Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Trần Thiên Minh đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích. Trong tình huống bị một mũi dao nhọn sắc bén kề lên cổ, ông bỗng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng đầy nữ tính. Cho nên ông lập tức hiểu ra người đang uy hiếp tính mạng của mình chính là một người phụ nữ.
- Cục trưởng Trần, tay của ông đặt ở bên hông đã lâu quá rồi. Đã đến lúc phải bỏ xuống rồi nhỉ?
Người thanh niên ngồi ở ghế sofa khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt rồi nói.
- Cậu là ai? Làm sao cậu vào được trong nhà tôi?
Trần Thiên Minh quả không hổ danh là Cục trưởng Cục Công an, không hề tỏ vẻ kinh hãi hoảng sợ, giọng nói vẫn đầy vẻ bình tĩnh uy nghiêm.
- Cục trưởng Trần không nhận ra tôi sao? Tôi được biết người gần đây nhất mà Cục trưởng Trần sốt sắng điều tra là tôi mà.
Người thanh niên thản nhiên cười đáp.
- Ý cậu là gì?
Đôi mắt của Trần Thiên Minh ánh lên những tia tinh quang. Ông lạnh lùng hỏi.
- Người quang minh chính đại không nói lời ám muội, chúng ta hãy cởi mở mà nói thẳng ra. Tôi là Sở Phàm.
Sở Phàm tự giới thiệu thân phận của mình.
- Sở Phàm? Cậu chính là Sở Phàm à?
Trong mắt Trần Thiên Minh ánh lên từng tia hàn quang, lạnh lùng lặp lại.
- Không sai, tôi chính là Sở Phàm. Tôi nghe nói Cục trưởng Trần đang điều tra tôi cho nên đêm nay tôi không mời mà tới muốn cùng với Cục trưởng Trần thành thực nói chuyện với nhau một lát.
Sở Phàm nói một cách chậm rãi.
Trần Thiên Minh tuy không có chứng cứ xác thực chứng minh rằng Sở Phàm chính là thủ phạm giết chết con trai mình. Nhưng hiện tại ông ta đã coi Sở Phàm chính là người đáng nghi ngờ nhất, cho nên khi biết được người thanh niên ở trước mặt mình chính là Sở Phàm thì ánh mắt ông không khỏi toát ra vẻ thù địch.
- Cục trưởng Trần nên thả lỏng một chút. Nếu như không ngại thì tới đây ngồi nói chuyện với tôi được không? Còn nữa, tôi còn muốn khuyên Cục trưởng Trần một câu, ông tốt nhất không nên lén lút làm điều gì. Nếu ông không tin thì cứ làm thử, trong nháy mắt đầu ông sẽ rơi xuống đất.
Sở Phàm trầm giọng nói.
Trần Thiên Minh nghe thấy thế thì trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận. Lời nói này của Sở Phàm giống như là đang uy hiếp ông, ông hừ lạnh một tiếng, tiến tới ngồi xuống trước mặt Sở Phàm, hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào hắn, lạnh lùng hỏi:
- Nói đi, đêm nay cậu tìm tôi có chuyện gì?
- Tốt lắm, đi thẳng vào vấn đề vậy mới sảng khoái.
Sở Phàm tán thưởng sau đó chuyển giọng nói:
- Chuyện của con trai Cục trưởng Trần tôi cũng biết, hy vọng Cục trưởng Trần có thể kìm nén nỗi bi thương này lại. Hôm nay tôi đến đây cũng chính là muốn cùng với Cục trưởng Trần nói chút chuyện về con trai của ông, Trần Tuấn Sinh.
Ánh mắt của Trần Thiên Minh trở nên lạnh lùng. Ông lạnh lẽo nói:
- Nói như vậy tức là cái chết của con tôi, cậu biết rất rõ, còn rõ hơn so với những gì cơ quan công an chúng tôi biết phải không?
Lời nói này của Trần Thiên Minh như ám chỉ Sở Phàm đã tham gia vụ huyết án này cho nên hắn mới biết rõ sự tình như vậy.
- Không dám, không dám, Cục trưởng Trần hiểu lầm rồi. Tối hôm nay tôi đến đây là để nói một chút quan điểm của tôi về chuyện này.
Sở Phàm hiểu được ẩn ý trong lời nói của Trần Thiên Minh nên vội vàng trả lời.
- Sao? Cậu có gì để nói với tôi?
Trần Thiên Minh hỏi.
- Trước tiên tôi phải nói cho Cục trưởng biết tôi cùng với bọn Trương thiếu, Lâm Phong đang thù địch với nhau. Ông cũng biết trước kia tôi đã từng đánh gãy hai chân của Lâm Phong ở quán bar Lam Điều, nhưng sau đó tôi vẫn bình an vô sự không bị sao. Cục trưởng Trần chắc cũng nghĩ chuyện này rất kỳ lạ phải không? Dựa vào thế lực của gia đình Lâm Phong, hắn muốn để tôi ngồi tù mấy năm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tại sao hắn lại không làm như vậy?
