chưa?
- Chào buổi sáng, Tiểu Sở. Tôi đang thu dọn đồ đạc. Tôi kêu bạn đến đây dọn giúp nên đã gần xong rồi. Anh mới vừa ngủ dậy sao?
Phía đối diện truyền đến thanh âm ngọt ngào của Lâm Hiểu Tình.
- Không có. Tôi mới đưa nhị tiểu thư đến trường học, giờ đang ở trên đường đây. Tôi qua đó giúp mọi người thu dọn nhé.
Sở Phàm nói.
- Ha ha, vậy cám ơn anh nhé. Đúng rồi, khi anh tới luôn tiện gọi một xe của công ty chuyển nhà tới đây nhé.
Lâm Hiểu Tình nói.
- Nhưng cô còn chưa tìm được chỗ ở mà, gọi xe làm gì vội thế?
Sở Phàm kinh ngạc hỏi.
- Tôi đi tới ở chỗ của bạn tôi, chỗ của bạn ấy vừa hay còn có một phòng trống.
Lâm Hiểu Tình nói.
- À, được. Tôi bây giờ gọi xe qua đó.
Sở Phàm nói xong liền lái xe chạy đến công ty chuyển nhà. Sau khi gọi đã có ngay một chiếc xe tải đi về phía tiểu khu Thiên Hồ.
Sở Phàm sau khi lái xe tới tiểu khu Thiên Hồ trước tiên kêu xe tải chờ ở phía dưới. Còn hắn thì đi lên lầu đi tìm Lâm Hiểu Tình.
Sở Phàm đi tới trước cửa phòng Lâm Hiểu Tình gõ gõ cửa. Khi Lâm Hiểu Tình mở cửa ra nhìn thấy Sở Phàm, giây phút đó nội tâm của cô không kìm nổi bắt đầu kích động. Lâm Hiểu Tình đột nhiên phát giác, cái cảm giác bồi hồi bức bách ở sâu trong lòng cô thì ra chính là muốn nhìn thấy Sở Phàm. Mà nay sau khi nhìn thấy hắn rồi thì trong lòng cô bắt đầu nhộn nhạo, nhưng trên khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ vẫn bình tĩnh như thường.
Sở Phàm sau khi nhìn thấy Lâm Hiểu Tình trong lòng vui vẻ, ánh mắt có chút thấp xuống. Thấy được đồi núi cao thẳng sinh động trước ngực Lâm Hiểu Tình, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng, có lẽ chỉ có bộ ngực của dì Mi mới có thể so sánh với Hiểu Tình được.
Sở Phàm đi vào rồi mới nhìn đến thì ra trong phòng còn có một cô gái tuổi xấp xỉ với Lâm Hiểu Tình. Tuy chỉ mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, nhưng cũng không che được dáng người lả lướt kia của cô. Khuôn mặt cũng rất đẹp, ẩn chứa nét hàm xúc uyển chuyển của con gái vùng sông nước Giang Nam, yêu kiều xinh tươi làm người ta rung động, khiến người ta có cái cảm giác ấm áp của chim nhỏ nép vào người.
- Chào cô.
Sở Phàm mỉm cười lên tiếng chào hỏi cô gái xinh đẹp này.
- Chào anh, anh chính là Sở Phàm mà Hiểu Tình thường xuyên nhắc tới sao? Ha ha, tai nghe không bằng mắt thấy!
Cô gái này cười nói.
- Phì, nói năng linh ta linh tinh, cậu thấy mình nhắc tới người khác khi nào?
Lâm Hiểu Tình xả một hơi, sắc mặt đỏ lên, tiếp đó nàng giới thiệu, nói:
- Tiểu Sở, đây chính là bạn của tôi, tên là Giang Uyển Nhi. Tôi sẽ chuyển tới chỗ cô ấy ở.
- Hả, ha ha, Giang tiểu thư, chào cô chào cô!
Sở Phàm lên tiếng chào.
- Hiểu Tình, Sở Phàm thật đúng như cậu nói thành thành thật thật, chắc chắn là một người rất ngay thẳng. Mình tin tưởng ánh mắt của mình không sai. Hiểu Tình, cậu lần này có thể xem như tìm đúng người rồi.
Giang Uyển Nhi nửa đùa nửa thật nói.
- Uyển Nhi, cậu lại nói lung tung gì vậy, cẩn thận mình dán miệng cậu lại đó, hừ.
Lâm Hiểu Tình tức giận nói, đồng thời khóe mắt len lút liếc nhìn Sở Phàm, đúng lúc thấy Sở Phàm cũng đang nhìn nàng. Vì vậy trên khuôn mặt mỹ lệ của cô đỏ lên xinh đẹp giống như ánh nắng chiều.
- Ách, cái này, cái này… Đúng rồi, hai người thu dọn đến đâu rồi?
Sở Phàm vội vàng chuyển đề tài, giải quyết cục diện xấu hổ trước mắt.
- Đều đã thu dọn ổn rồi, cũng không có gì nhiều muốn mang đi cả. Cũng chỉ có vài bộ quần áo, và một ít đồ ngủ và vật dụng linh tinh.
Lâm Hiểu Tình nói.
- Đúng vậy, chúng tôi đã sớm tới thu dọn xong hết rồi. Chỉ chờ anh đến đây mang xuống dưới tầng thôi.
Giang Uyển Nhi nói xong còn mỉm cười, nói:
- Còn không nhanh tay lên đi, đây chính là cơ hội tốt để anh biểu hiện đó.
- Hả, hả.
Sở Phàm hả hai tiếng, vội vàng nâng một cái bao to lên đi xuống dưới tầng.
Sau khi nghe được ngữ khí lo lắng của Lâm Hiểu Tình, trong lòng Sở Phàm dâng lên một cảm giác ấm áp, toàn thân giống như là có một loại sức mạnh không gì không làm được. Chỉ là hắn lại cảm thấy Giang Uyển Nhi kia rất kỳ quái. Một người ra sức gán ghép hắn và Lâm Hiểu Tình, nghe ý tứ của Giang Uyển Nhi dường như là đang có ý định tác hợp cho bọn họ, bó tay.
Điều khiến Sở Phàm cảm thấy vô cùng kích động chính là, Lâm Hiểu Tình ngoài mặt mặc dù mắng Giang Uyển Nhi nói lung tung. Nhưng từ ánh mắt đến thần thái giống như vui mừng kia của Lâm Hiểu Tình đã đủ để Sở Phàm ngẫm nghĩ mông lung rồi.
Trên đời này sợ rằng không có gì khó đoán hơn tâm tư của phụ nữ. Chỉ vì tâm tư của các chị em là trăm đầu ngàn nẻo quanh co rối rắm, không phải là người đàn ông nào cũng có thể dễ dàng hiểu được.