Cận Chiến Bảo Tiêu

 
Dịch: Vích
Nguồn: VGT
Sau một lúc đi dạo với Trầm Mộng Lâm, Sở Phàm nói:
 
- Sắc trời cũng không còn sớm nữa, anh cũng phải trở về biệt thự Lam Hải đây. Em đi cùng nhé, ở lại ăn cơm chiều luôn.

- Cũng được, chúng ta đi thôi, để em lái xe ra.
 
Trầm Mộng Lâm nói, trên mặt cô thoáng ửng hồng.

Sau đó hai người lái xe như bay về biệt thự Lam Hải, về tới nơi thì cũng đã bảy giờ tối, mới vào đến cửa, nhị tiểu thư đã lao ra hào hứng đón, nàng mỉm cười, khuôn mặt tươi phơi phới, chưa thấy người đã thấy tiếng
 
- Tiểu Ngốc Ngốc, anh đã về rồi à? Ồ, Tiểu Lâm, thế nào lại đi cùng với Tiểu Ngốc Ngốc vậy?

- Trên đường tôi gặp Tiểu Lâm nên cùng về chung
 
Sở Phàm thấy nhị tiểu thư thì cảm thấy rất thân thiết, mới có hai ngày không nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà thấy như đã mấy đời rồi.

- A, đúng rồi, Tiểu Ngốc Ngốc, sao anh không mời chị Lâm Mộng Kỳ đi về cùng? Tôi dặn anh còn chưa kỹ sao?
 
Nhị tiểu thư hỏi

- Lâm Mộng Kỳ vừa quay lại công ty, trong công ty còn có việc cần giải quyết. Để lúc nào cô ấy rảnh thì tôi sẽ mời cô ấy tới, được không?
 
Sở Phàm nói

- A, ra vậy hả?
 
Nhị tiểu thư nói, vẻ đầy tiếc nuối.

- Tiểu Sở, đã về rồi à?
 
Tiếng nói ngọt lịm ôn nhu của đại tiểu thư truyền đến, rất dễ nghe

Sở Phàm ngẩng đầu nhìn, liền thấy được dung nhan vạn phần tuyệt mỹ của nàng. Nàng chỉ mặc một bộ đồ ở nhà cũng thể hiện ra vẻ đẹp của một cực phẩm nữ nhân, hương thơm thoang thoảng của nàng cũng khiến cho người ta ngây ngất.

- Đại tiểu thư, tôi đã về.
 
Sở Phàm mỉm cười


- Vào ăn cơm đã, cơm nước nấu xong hết rồi.
 
Đại tiểu thư thản nhiên cười nói

- Tốt quá rồi, tối nay tôi phải ăn nhiều một chút. Mới ra ngoài hai ngày đã thấy nhớ tài nghệ nấu ăn của đại tiểu thư rồi.
 
Sở Phàm cười toe

Nhị tiểu thư cười
 
- Ba hoa! Nói vậy, nồi cơm hôm nay anh mà không ăn hết tôi sẽ không tha cho anh.

Bar Thiên Phủ

Cái tên "Thiên Phủ" của quán có ý nghĩa chỉ sự phục vụ cao cấp và sự xa hoa trong đó. Bar Thiên Phủ được một số ít cậu ấm, quan gia đệ tử trong thành phố ưu ái . Tại Thiên Phủ, bất kỳ bàn nào cũng toàn là những người có thân phận không to thì cũng lớn.

Lúc này trong một gian phòng xa hoa trên tầng ba của Thiên Phủ có bày một bàn tiệc rượu thượng hạng rất lớn, nhưng chỉ có bốn người.