Ánh mắt Sở Phàm vẫn lạnh lẽo, hắn trầm giọng hỏi.
- Đúng thế! Tại sao lại như vậy?
Trần Thiên Minh hỏi.
- Bởi vì mục đích của Lâm Phong là giết tôi để trả thù chứ không phải muốn tôi ngồi tù. Đối với hắn mà nói, cho dù tôi ngồi tù cũng không thể khiến hắn nguôi lòng thù hận, hắn phải giết được tôi mới cam lòng.
Sở Phàm từng chữ từng chữ nói.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì ánh mắt ông liền trở nên trầm tư suy nghĩ.
- Cho nên tạm thời Lâm Phong không động đến tôi, nhưng sau đó hắn liền hợp tác với Trương thiếu hòng diệt trừ tôi. Chỉ có điều người mà Lâm Phong và Trương thiếu muốn giết không chỉ có tôi mà còn có con trai của Cục trưởng Trần, Trần Tuấn Sinh nữa.
Ánh mắt của Sở Phàm vẫn lạnh lẽo, hắn trầm giọng nói.
- Cậu nói cái gì?
Trần Thiên Minh kinh ngạc hỏi, vẻ mặt tràn đầy sự khiếp sợ.
- Lời tôi nói chính là sự thật. Tôi và con trai của ông đều nằm trong danh sách muốn loại trừ của bọn chúng! Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước kia con của ông từng dẫn người đánh con của chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị, Lâm Cường là Lâm Phi Dật ngay trước bàn dân thiên hạ phải không? Nhưng sau đó Lâm Phi Dật lại dễ dàng bỏ qua cho hành vi của con ông. Cục trưởng Trần không thấy điều này rất lạ sao?
Sở Phàm lạnh lùng hỏi.
- Về chuyện này thì tôi đã đưa con tôi đến nhà họ Lâm để nhận lỗi. Mọi chuyện sau đó đã được giảng hoà.
Trần Thiên Minh nói.
- Ha ha, giảng hoà à? Cục trưởng Trần coi trọng tấm lòng khoan dung của Lâm Phi Dật thật à? Lâm Phi Dật là một công tử thế gia, có tiền có thế. Hắn bị con ông đánh trước mặt mọi người, chuyện này ông tưởng là một câu xin lỗi là có thể hoá giải được ư? Không đâu, bọn họ đều là những công tử rất dễ bị tự ái. Con ông trước mặt bàn dân thiên hạ hạ nhục Lâm Phi Dật như thế, trong lòng hắn nhất định không thể bỏ qua.
Sở Phàm chắc chắn nói.
- Cho dù thực sự Lâm Phi Dật có thù với con của tôi nhưng cũng không đến mức phải động thủ giết người chứ?
Trần Thiên Minh lạnh lùng nói.
- Đừng quên rằng thằng ranh Trương thiếu muốn diệt trừ tôi. Khi giết tôi đương nhiên họ cần phải có một người để chịu tội thay chứ.
Sở Phàm lạnh nhạt nói.
Ánh mắt của Trần Thiên Minh trở nên lạnh lùng. Ông uy nghiêm nói:
- Ý của cậu tức là bọn họ muốn biến con tôi thành vật thế thân?
- Không sai! Trên thực tế con ông đã bị bọn Trương thiếu dùng thủ đoạn đê tiện để khống chế. Cho dù con ông không chết cũng sẽ trở thành phế vật, cùng lắm thì trở thành chó săn cho bọn Trương thiếu mà thôi.
Giọng điệu của Sở Phàm đột nhiên trở nên cay nghiệt.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì cảm thấy tức giận. Ông phẫn nộ nói:
- Cậu..
- Cục trưởng Trần đừng tức giận. Ông nghe đoạn băng ghi âm này rồi sau đó tức giận cũng không muộn. Đoạn băng này là do tôi thu lại từ lời nói của một người phụ nữ tên là A Thiến. Mà cô gái này cũng là bị Trương thiếu lợi dụng để mê hoặc con ông.
Sở Phàm nói xong lấy từ trong túi ra một chiếc máy thu âm mini, hắn nhấn nút, sau đó đoạn ghi âm cuộc đối thoại giữa hắn và A Thiến lập tức được phát ra.
Trần Thiên Minh khi nghe những âm thanh phát ra từ cuộn băng ghi âm thì sắc mặt thay đồi từ ngạc nhiên cho đến sửng sốt, kinh hoàng, tức giận. Ánh mắt của ông bây giờ đã tràn đầy hàn quang, sắc bén như dao, hô hấp thì dồn đập, trong ngực tràn ngập lửa giận.
