Bình minh.
Sở Phàm tỉnh lại trong tiếng đồng hồ báo thức, mắt có chút đỏ, chỉ trách tối hôm qua cùng cô bé nhị tiểu thư tâm tình đến tận ba giờ sáng. Hắn cảm thấy mình nằm xuống chưa được bao lâu thì chuông báo thức đã vang lên rồi.
Sở Phàm ngồi dậy, sau khi rửa mặt đánh răng và mặc quần áo, nhìn vào gương chải chuốt một tý rồi mới đi đến trước cửa phòng nhị tiểu thư. Hắn gõ gõ cửa, sau đó ghé miệng vào kẻ cửa, nói:
- Nhị tiểu thư, dậy đi học thôi!
- Anh không được đi vào—
Tiếng kêu hoảng hốt của nhị tiểu thư truyền tới. Truyện " " được từ
Đáng tiếc, tất cả đã chậm, đầu của Sở Phàm đã thò vào phòng, vì vậy hắn thấy được một cảnh tượng như sau:
Nhị tiểu thư vừa mới cởi nịt ngực từ trên người xuống, đang chuẩn bị cởi luôn cả quần chip. Hic, hai tay của cô đang đặt ở hai bên cái quần nhỏ và đang định kéo xuống. Thì đúng lúc này cô thấy tên Sở Phàm chết tiệt đã thò đầu vào phòng, làm cho cô cảm thấy tức giận và ngượng ngùng. Mà đúng là tên Sở Phàm chết tiệt này cũng không có ý tứ gì là muốn rút đầu lại, ngược lại cứ nhìn chòng chọc lên phần trên cơ thể cô.
"Trên người mình đang thế nào? Cái kia, đó không phải là, ngực mình sao? Mình vừa mới cởi áo lót ra aaaaa…" Nhị tiểu thư đột nhiên hiểu được, hai tay vội vàng ôm lấy ngực, lớn tiếng mắng:
- Đồ háo sắc, anh mau đi ra ngoài, nhanh lên!
Sở Phàm tự cho là đúng rồi, cười một cái thật thuần khiết. Nhị tiểu thư xinh đẹp đang ôm chặt lấy nụ hoa nhưng nó đã bị hắn nhìn thấy rất rõ ràng rồi. "Săn chắc không lớn cũng không nhỏ, nụ hoa đó mà cầm vào tay thì nhất định sẽ rất thoải mái rồi? Thật sự khó mà tin được làn da trên người nhị tiểu thư lại mềm mại và trong suốt như vậy, nhìn khiến người ta chảy cả nước miếng." Sở Phàm thầm nghĩ.
Lúc này, hai tay nhị tiểu thư đã ôm lấy ngực. Ánh mắt của Sở Phàm lại hạ xuống. Ách, quần nhỏ màu trắng bằng tơ của những nhân vật phim hoạt hình, rất đáng yêu!
Khi nhị tiểu thư hô lên một tiếng thì Sở Phàm vội rụt cái đầu, đóng cửa lại. Nhưng mà Đại tiểu thư ở trong phòng dường như nghe thấy có chuyện gì đó. Nàng mở cửa phòng thấy Sở Phàm đang đứng ở trước cửa phòng nhị tiểu thư, không khỏi hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Ách, tôi… tôi đến để kêu nhị tiểu thư thức dậy đi học.
Sở Phàm sau khi nhìn thấy đại tiểu thư thì hơi hoảng, vội vàng bình tĩnh nói.
- A! Tiểu Vân nó còn chưa dậy sao?
Đại tiểu thư hỏi.
- Thức dậy rồi, dậy rồi. Đại tiểu thư cũng mới thức dậy à?
Sở Phàm có chút si ngốc nhìn đại tiểu thư. Đại tiểu thư mặc đồ ngủ, tóc xõa xuống tùy ý, trên mặt là một vẻ đẹp yêu kiều, khuôn mặt như hoa. Sở Phàm mỗi lần nhìn đại tiểu thư thì giống như là đang nhìn tiên nữ vậy.
- Ừ. Vừa mới ngủ dậy. Hôm nay phải lên công ty.
Đại tiểu thư nói. Nàng sau khi nhìn thấy Sở Phàm cứ nhìn chằm chằm vào mình thì sắc mặt điểm chút hồng. Nhưng mà trong lòng nàng cũng không có một chút oán hận nào. Nàng nói tiếp:
- Tôi còn chưa rửa mặt. Tôi đi rửa mặt đây.