Ngồi ở chính giữa là một người tầm trên dưới hai mươi lăm tuổi, mắt đeo một đôi kính gọng vàng, khuôn mặt trắng nõn, hai mắt âm trầm lóe sáng tạo cho người ta một cảm giác rợn rợn. Ngồi bên trái anh ta là một người đẹp tóc xoăn vàng mảnh mai, diễm lệ. Dưới đôi mày liễu tinh tế thanh thanh là đôi mắt phong tao mê hoặc, trên khuôn mặt tươi đẹp mang theo một nét tiếu ý nhàn nhạt, cái váy liền của cô càng tôn thêm vẻ cao sa. Thực sự là một mỹ nhân trong của mỹ nhân.

Bên trái người thanh niên mang kính vàng là một thanh niên anh tuấn nhưng sắc mặt lạnh lẽo. Điều lạ lùng ở đây là người thanh niên này phải ngồi xe lăn, hai chân của anh ta đang bó bột. Người này chính là Lâm Phong!

Bên cạnh Lâm Phong là một thanh niên khác nhìn rất thanh tú, đó là cậu em họ Lâm Phi Dật!

- Trương thiếu gia và chị Phượng mới từ Pháp về, bữa rượu này coi như để chào đón Trương thiếu gia cùng chị Phượng. Ly rượu này tôi kính Trương thiếu gia cùng chị Phượng.
 
Lâm Phong nói với gã thanh niên đeo kính vàng cùng cô gái xinh đẹp bên cạnh.

Sau đó Lâm Phong giơ lên chén rượu uống một hơi cạn sạch

Thanh niên đeo kính vàng cũng nâng một chén rượu, nhưng chỉ nhấp môi

Bên cạnh Lâm Phong, Lâm Phi Dật thầm nghĩ, "Hóa ra đây là người mà anh họ thường ngày hay nhắc đến. Chính là con trai duy nhất của thị ủy, Trương Chính.

Ở nhà hay thấy anh mình nhắc đến vị công tử này, nhưng chưa gặp thì chưa biết, quả thật anh họ đối với tên này cũng rất cung kính. Phàm có chuyện gì tốt đều phải mời Trương thiếu gia này, bất quá hầu hết là anh ta cũng chẳng xuất hiện mặc dù anh họ rất muốn mời. Dù sao việc anh mời hay không mời là một chuyện, Trương thiếu gia này có tới hay không lại là chuyện khác. Hơn nữa, ngày lễ ngày tết những công tử lắm tiền này muốn mời Trương thiếu gia đây không ít. Bởi vì, tại đây, trong thành phố này, nếu Trương thiếu gia đã không muốn cho anh một chỗ đặt chân thì anh cũng đừng có bén mảng tới. Sở dĩ anh họ mình trước sau một lòng muốn lấy lòng Trương thiếu gia là vì như vậy. Trước giờ không dám đắc tội với Trương thiếu gia này."

Phải biết trong thành phố này, Trương thiếu gia chính là nhân vật quan trọng của cả hai phe hắc bạch. Ngoài việc cha anh ta là thị ủy, bản thân anh ta cũng có mối quan hệ thân thiết và thường xuyên lui tới với những nhân vật tai to mặt lớn. Người thông minh sẽ không dám đắc tội với Trương thiếu gia, bởi vì người đó sẽ chịu không nổi hậu quả đâu!

Trương Chính đẩy kính vàng, giọng nói âm trầm, lạnh lùng bảo:
 
- A Phong, chân của cậu sao thế? Tôi mới ra ngoài vài ngày làm thế nào mà cậu đã thành ra thế này? Không phải bị người ta đánh đấy chứ?


- Không phải là bị đánh. Aizzzz, việc này nói đến cũng thật là mất mặt. Tôi cũng muốn chờ Trương thiếu gia trở về sau đó thương lượng với cậu, tùy Trương thiếu gia quyết định
 
Lâm Phong nói

- A? Nói như vậy sự tình hoàn toàn không đơn giản rồi?
 
Trương Chính nhàn nhạt nói

- Chuyện của tôi đợi lúc nữa sẽ từ từ nói với Trương thiếu gia. Được rồi, giới thiệu với Trương thiếu gia, chị Phượng một chút, đây là em họ của tôi Lâm Phi Dật.
 
