Biệt thự Lam Hải.
Đại tiểu thư và nhị tiểu thư sau khi trở về liền lên lầu rửa mặt, thay bộ y phục dạ hội bằng thường phục.Sở Phàm sau khi cất xe liền đi cùng với dì Mi vào đại sảnh. Trên mặt dì Mi mang theo nét buồn bã ưu tư, bởi trong lòng cô đã quyết định nói với đại tiểu thư và nhị tiểu thư chuyện mình phải rời đi.
Nhị tiểu thư mặc một chiếc váy hai dây ngắn bước chân sáo tới. Vẻ mặt hồn nhiên của cô luôn mang theo một nụ cười ngọt ngào tươi sáng.
- Tiểu Vân, chị cháu đâu?
Dì Mi hỏi.
- Chị vẫn đang ở trên lầu, sắp xuống tới rồi. Dì, có phải dì muốn dẫn chúng cháu đi chơi không?
Nhị tiểu thư cười duyên dáng.
- Cái con bé này, cả ngày chỉ biết chơi thôi!
Dì Mi tức giận nói.
- Là dì Mi nói rằng muốn đi chơi với chúng ta mà, phải không Tiểu Ngốc Ngốc?
Nhị tiểu thư liền tìm sự trợ giúp từ Sở Phàm.
- Á, dì Mi luôn nói được làm được. Nếu đã nói là dẫn cô đi chơi thì chắc chắn là sẽ dẫn rồi.
Sở Phàm cười nói.
Lúc này đại tiểu thư cũng đã đi xuống. Mái tóc nàng xõa xuống hai vai, khuôn mặt đã tẩy trang lại càng trắng nõn, thoạt nhìn tựa như đóa hoa sen đang nở rộ trên mặt nước, xinh đẹp chẳng nhiễm bụi trần.
Trên đời này có một số phụ nữ có khí chất độc nhất vô nhị, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ cao nhã tôn quý. Mà đại tiểu thư lại chính là đứng đầu trong số những người như thế!
- Mọi người đang nói chuyện gì vậy?
Đại tiểu thư tùy ý hỏi.
- Chị. Dì Mi nói muốn dẫn chúng ta đi chơi đó. Thật là háo hức quá!
Nhị tiểu thư phát huy hoàn toàn câu "tiên hạ thủ vi cường" nói.
- Dì Mi cả tối đã chơi mệt vậy rồi, còn đi đâu nữa. Cái con bé này thật là.
Đại tiểu thư nói xong dường như nhận ra điều gì, hỏi:
- Đúng rồi dì Mi. Dạo này dì thường xuyên ra ngoài, có chuyện gì sao?
- Mấy hôm nay dì bận đi làm thủ tục!
Dì Mi nói.
- Làm thủ tục gì vậy dì?
Nhị tiểu thư mở to đôi mắt hỏi.
- Đây là chuyện hôm nay dì muốn nói với các cháu.
Trong giọng nói của dì Mi có chút luyến tiếc.
- Chuyện gì ạ? Dì, dì chỉ là muốn lảng sang chuyện khác thôi!
Nhị tiểu thư bĩu môi nói.
Dì Mi trong lòng thầm thở dài, cuối cùng hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, giọng điệu kiên quyết nói:
- Tiêm Tiêm, tiểu Vân, dì Mi phải đi rồi!
- A?!
Đại tiểu thư và nhị tiểu thư không kìm được kêu to một tiếng. Sau đó nhị tiểu thư sốt ruột hỏi lại:
- Dì muốn đi đâu? Dì đã nói là không đi đâu cơ mà?
- Đúng vậy, dì, dì đã nói là ở đây năm ba tháng cơ mà? Sao lại phải đi ngay ạ?
Đại tiểu thư cũng nói ngay.
- Tiêm Tiêm, tiểu Vân, dì Mi cũng rất không muốn đi, nhưng không thể được. Bởi đây là chuyện công việc.
Dì Mi nói tiếp:
- Mấy hôm trước dì nhận được lời mời của một công ty thiết kế thời trang của Pháp, muốn mời dì làm nhà thiết kế. Công ty này nếu trước đây dì muốn đến cũng không có cơ hội, mà giờ cơ hội tới, dì quả thực không muốn bỏ qua. Dì muốn tới công ty này cho thỏa mong ước nhiều năm qua.
- Không. Không đâu. Cháu không muốn dì đi. Cháu muốn dì ở lại !
Nhị tiểu thư nghe xong đôi mắt đã ngân ngấn nước.
- Thôi nào, thôi nào, tiểu Vân ngoan. Dì Mi cũng đâu phải là đi luôn chứ. Cháu cứ như vậy dì sẽ khó chịu lắm!