Nói xong thản nhiên cười, khép cửa lại đi rửa mặt.
Trong bữa ăn sáng.
Đôi mắt phượng của nhị tiểu thư có chút tức giận cứ nhìn chằm chằm vào Sở Phàm. Mà Sở Phàm giống như là không nhìn thấy, cố gắng ăn bánh bao vẫn còn nóng hổi. Nhị tiểu thư càng nhìn càng giận. "Tên háo sắc này chết tiệt này, rõ ràng đưa đầu vào nhìn thấy mình đang thay đồ lót mà vẫn còn biểu hiện thản nhiên như thường, giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy. Thật là tức chết đi được."
Lúc này, đại tiểu thư đi xuống, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ, bộ đồ cao quý và đẹp đẽ đang mặc hoàn toàn phô bày những đường cong tuyệt mỹ của nàng, khí thế thanh cao và hoa lệ chấn động lòng người.
- Chị, Sở, Sở ca ca là đồ háo sắc cực kỳ.
Nhị tiểu thư chỉ vào Sở Phàm căm giận và bất bình nói.
- Phụt!
Sở Phàm vừa đưa sữa đậu nành lên miệng uống không nhịn được phải phun ra. Vẻ mặt hắn ngạc nhiên nhìn về phía nhị tiểu thư, trong mắt đầy khó hiểu.
Nhị tiểu thư nhìn thấy bộ dạng kia của Sở Phàm nhịn không được mà cười rộ lên "Hì hì", trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
- Tiểu Vân em nói bậy bạ gì đó?
Đại tiểu thư sẵng giọng.
- Thật mà, ngày hôm nay người ta ở trong phòng thay, thay đồ thì hắn đẩy cửa tiến vào nhìn lén. Nhìn thấy, nhìn thấy… …
Nhị tiểu thư sắc mặt đỏ hồng, có chút xấu hổ nói, chuyển đề tài, nói:
- Nói chung anh ta nhìn lén em thay quần áo. Chị, chị xem, anhta bộc lộ bản chất ra như thế đấy.
Đại tiểu thư sau khi nghe xong thì quay đầu nhìn về phía Sở Phàm, trong ánh mắt có chút khó hiểu có chút nghi hoặc và còn mang theo ý hỏi.
- Không, không phải như vậy. Lúc đó tôi định đi gọi nhị tiểu thư dậy để đi học. Ai ngờ phòng của nhị tiểu thư không khóa, tôi mới đi vào, thật không phải cố tình. Hơn nữa, tôi làm sao mà lại trắng trợn nhìn trộm như vậy được chứ? Anh hoàn toàn có thể… …
Sở Phàm vội vàng im miệng, thiếu chút nữa là lỡ miệng nói ra chuyện mang camera rình coi mất rồi.
Nhưng mà nhị tiểu thư lại nghe được ý nghĩa trong câu nói của Sở Phàm, vẻ mặt của một con hổ cái, lớn tiếng nói:
- Hoàn toàn có thể cái gì?
Sở Phàm nhìn đại tiểu thư một chút, phát hiện trong mắt của nàng cũng có ý tương tự như vậy, Lòng hắn thầm kêu hỏng bét. Đầu óc hoạt động, nói:
- Tôi hoàn toàn có thể xem chương trình tuyển chọn người đẹp trên ti vi mà, vóc dáng của những người đẹp trên đó đều… Tôi sao lại phải nhìn trộm cô chứ!
- Anh…Đáng ghét, tức chết tôi mất.
Nhị tiểu thư nghe được ý nghĩa trong câu nói của Sở Phàm, rõ ràng là ám chỉ dáng người của cô không được đẹp rồi, việc này đương nhiên khiến cho nhị tiểu thư vừa giận vừa tức.
- Chị, chị cũng không giúp em sao? Hắn ta thật xấu xa, hừ!
Nhị tiểu thư yêu cầu đại tiểu thư giúp đỡ, nói.
Đại tiểu thư dường như đã hiểu rõ "đầu đuôi" câu chuyện, không tức giận mà chỉ cười nói:
- Được rồi, Tiểu Vân, ăn sáng xong thì nhanh đi học đi, đừng làm ồn nữa.
