Sở Phàm hăng hái nhìn chằm chằm vào màn hình TV mà thưởng thức trăm vẻ kiều mỵ của nhị tiểu thư khi nàng đang ở trong phòng. Hắn bỗng cảm thấy làm như vậy dường như là vượt qua phạm vi công việc của mình, có vẻ cứ như là âm thầm rình mò người ta a. Nói như thế thì loại chuyện này chỉ có cái hạng người xấu xa đáng khinh, hạ lưu mới làm. Nhưng mà chính mình xuất thân từ Thiếu Lâm tự, lại nghe sư phụ lão nhân gia dạy bảo mười tám năm, đương nhiên không phải là loại người đáng khinh kia rồi. Mình làm như vậy cũng chỉ là vì suy tính đến an toàn của nhị tiểu thư, so với mấy chữ rình mò, hạ lưu, đáng khinh bỉ kia thì chả có liên quan gì cả.
Nghĩ vậy nên Sở Phàm cũng cảm thấy yên tâm thoải mái. Một khi đã tìm được lý do "chính đáng" rồi thì cho dù có giết người phóng hỏa cũng cảm thấy yên tâm thoải mái. Cho nên giờ phút này hắn, Sở Phàm, xem trộm nhất cử nhất động của nhị tiểu thư trong khuê phòng qua camera chẳng những không đỏ mặt lại còn rất là vừa lòng nữa.
Lúc này vừa đắp mặt nạ nhị tiểu thư vừa cầm lấy xem quyển tạp chí mới ra đang để trên bàn. Sở Phàm điều chỉnh tiêu cự camera, nhìn qua bìa tờ tạp chí trong tay nhị tiểu thư, vừa trông thấy đã sốc nặng. Rõ ràng trên mặt trang bìa tờ tạp chí kia là hình ảnh nửa người của một đại mỹ nhân, eo ưỡn ra phía trước, bầu ngực no tròn, thật sinh động, thật gợi cảm. Lúc ấy, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Sở Phàm là: Dâm thư.
Nhưng không đúng a, nhị tiểu thư băng thanh ngọc khiết như thế, làm sao có thể xem dâm thư? Sở Phàm rời mắt khỏi mỹ nữ trên bìa tạp chí, nhìn chữ trên bìa mới biết hóa ra chỉ là một quyển tạp chí người mẫu khỏa thân (chỉ ngươi UP thế nào).
"Xem ra là tư tưởng của mình phải cải thiện đi thôi, không ngờ lại nghĩ đến dâm thư. Cái này mà để sư phụ biết thì thể nào cũng uất mà chết mất. Mười tám năm giáo dục thành ra công cốc."
Sở Phàm thầm nghĩ.
"Nghe nói các cô gái ở thành phố buổi tối đi ngủ đều mặc áo ngủ, nhưng như nhị tiểu thư thì thay áo ngủ lúc nào nhỉ? Ách, lúc nhị tiểu thư thay áo ngủ chắc là sẽ cởi quần áo trên người trước nhỉ? Còn nghe nói là các cô gái ở thành phố lúc đi ngủ đều thích bỏ áo lót ra, nói là mặc cả ngày rồi cũng phải để cho ngực nó thoáng khí, mới dễ hô hấp. Đúng là các cô gái ở thành thị thật là lắm quy củ. Tuy nhiên, như thế cũng tốt, ta còn chưa thấy qua con gái thay áo ngủ thế nào đâu."
Sở Phàm nhìn nhị tiểu thư đang đắp mặt, âm thầm cười nghĩ.
Đúng lúc này, Sở Phàm đột nhiên nghe thấy tiếng cửa sắt rơi xuống "loảng xoảng" ngoài cổng lớn của biệt thự, tiếp đến là tiếng động cơ ô tô, hình như là Đại tiểu thư đã về. Nghĩ thế nên Sở Phàm vội vàng tắt TV đi, ngăn tiếp sóng, chạy nhanh xuống lầu.
Xuống đến lầu dưới đúng là thấy Đại tiểu thư đang chạy xe BMW màu xanh bảo thạch chậm rãi dừng lại ở sân trước khu biệt thự. Mở cửa xe bước ra, đại tiểu thư mặc một chiếc váy liền áo cùng một màu sắc hoa văn, trong bóng đêm lại càng tăng thêm vẻ cao quý tao nhã. Chỉ có điều là giờ phút này, một Đại tiểu thư xinh đẹp thoát tục lại mang gương mặt có chút ủ rũ.
Sau khi đóng cửa xe đi vào trong biệt thự, Đại tiểu thư rõ ràng nhìn thấy Sở Phàm đang đứng ở ngoài cửa đại sảnh chờ mình, nàng ngạc nhiên cất giọng hỏi:
- Anh…anh làm sao lại đứng ở đây? Đã muộn thế này rồi còn không nghỉ ngơi đi?
- Đại tiểu thư còn chưa về thì tôi làm sao mà nghỉ ngơi được. Đại tiểu thư không phải đã nói rằng tôi là vệ sĩ của nhị tiểu thư thì cũng là vệ sĩ của Đại tiểu thư sao? Cho nên chỉ khi nào đại tiểu thư an toàn trở về thì tôi mới an tâm nghỉ ngơi được.