Lâm Phong chỉ vào người ngồi cạnh hắn mà nói

- À, đây chính là em họ là A Phong vẫn hay nhắc tới đó à? Được rồi, lần trước do có việc gấp cần đến tiền, đúng là A Phong lấy của cậu một trăm vạn cho tôi dùng tạm nhỉ? Dạo này cũng bận quá, nên cũng quên mất, hai ngày nữa tôi sẽ trả lại cho cậu.

- Trương thiếu gia nói như vậy thật quá khách khí rồi, việc đó tôi cũng đã quên. Trương thiếu gia trả tôi làm gì nữa. Nếu như Trương thiếu gia muốn kết bạn với tôi hẳn sẽ không nhắc đến chuyện tiền nong chứ.
 
Lâm Phi Dật vội vã nói

- Đừng như vậy, cậu là em họ của A Phong, tất nhiên vì thế mà chúng ta cũng là bạn bè rồi. Còn nói cái gì mà kết bạn với chả không kết bạn.
 
Trương Chính cười cười

- Như vậy ly rượu này tôi kính Trương thiếu gia, có thể gặp được Trương thiếu gia là vinh hạnh cho tôi.
 
Lâm Phi Dật nói liền uống một chén rượu

- Tốt, tốt tốt, quả không hổ là em họ của A Phong, rất hào sảng
 
Trong đôi mắt âm trầm của Trương Chính có một tia tán thưởng

- Này anh chàng đẹp trai, sao cậu lại không mời tôi ly nào thế?
 
Cô gái xinh đẹp quyến rũ bên cạnh Trương Chính được gọi là chị Phượng nói. Kỳ thật chị Phượng là tên gọi của Lý Tư Phượng, năm nay hai mươi ba tuổi, là con gái của thị trưởng, người khác đều tôn kính gọi Lý Tư Phượng một tiếng "chị Phượng"

- A, ly này kính chị Phượng!
 
Lâm Phi Dật vội vã tự uống một chén rượu


- Ha ha, cậu em đẹp trai đó, chắc hẳn trong trường có rất nhiều nữ sinh theo đuổi?
 
Lý Tư Phượng quyến rũ cười nói

- Chị Phượng đừng chế giễu em. Em yêu thích một cô gái trong trường, theo đuổi cô ấy đến cả nửa năm, nhưng vẫn chẳng có kết quả, đến một cái hẹn riêng cũng chẳng có cơ hội nữa là.
 
Lâm Phi Dật nói giọng rất đáng thương

- Ồ, thật là như thế? Cậu anh tuấn bất phàm như thế, hơn nữa cái danh Lâm đại thiếu gia cũng không lay động được cô gái đó sao?
 
Lý Tư Phượng có điểm khó hiểu hỏi

- Đương nhiên, lâu nay việc này làm cho em rất khổ tâm.
 
Lâm Phi Dật than nhỏ một tiếng

- Nghe cậu nói vậy tôi lại thấy có hứng với cô gái này rồi đấy. Không biết cô ta là thần thánh phương nào?
 
Trương Chính hứng thú hỏi

- Cô ấy là Kỷ Tiêm Vân, con gái của ông chủ Tập đoàn Quốc Cảnh.
 
Lâm Phi Dật trả lời.

- Con gái của ông chủ Tập đoàn Bất động sản Quốc Cảnh? Nghe nói chủ tịch Tập đoàn Quốc Cảnh có hai người con gái, là đại tiểu thư và nhị tiểu thư, bọn họ đều có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, lời đồn này đúng không?
 
Trương Chính xoay xoay ly rượu hỏi

- Lời đó rất đúng, các nàng đều là đại mỹ nữ.
 
Lâm Phong gật đầu

- Không phải Trương thiếu gia của chúng ta đã động tâm đấy chứ?
 