- A? Chị cũng giúp hắn ta à? Huhuhu….
Nhị tiểu thư chu cái miệng nhỏ ra, nói.
- Vậy em muốn sao giờ?
Đại tiểu thư cười cười.
- Nhị tiểu thư, cửa phòng của tôi lúc nào cũng không khóa. Nếu cô muốn trả thù thì lúc nào cũng có thể mở cửa phòng mà nhìn trộm, tôi sẽ rất sẵn sàng.
Sở Phàm làm bộ hiên ngang lẫm liệt nói.
Bịch bịch bốp bốp!
Nhị tiểu thư đôi bàn tay phấn đánh như mưa lên lưng của Sở Phàm.
--------------.
Nhị tiểu thư vẫn để xe thể thao ở trong trường học từ tối hôm qua. Vậy nên Sở Phàm phải lái xe đưa cô đến trường. Còn đại tiểu thư thì tự mình lái xe đi làm.
- Rất đáng yêu!
Sở Phàm nói liên tục ba lần như vậy.
Nhị tiểu thư nghe được có chút không hiểu, Hừ, không nhịn được phải hỏi:
- Đồ háo sắc, anh nói cái gì đáng yêu chứ?
-- Từ chuyện sáng nay, sau khi nhìn trộm thì nhị tiểu thư gán luôn cho Sở Phàm một cái biệt hiệu: "Đồ háo sắc"
- Nhân vật phim hoạt hình ấy mà, thật là đáng yêu!
Sở Phàm vẻ mặt trong sáng cười.
- Nhân vật phim hoạt hình ư?
Nhị tiểu thư lẩm bẩm vài lần, sau đó lập tức nhớ tới cái quần lót màu trắng có in hình các nhân vật trong phim hoạt hình của mình, sắc mặt cô trầm xuống, lớn tiếng nói:
- Đồ háo sắc, đồ háo sắc, đồ háo sắc. Hừ! Không thèm để ý đến anh nữa, nhìn trộm người ta…Bại hoại!
Nhị tiểu thư xấu hổ đỏ cả mặt, cúi đầu sang một bên, không thèm để ý đến Sở Phàm.
- Nhị tiểu thư, cô nghi oan cho tôi rồi. Mắt tôi chỉ thấy những nhân vật phim hoạt hình. Thật mà, không nói dối cô tí nào đâu.
Sở Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nhị tiểu thư bĩu môi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng lên. Đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy oán giận. Trong lòng cô lại tụng niệm một lần rồi lại một lần nữa, đồ háo sắc, đồ bại hoại… …
- Đúng rồi, có chuyện này muốn nói với nhị tiểu thư. Tôi chỉ nói đến quan điểm của cá nhân tôi, hi vọng cô sẽ không nghĩ là tôi nói lời hạ lưu, có được không?
Sở Phàm đột nhiên nói.
- Cái gì mà quan điểm cá nhân chứ?
Nhị tiểu thư tức giận hỏi.
- Quan điểm của cá nhân về bộ ngực của cô. Nếu như cô cho phép thì tôi mới dám nói ra quan điểm thực sự của tôi được.
Sở Phàm nghiêm nghị nói.
- Anh…đồ lưu manh!
Mặt của nhị tiểu thư lại càng đỏ.
- Vậy thì thôi, tôi cũng không dám nói nữa.
Sở Phàm nhún vai.
… …. ….. ….
Qua năm phút sau, mắt của nhị tiểu thư thỉnh thoảng lại liếc sang Sở Phàm. Cuối cùng cô cố lấy dũng khí, ngập ngừng nói:
- Này, dù sao cũng không có chuyện gì nói thế này thì cũng nhàm chán. Anh, anh thử nói về cái quan điểm kia của anh đi. Nhưng mà không được nói những điều hạ lưu. Không thì tôi sẽ đi mách lại với chị đấy.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì cười thầm trong lòng, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Nhị tiểu thư, thật ra bộ ngực của cô cũng rất đẹp, ngực cũng đã rất đầy đặn và mượt mà rồi. Tuy không phải rất lớn cũng chẳng phải nhỏ. Tôi cảm thấy cô căn bản không cần phải có bộ ngực lớn làm gì.