Sở Phàm ngẩn ngơ đáp lại.
Nghe xong, đại tiểu thư ngẩn mặt ra, không biết nên làm thế nào. Sự giản dị trong lời nói của tên Sở Phàm này lại làm dâng lên một tia dịu dàng trong lòng nàng. Nàng mỉm cười nói:
- Tiểu Sở, anh không cần lo lắng cho tôi. Tôi không sao. Sau này có lúc có chuyện gấp ở công ty tôi còn có khi phải hai ba giờ đêm mới trở về. Chẳng lẽ lúc ấy anh cũng muốn ngây ngốc ngồi đây mà chờ cho đến lúc tôi trở về mới thôi hay sao?
- Chờ chứ, cho dù là có chờ đến hừng đông rạng sáng tôi cũng nguyện ý chờ. Chức trách của vệ sĩ chính là phải đảm bảo an toàn cho chủ. Nếu đại tiểu thư đi ra ngoài vẫn chưa trở về thì ta không thể yên tâm được.
Sở Phàm giọng điệu kiên định nói.
Đại tiểu thư nghe xong không khỏi nhìn nhận lại Sở Phàm. Nàng phát giác khi nhìn kỹ lại nhận thấy trên người Sở Phàm thật đúng là có mị lực không nói ra được, ít ra là so với cái tên chết bằm Tần Khải kia thì còn thuận mắt hơn. Nhớ đến Tần Khải lại khiến đại tiểu thư bực dọc, nàng hít một hơi thật sâu, đi vào phòng khác, luôn tiện hỏi:
- Tiểu Vân đâu?
- Nhị tiểu thư lên lầu ngủ rồi, ngày mai phải đi học mà.
Sở Phàm nói.
- Ừ
Đại tiểu thư nói xong liền cởi giầy cao gót ra, tiếp theo cởi đôi tất chân màu da dài tận trên đùi xuống. Sở Phàm đứng bên cạnh nhìn. Lần đầu tiên hắn phác giác quá trình một nữ nhân xinh đẹp cởi tất chân thật là mê ly. Bất quá, cũng may mà từ nhỏ Sở Phàm đã ở Thiếu Lâm tự, dù mắt có nhìn, tai có thấy cũng "thanh tâm quả dục – ngăn cản ham muốn, tâm trong sáng", vẫn còn có sự tự chủ tự cường, bằng không…kết quả khó lường.
- Mệt mỏi quá. Hôm nay mệt thật, tôi lên lầu nghỉ trước đây. Tiểu Sở, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Đại tiểu thư nói xong liền đi dép lê vào, bước lên trên lầu.
- Ớ, đại..đại tiểu thư…
Sở Phàm muốn nói lại thôi, không biết nên nói hay không nữa.
- Làm sao vậy?
Đại tiểu thư quay đầu lại nhìn hắn, hỏi.
- Nam Thiếu Lâm của chúng tôi có một bộ công pháp mát xa kinh mạch, có thể trong thời gian ngắn làm tiêu trừ mỏi mệt. Nếu đại tiểu thư mệt, tôi giúp cô mát xa nhé.
Sở Phàm nói với giọng điệu thành khẩn.
Đại tiểu thư nghe xong thì sửng sốt, đỏ mặt nói:
- Àh, không cần, tôi nghỉ ngơi một tí là khỏe ngay.
Có thể là đại tiểu thư cảm thấy lời nói thẳng thắn như thế có thể xúc phạm tới tâm linh trong sáng của Sở Phàm, cho nên lại nói thêm:
- Cảm ơn anh! Tiểu Sở. Nhưng mà thực sự là không cần đâu.
- Nếu vậy lúc nào đại tiểu thư cần thì gọi tôi nhé. Tôi đảm bảo chỉ cần cô gọi một tiếng là tôi đến ngay.
Sở Phàm nét mặt thật sự có chút tiếu ý.
- Haha, cảm ơn anh trước nhá!
Đại tiểu thư cười cười, trong lòng thầm nghĩ:
"Chết mất, tôi làm sao lại không biết xấu hổ mà để cho anh mát xa giúp tôi được kia chứ? Hơn nữa, chúng ta không những nam nữ hữu biệt mà thân phận cũng có tương đồng được đâu!"
Sau đó đại tiểu thư lại quay đầu tiếp tục bước lên lầu. Ngay khi nàng quay đi, Sở Phàm ánh mắt mẫn tuệ, sâu sắc đã nắm bắt được một tia ủ rũ trên gương mặt đại tiểu thư, nhưng lại ẩn chứa một tia ưu sầu. Dường như là nàng đang có tâm sự.
Sở Phàm trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái. Đại tiểu thư rốt lại là gặp việc khó gì cơ chứ?
Lúc đi lên lầu hai, nhị tiểu thư mở cửa đi ra, vẫn còn đang đắp mặt nạ trên mặt nhưng trên người đã thay một bộ áo ngủ thắt đai bằng lụa tơ tằm màu tím sậm. Bộ đồ ngủ lụa tơ mềm mại kia làm nổi bật dáng người nàng. Cổ áo rất trễ, ẩn ẩn hiện hiện xuân sắc tuyệt vời bên trong.
Sở Phàm vừa nhìn thấy đã cảm thấy khó hiểu, nhị tiểu thư thay áo ngủ lúc nào nhỉ? Lại còn để áo lót trễ xuống tận đây, thời gian ngắn ngủi thế này, nhị tiểu thư nàng làm thế nào mà thay đồ được nhỉ?
- Nhị tiểu thư, cô thay áo ngủ lúc nào thế?
Sở Phàm buột miệng hỏi.
Nghe xong, nhị tiểu thư nhướng mày, nàng mơ hồ cảm thấy những lời nói này của Sở Phàm có điểm không đúng, nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì nhất thời đầu nàng lại nhớ không ra được. Hừ một tiếng, nàng trừng mắt nhìn Sở Phàm nói:
- Lời này của anh là có ý gì đây? Tôi thay áo ngủ thì làm sao? Đừng có nói là tôi thay áo ngủ là làm cho anh động tâm phàm, phạm sắc giới đấy nhá.
Nhị tiểu thư vừa nói vừa bước lại gần Sở Phàm, cố gắng chỉnh lại đai lưng, làm những đường cong trên cơ thể mình càng thêm mê hoặc.
Sở Phàm nhìn thấy nhị tiểu thư đang từng bước tiến lại gần, nhìn áo ngủ đang dính sát vào thân thể nàng, nhìn nàng lộ ra tới vai, rồi lại tới đùi, hắn không khỏi thất thanh nói:
- Nhị tiểu thư, cô.. cô muốn làm gì vậy?
- Cùng nói chuyện với anh mà.
- Thế..thế cô sao đi gần lại đây như thế để làm gì?
- Tôi sợ anh nghe không thấy.
- Cô..cô mà tiến lại đây nữa là tôi hét lên đấy.
Sở Phàm đã nghe thấy hương khí sâu kín phát ra trên người nhị tiểu thư.
- Thế hét lên đi, anh hét đi, anh là một đại nam nhân đó. Hét lên thì ai tin anh bây giờ?
Nhị tiểu thư không cần nói chuyện phải trái.
- Tôi..tôi đi ngủ.
Sở Phàm nói xong vội vàng xoay người về phòng, đóng cửa lại.
Nhị tiểu thư thấy thế, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhướn lên, cười đắc ý. Nàng thầm nghĩ:
"Xem ra cái chiêu sắc dụ này mới thật là thủ đoạn tuyệt sát để đối phó với cái tên Tiểu Ngốc Ngốc này."
Sau khi trở lại phòng, Sở Phàm cười nhẹ, thầm nghĩ:
"Nhị tiểu thư, cô cứ tự sướng thế đi. Về sau cần phải không ngừng cố gắng, sắc dụ tôi phải nhiều hơn mới được."
Lúc này, ngoài cửa văng vẳng thanh âm đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư nói chuyện:
- Chị, chị đã về rồi àh.
- Ân, tiểu nha đầu, muội không ngủ đi, lại còn đắp mặt, thật là đỏm dáng.
- Tỷ còn nói người ta. Trước giờ tỷ toàn đắp mặt làm đẹp còn gì.
- Nhưng mà muội còn nhỏ mà. Còn nhỏ thế đã trang điểm rồi, định biến thành hồ ly tinh sao hả?
- Hồ ly tinh thì đã làm sao nào? Hừ, hồ ly tinh thì có câu dẫn được tiểu hòa thượng không nhỉ?
- Lại không biết lớn nhỏ gì rồi. Thôi được rồi, đi nghỉ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi học cơ mà.
- Vâng, thế muội về phòng nghỉ ngơi đây, tỷ cũng nghỉ sớm một chút đi. Nếu không thì sẽ rất mệt mỏi đấy, sẽ làm Tiểu Vân đau lòng đấy.
- Ái chà, con tiểu nha đầu này.
Đại tiểu thư cười cười, cũng đi vào phòng.
Sở Phàm ở trong phòng, không cam tâm nghĩ:
"Đúng là thời vận chả ra gì, thời vận chả ra gì a. Nhị tiểu thư nàng lúc ấy không thay áo ngủ, cố tình đợi cho đến lúc ta chạy xuống lầu, thay áo ngủ trong một khoảng thời gian ngắn như thế thôi, thật là mất đi một cơ hội vàng. Ta cũng đen thật, cả lần này nữa là bỏ mất hai cơ hội vàng rồi."
Sở Phàm đang nghĩ, đột nhiên trong đầu lại hiện lên khuôn mặt cao nhã xinh đẹp và thân hình đầy đặn thành thục của đại tiểu thư, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên một tia cười xấu xa, thầm nghĩ:
"Không phải là còn có đại tiểu thư sao? Lần này thì không thể lại bỏ lỡ cơ hội được rồi."