Dì Mi ôm lấy nhị tiểu thư nói.
- Hóa ra là dì định đi vì công việc. Vậy dì định bao giờ đi?
Đại tiểu thư hỏi.
- Ngày mai. Vé máy bay cũng đã mua rồi.
Dì Mi nói.
- A? Dì, dì tệ lắm. Ngày mai đi rồi mà cũng không thèm nói cho cháu một tiếng sao? Dì Mi, không đi có được không?
- Mấy ngày nay Tiêm Tiêm đang lo chuyện tiêu thụ dãy nhà ở Lam Cảnh, cho nên dì cũng chưa muốn nói với mấy đứa. Bởi dì không muốn các cháu bị phân tâm. Giờ công việc tiêu thụ dãy nhà đó đã xong, nên dì mới nói.
Dì Mi nói.
- Cháu mặc kệ, cháu không muốn dì đi, không muốn dì đi làm!
Nhị tiểu thư nổi tính trẻ con, không chịu nói lý lẽ.
- Con bé ngốc này. Dì không đi làm thì ai nuôi dì hả?
Dì Mi khi nói nhữn lời này làm như vô tình liếc Sở Phàm một cái.
Sở Phàm trong lòng khẽ động, muốn nói cái gì đó, sau lại nhịn được.
- Việc này gấp quá, cháu và tiểu Vân còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Dì Mi, cháu thật hi vọng dì có thể ở cùng chúng cháu. Dì coi, cháu vừa mới xử lý xong chuyện dãy nhà ở Lam Cảnh, lúc này mới có chút thời gian, vậy mà dì lại đi rồi. Ai!
Đại tiểu thư tiếc nuối nói.
- Công ty bên Pháp thông báo quá đột ngột. Tuy vậy dì đã quyết định đi Pháp, thế nên không thể bỏ qua cơ hội lần này được. Dì không muốn đến khi về già lại phải tiếc nuối. Chuyến này dì đi gấp quá, đành phải xin lỗi các cháu vậy.
Dì Mi nói.
- Vậy, vậy sau này dì Mi bao giờ mới trở về đây?
Nhị tiểu thư ôm dì Mi nức nở hỏi.
- Công việc của dì bay đi bay về luôn, sau này nhất định là thường xuyên gặp được các cháu. Chờ sau khi công việc ở công ty bên Pháp ổn định, dì sẽ nghỉ một đợt dài để đi chơi với các cháu, được không?
Dì Mi nói.
- Dì, lần này nói phải giữ lời đó!
Nhị tiểu thư bĩu môi nói.
- Cái con bé này, tưởng dì nói mà suy nghĩ kỹ chắc? Mày ấy nhé, cố mà học cho tốt, không được đi chơi nhiều, nghe chưa? Nếu mà thành tích không tốt thì dì cũng không thèm đi chơi với mày đâu!
Dì Mi nói.
- Dì cứ yên tâm, cháu học tốt mà. Mai dì đã phải đi rồi, thật là đáng tiếc!
Nhị tiểu thư lưu luyến không rời nói.
- Dì, nếu mai dì phải đi rồi thì đêm nay mọi người cùng nhau ăn cơm, sau đó đi chơi nhé. Chúng ta tổ chức tiệc chia tay dì!
Đại tiểu thư đề nghị.
- Ừ, đúng đấy!
Dì Mi nói xong đột nhiên kéo đại tiểu thư sang một bên nhỏ giọng nói:
- Tiêm Tiêm, dì đi rồi, cháu phải trân trọng Sở Phàm nhé!
Đại tiểu thư bất ngờ nghe thấy dì Mi nói vậy, khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng hỏi:
- Dì nói thế là có ý gì ạ?
- Chẳng có ý gì cả. Chỉ là muốn nhắc cháu. Tiểu Sở là một người đàn ông có năng lực xuất sắc, những người như vậy càng ngày càng ít đó.
Dì Mi nói.
- Dì, dì cuối cùng là muốn nói cái gì đây?
Đại tiểu thư hờn dỗi nói, mặt đã đỏ bừng.
- Cái con bé này, cháu còn không biết dì muốn nói gì sao? Dì không nói trắng ra nữa, tóm lại là cháu hãy trân trọng lấy hắn, đừng có để cho hắn chạy mất đó!
Dì Mi cười cười.
- Dì!
Đại tiểu thư liếc Sở Phàm một cái. Nàng thấy khuôn mặt Sở Phàm nhìn từ bên cạnh lại có sức hấp dẫn riêng.