Nhị tiểu thư xấu hổ đỏ bừng mặt nghe quan điểm cá nhân của Sở Phàm đối với bộ ngực của mình. Nghe xong thì cô cũng thấy mừng thầm. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô nghe một người con trai đánh giá về bộ ngực của mình, hơn nữa lời nhận xét này cũng không tệ lắm. Từ trước đến giờ cô ở trước mặt những người bạn thân là Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ thường cảm thấy tự ti vì bộ ngực của mình nhỏ hơn một chút. Sau khi nghe xong lời nói của Sở Phàm, cô cảm thấy bộ ngực của mình thực ra cũng rất xinh đẹp rồi.
- Anh, anh nói đều là thật sao?
Nhị tiểu thư trên mặt có chút vui mừng, nhẹ giọng hỏi.
- Đương nhiên là thật rồi. Sáng nay vô tình nhìn thấy cho nên tôi mới đưa ra kết luận đó thôi. Đáng tiếc là còn chưa thấy được rõ ràng thì đã bị cô dùng tay che mất rồi. Nếu không thì tôi còn có thể rút ra được kết luận nhiều hơn nữa.
Sở Phàm nói.
- Anh thật là đồ háo sắc. Anh đã nhìn trộm tôi rồi lại còn muốn tôi cho anh xem à? Bại hoại, bại hoại!
Nhị tiểu thư lớn tiếng mắng.
- Tôi xin thề lúc đó tôi vô ý mới nhìn thấy chứ trong lòng cũng không có bất cứ một tí suy nghĩ bậy bạ nào. Thật ra cơ thể của nhị tiểu thư cũng không thể làm cho tôi sinh ra ý niệm bậy bạ được!
Sở Phàm cười nói.
- Anh nói cái gì?
Nhị tiểu thư trợn tròn mắt lên.
- Ý của anh là tôi, tôi không có lực hấp dẫn chứ gì?
- Không phải không phải. Cô vẫn còn nhỏ mà, còn phải từ từ mới dậy thì hết, phải không? Chuyện này là cả một quá trình, hơn nữa bản tính tôi vốn là không gần nữ sắc, đương nhiên đối với cô sẽ không sinh ra suy nghĩ bậy bạ gì được cả!
Sở Phàm vui vẻ nói.
- Đi chết đi, mặc kệ anh!
Nhị tiểu thư hừ một tiếng.
Nhìn khuôn mặt nhị tiểu thư làm bộ ra vẻ tức giận rất đáng yêu, Sở Phàm không khỏi cười cười, nói:
- Nhị tiểu thư, tôi cảm thấy bộ ngực của cô sau này từ từ trưởng thành chắc chắn sẽ đầy đặn và xinh đẹp hơn rất nhiều so với Tiểu Lâm. Ngay cả Tiểu Phỉ so với cô cũng chưa biết được ai hơn ai đâu.
- Thật sao?
Nhị tiểu thư nghe được thì cảm thấy hứng thú. Đừng nói lớn hơn so với Mộng Lâm thực ra chỉ cần bằng với Mộng Lâm thì cô cũng đã thỏa mãn rồi.
- Đương nhiên là thật rồi, lừa cô làm gì chứ.
Sở Phàm tức giận nói.
Nhị tiểu thư nhịn không được phải cười cười, sau đó cô nghĩ lại thì cảm thấy có chỗ không ổn. Vì vậy phụng phịu nói:
- Nói, anh làm sao mà biết được ngực của Mộng Lâm và Phỉ Phỉ lớn chứ? Anh không phải là cũng trộm nhìn ngực của các cô ấy rồi hả?
Sở Phàm có chút sửng sốt, vội vàng nói:
- Việc này còn phải nhìn lén sao? Từ quần áo Tiểu Lâm và Tiểu Phỉ mặc trên người là có thể nhìn thấy rồi mà.
- A! Cũng đúng.
Nhị tiểu thư gật đầu nói, sau đó trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, nói:
- Sở ca ca, tôi hỏi anh một chuyện anh phải trả lời cho tôi nhé!
- Ừ! Là chuyện gì?
- Gần đây tôi thấy ánh mắt của anh rất kỳ quái. Anh không phải là thích tôi rồi đấy chứ?
Sở Phàm vừa nghe thấy thì "hả?" một tiếng, mồm há hốc ra không ngậm lại được.