Lý Tư Phượng hỏi, trong giọng nói rõ ràng có pha thêm một thìa dấm.

- Tư Phượng, em lại nghĩ đi đâu rồi? Anh đối phó với mình em còn chưa đủ sức, làm gì còn có tâm tư nghĩ đến cô gái khác chứ?
 
Trương Chính vừa cười vừa nói

- Chẳng đứng đắn chút nào!
 
Lý Tư Phượng lườm yêu Trương Chính một cái

- À mà cậu nói tiếp, nói tiếp đi
 

Trương Chính nói

- Vốn trước kia lẽ ra em với Kỷ Tiêm Vân là bạn, nhưng tất cả đều bị thằng mất dạy Trần Tuấn Sinh gây chuyện phá đám
 
Mắt Lâm Phi Dật tức giận như bốc lửa

- Trần Tuấn Sinh ư?
 
Trương Chính hơi nhíu mày
 
- Có phải Trần Tuấn Sinh con trai Trần Bình Minh phải không?

- Đúng, chính là hắn, tên Trần Tuấn Sinh này chẳng hiểu sao bỗng dưng một hôm bảo em là lén lút phái người đánh hắn tại quán bar, đem theo bốn người cao to đánh em một trận trước mặt Kỷ Tiêm Vân. Sau này em tìm anh họ Lâm Phong chuẩn bị gọi người trả lễ hắn, nhưng anh ấy khuyên em không nên gấp gáp, đợi tới khi Trương thiếu gia trở về sẽ gặp anh hỏi qua ý kiến xem nên làm thế nào.
 
Lâm Phi Dật nói.

- A, tôi cũng có nghe một vài người nói Trần Tuấn Sinh quả thực có chút ngang ngược. Theo như cậu nói thì xem ra lời đồn đại là thật rồi. Trong thành phố địa bàn của ta thì đều phải theo quy củ của ta. Thằng Trần Tuấn Sinh này có thể nói là không biết sống chết gì, cần phải giáo dục nó cẩn thận một phen mới được.
 
Trương Chính nhàn nhạt nói.

- Cảm ơn Trương thiếu gia nhiều lắm! Em hận cái thằng Trần Tuấn Sinh này đến mức không thể lập tức giết chết nó luôn đi cho rồi.
 
Lâm Phi Dật căm giận.

- Ha ha, không được, không được rồi. Cấp bậc chấn chỉnh kẻ khác cao nhất không phải là giết nó, mà là cho nó phải làm tay sai nô bộc cho mình, tùy ý mìnhkhi dễ, làm cho nó muốn sống không được muốn chết không xong. Thế mới gọi là cao tay.
 
Mắt Trương thiếu gia lóe sáng.

- Đúng, đúng, tới lúc đó, tất cả đều nghe Trương thiếu gia an bài.
 
Lâm Phi Dật gật đầu.

- Ừ, được rồi, A Phong, bây giờ cậu có thể nói qua chuyện của mình xem thế nào nào?
 
Trương Chính quay sang Lâm Phong hỏi.

- Trương thiếu gia, cái việc tôi sắp nói đây quả thực làm tôi phẫn hận đến cực hạn. Tôi muốn Trương thiếu gia trợ giúp thủ tiêu một thằng.
 
Lâm Phong nói, ánh mắt, giọng điệu đều phát lạnh.

- Thế ư?
 
Trương Chính thấy nét mặt của Lâm Phong cũng chăm chú hẳn. Bởi vì đây làlần đầu tiên gã thấy Lâm Phong phẫn nộ như vậy, hơn nữa đây cũng là lần đầu Lâm Phong cầu xin gã giúp đỡ. Điều này cho thấy người này làm cho Lâm Phong rất tức giận. Ở thủ đô này, người có khả năng làm cho Lâm Phong tức giận không nhiều lắm, Trương Chính ánh mắt trầm xuống, hỏi:
 
- Là người nào?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận