Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Trên chiếc giường lớn trong phòng Trầm Mộng Lâm.
Thân thể mềm mại của hai cô bé Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ này đang nằm ở hai bên trái phải của Sở Phàm. Các cô mỗi người đều đưa tay ôm lấy thân thể Sở Phàm, trên mặt là một vẻ thỏa mãn và vui mừng. Trên mặt bọn họ vẫn là một mảnh phấn hồng giống như trước, hơi thở vẫn dồn dập chứ còn chưa bình thường lại được. Rõ ràng là lúc đó vừa mới trải qua chuyện kia. Các cô đang ôm chặt lấy Sở Phàm, cảm nhận được khoảnh khắc ấm áp và hạnh phúc.
Tay trái và phải của Sở Phàm đang ôm lấy Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ. Hai tay ở trên lưng ngọc của bọn họ mà nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong sự kích động của cuộc chiến song phi. Thật là tuyệt vời! Ngôn ngữ khó có thể hình dung ra được.
Hồi lâu, Tô Phỉ nhẹ nhàng vuốt ve bộ ngực Sở Phàm, nói:
- Sở ca ca, anh thật là lợi hại nha, cảm giác vừa rồi thật là thoải mái, thật là thoải mái. Em đã liên tục ra hai ba lần đấy.
- Phỉ Phỉ, không phải là tớ đã nói qua với bồ rồi sao? Sở ca ca rất là mạnh mẽ. Một mình tớ cũng không thể chăm sóc được cho anh ấy. Lần này có bồ mà tớ còn bị anh ấy làm cho lên tới đỉnh. Nếu như không có bồ thì tớ cũng chịu không nổi đâu.
Trầm Mộng Lâm vừa cười vừa nói.
- Vậy sau này có phải là hai chúng ta phải đồng thời một chỗ mới có thể cùng Sở ca ca làm chuyện đó sao? Một mình tớ cũng không dám đâu.
Tô Phỉ cười nói.
- Đừng đừng, anh nào có kinh khủng giống như vậy chứ. Thật là, thân thể của hai người các em quả thật là tuyệt vời.
Sở Phàm tán thưởng nói.
- Sở ca ca không phải là còn muốn nữa đó chứ?
Trầm Mộng Lâm bỉu môi hỏi.
- Đúng vậy, anh xem ra Tiểu Lâm vẫn còn chưa đủ thỏa thích. Tiểu Lâm, Sở ca ca lại sẽ cưỡi em một chút được không?
Sở Phàm cười đen tối nói.
- Á? Không được. Người ta cũng còn chưa có trở lại bình thường được đây này.
Tô Phỉ vội vàng nói.
- Vậy thì bắt lấy của em nhé!
Sở Phàm đối với bộ ngực của Tô Phỉ quả thật là yêu thích không thôi. Khiến cho Trầm Mộng Lâm oán giận mà nhìn hắn vài cái, oán giận Sở Phàm lúc nào cũng làm những chuyện đặc biệt, lúc nào cũng ưu tiên chăm sóc cho bộ ngực của Phỉ Phỉ.
- Nếu như lúc này có nhiều thêm một người nữa thì tốt rồi!
Sở Phàm đột nhiên than thở một tiếng.
- Sở ca ca nói vậy là có ý tứ gì? Nhiều thêm ai nữa?
Trầm Mộng Lâm không hiểu hỏi.
- Em quên rồi à? Em cùng Tiểu Phỉ và Tiểu Vân không phải là ba người cùng đi, như hình với bóng sao?
Sở Phàm không có đem chuyện đó nói rõ ràng, mà chỉ nói kiểu gợi ý.
- Hả? Ý Sở ca ca là nếu có Tiểu Vân ở đây thì tốt hơn nữa hả?
Tô Phỉ vô cùng ngạc nhiên nói.
- Hừ, cái đồ bại hoại này lại muốn dụ dỗ cả Tiểu Vân nữa.
Trầm Mộng Lâm tức giận nói.
- Hóa ra là Sở ca ca thích vẻ đẹp trong sáng của Tiểu Vân. Nhưng mà Tiểu Vân cũng còn chưa có bạn trai đâu, Sở ca ca có vẻ vẫn còn cơ hội đấy.
Tô Phỉ tùy tiện nói.
- Cái gì? Phỉ Phỉ, chẳng lẽ bồ đồng ý cho Sở ca ca dụ dỗ Tiểu Vân ư? Như vậy sao được?
Trầm Mộng Lâm nói.
- Việc này có được hay không chúng ta nói cũng không tính được, cũng không làm chủ được. Phải xem Tiểu Vân có thích Sở ca ca hay không thôi. Nếu như là có yêu vậy thì chúng ta cũng ngăn cản không được. Tớ đoán chừng Sở ca ca chỉ mong sao Tiểu Vân cũng yêu anh ta thôi.
Tô Phỉ nói.
- Nhưng Tiểu Vân có thích Sở ca ca không? Tiểu Vân không phải nói người yêu trong mộng là loại nam sinh kiểu bạch mã hoàng tửsao?
Trầm Mộng Lâm nói.
Sở Phàm sau khi nghe đến đó nhịn không được phải ho khan một tiếng, nói:
- Ách, Tiểu Lâm, em nói chuyện như thế có phải là xem anh không tồn tại giống như không khí không?
- Em nói sai rồi sao? Tiểu Vân vốn là thích đàn ông cao to đẹp trai mà.
Trầm Mộng Lâm hừ một tiếng nói.
- Anh tự thấy rằng anh cũng rất đẹp trai.
Sở Phàm mặt không đổi sắc, không thở gấp nói.
- Cái đầu anh ý. Nếu như em và Phỉ Phỉ không phải là bị ma xui quỷ khiến sẽ không thích anh đâu.
Trầm Mộng Lâm nói.
- Không nên tiếp tục thảo luận về vấn đề vẻ bề ngoài của anh nữa có được hay không? Các em không cảm thấy thiếu đi Tiểu Vân là có chút không phải sao? Các em làm chuyện gì cũng đều có nhau mà.
Sở Phàm dẫn dắt từng bước, nói.
- Em kiên quyết không đồng ý cho đồ bại hoại nhà anh làm tổn hại Tiểu Vân, hừ!
Trầm Mộng Lâm phản đối nói.
Tô Phỉ tỏ thái độ trung lập, không tán thành cũng không phải đối ý kiến của Sở Phàm. Cho nên bây giờ nhiệm vụ của Sở Phàm chính là đối phó với Trầm Mộng Lâm.
- Tiểu Lâm, cho dù có dụ dỗ được nhị tiểu thư thì tình yêu của anh đối với em cũng không giảm đi một chút nào đâu.
Sở Phàm nói.
- Nhưng, nhưng mà Tiểu Vân không thích anh đâu.
Trầm Mộng Lâm nói.
- Cho nên anh mới cần sự hỗ trợ của các em.
Sở Phàm nói.
- Hả? Không làm đâu!
Trầm Mộng Lâm nói.
- Không làm sao? Không đồng ý thì để anh qua cưỡi em nhé.
Sở Phàm nói một cái rồi xoay mình đem Trầm Mộng Lâm đặt ở dưới thân.
- Á, thôi mà, đừng, Sở ca ca. Thật là đáng ghét! Mau xuống đi, không nên kích thích em, a… …
- Vậy em có đồng ý hay không?
- Á, a a, không nên kích thích người ta nữa. Em chỉ giúp anh thăm dò một chút xem có được hay không thôi nhé?
Sở Phàm sau khi thấy Trầm Mộng Lâm thỏa hiệp mới bỏ qua cho cô, cười nói:
-Như thế này có phải là ngoan ngoãn không chứ.
Trầm Mộng Lâm nhất thời giận dữ, hung hăng nhéo Sở Phàm vài cái.
----------
Đến chiều Sở Phàm mới đi xuống giường, nói:
- Tiểu Lâm Tiểu Phỉ, anh phải đi rồi. Còn có một chuyện cần phải đi làm bây giờ.
- Sở ca ca có chuyện gì cần phải đi vậy?
Hai cô nàng vẫn như vậy nằm ở trên giường, thân thể mềm mại vẫn rã rời như trước. Các cô đều lười nhác chẳng muốn nhấc mình dậy.
- Đàn ông đương nhiên là phải đi làm những việc quan trọng rồi, có nói ra các em cũng không hiểu đâu.
Sở Phàm cười nói.
- Hừ!
Trầm Mộng Lâm hừ một tiếng.
Sở Phàm nhìn bộ dạng yêu kiều của hai người bọn họ nhịn không được mà cười cười, nói:
- Lần sau Sở ca ca sẽ ôn nhu hơn một chút, không bao giờ mạnh mẽ như vậy nữa, có được không?
Trầm Mộng Lâm sau khi nghe vậy thì u oán nhìn Sở Phàm một cái, trong mắt vẻ oán giận và vui mừng lẫn lộn.
Sở Phàm sau khi mặc quần áo vào nói:
- Vậy các em nghỉ ngơi một chút đi. Sở ca ca đi trước, có chuyện gì thì gọi điện cho anh, được không?
- Ừ, Sở ca ca hôn em một cái rồi hãy đi có được không?
Tô Phỉ nũng nịu nói.
Sở Phàm cười cười, cúi người xuống hôn một cái lên đôi môi đỏ tươi kia của Tô Phỉ.
- Em cũng muốn!
Trầm Mộng Lâm mắc cở đỏ mặt nói.
Sở Phàm hôn lên đôi môi anh đào của Trầm Mộng Lâm, đầu lưỡi của hai người nhất thời quấn lấy nhau một lúc. Sau đó Sở Phàm tạm biệt hai cô gái nhỏ này rồi rời khỏi.
Sở Phàm rời khỏi là vì có chuyện. Hôm qua khi hắn ở biệt thự Bạch Cảnh Sơn đã giao cho Ngân Hồ một nhiệm vụ, đó chính là hai ngày hôm nay theo dõi quan sát nhất cử nhất động của Cục trưởng Cục Công An Trần Thiên Minh. Sau đó, ngày hôm nay báo cáo cho hắn những chuyện có liên quan xảy ra.
Cho nên Sở Phàm sau khi rời khỏi nhà của Trầm Mộng Lâm thì chạy xe như bay đến biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Hắn muốn nghe những tin tức có liên quan đến Trần Thiên Minh do Ngân Hồ dò xét được. Theo lý thuyết, Trần Tuấn Sinh đã chết được bốn ngày rồi. Trần Thiên Minh bên kia hẳn là phải có chút hành động. Trương thiếu ở bên kia lại càng phải có hành động. Mà Trần Thiên Minh và Trương thiếu hai người này có hay không có một cuộc gặp mặt tiếp xúc, việc này chính là tin tức mà Sở Phàm muốn biết.
Sở Phàm chỉ cần nắm rõ một chút hành động của Trần Thiên Minh mấy ngày qua thì có thể đưa ra biện pháp đối phó thích hợp. Có thể lựa chọn tiến hoặc lùi, lựa chọn hợp tác hoặc là ngã bài ra.
Bọ ngựa bắt ve sầu, ai biết chim sẻ lại rình phía sau. Mà điều hắn muốn làm, chính là con chim sẻ kia.