- Như vậy tức là ông cũng không biết rằng khoảng mười ngày trước khi chết, con ông đã nghiện ma tuý nặng phải không? Đây chính là thủ đoạn mà Trương thiếu đã dùng để đối phó với con ông. Ông đã nghe hết rồi chứ?
Sau khi Trần Thiên Minh nghe xong cuộn băng ghi âm, Sở Phàm nhàn nhạt nói.
Ngọn lửa tức giận dâng lên trong lòng Trần Thiên Minh khiến ông ta không thể bình tĩnh lại được. Lúc xem kết quả của pháp y thì thấy trong máu của Trần Tuấn Sinh có thành phần của ma tuý. Lúc ấy Trần Thiên Minh thực sự không tin, con trai mình đã bao giờ hút thuốc phiện đâu chứ? Nhưng kết quả giám định rành rành ra trước măt, ông có muốn không tin cũng không được.
Bây giờ ông mới nhớ lại vợ mình từng nói rằng con mình gần đây có biểu hiện rất khác thường, ăn uống không thấy ngon miệng, tinh thần uể oải, vẻ mặt tái nhợt, nhiều khi tỏ ra lơ đễnh. Bây giờ ngẫm lại thì hoá ra tại vì Trần Tuấn Sinh hút thuốc phiện mà trở nên như thế, mà tất cả chuyện này dĩ nhiên là do Trương thiếu đứng đằng sau thao túng.
Trần Thiên Minh tức giận nắm chặt hai bàn tay lại. Nhưng sau đó ông lại nghĩ lại. Cuộn băng ghi âm này của Sở Phàm rốt cuộc là thật hay là giả? Dù gì thì nội dung trong cuộn băng này quả là rất kinh khủng và đáng sợ, nếu như là thực thì người giết con trai của ông chính là Trương thiếu.
Sở Phàm dường như nhìn thấy sự hoài nghi trong ánh mắt của Trần Thiên Minh, cho nên hắn lạnh nhạt nói:
- Cục trưởng không cần phải nghi ngờ đoạn băng ghi âm này là thực hay là giả, A Thiến đang ở trong tay tôi. Sau khi xảy ra chuyện đêm đó, Trương thiếu đã phái người tới các nhà ga, sân bay để hỏi thăm tung tích của A Thiến, mục đích chính là để giết người diệt khẩu. Chỉ cần A Thiến chết thì sẽ không ai biết chuyện hắn sử dụng cô để làm cho Trần Tuấn Sinh rơi vào trong vòng truỵ lạc rồi nghiện ma tuý, không chế cả thể xác và tinh thần của con ông. Nếu như Cục trưởng Trần vẫn không tin thì có thể dẫn người tới quán bar Nhất Dạ Tình mà Trần Tuấn Sinh thường lui tới để điều tra. Tôi nghĩ ở đó có rất nhiều nhân viên phục vụ quen biết con của ông.
Trần Thiên Minh nắm chặt hai bàn tay lại, ánh mắt ông bắn ra từng tia sát khí lạnh lẽo. Thật lâu sau ông mới mở miệng từ từ trả lời:
- Thật đáng kinh tởm. Thằng Trương thiếu này lòng dạ còn độc ác hơn cả rắn rết trong truyền thuyết, tàn nhẫn đến thế là cùng. Nó dùng thủ đoạn ti tiện như thế đối với con tôi. Trong mắt nó không còn Cục trưởng Cục Công an này hay sao? Tuy nói là ở thủ đô này chức quan của tôi chỉ bé như hạt vừng nhưng khi tôi mà tức giận lên thì vẫn hoàn toàn có thể gây ra sóng lớn. Hừ, thằng Trương Chính là con trai của bí thư thị ủy phải không? Nó thật khinh người quá đáng rồi.
- Ài, nói về cái chết của con trai ông thì tôi cũng có chút liên quan bởi vì đêm đó tôi không thể cứu được cậu nhà. Thật ra lúc đầu Trương thiếu muốn mượn tay của con trai ông để diệt trừ tôi. Hắn phái một số người đến khu nhà xưởng bỏ hoang để bao vây hòng giết chết tôi. Lúc đó con trai của ông cảm thấy có chuyện bất bình thường, vội vàng bỏ chạy thì bị một trong số những người bọn chúng dùng súng bắn chết, thực ra nếu như không phải có hai người thuộc hạ trung thành ở bên cạnh bảo vệ thì tôi cũng đã phải mất mạng không còn sống trở về rồi. Một trong hai người đó chính là cô gái đứng sau Cục trưởng Trần đó. Cô ấy quả là một cao thủ.
Sở Phàm cùng với Trần Thiên Minh thẳng thắn sảng khoái nói chuyện đã xảy ra ở công trường bỏ hoang. Lời nói của hắn nửa thật nửa giả, khéo léo tài tình chối bỏ trách nhiệm của mình khi bắn chết Trần Tuấn Sinh.
- Hừ, như vậy là Trương thiếu muốn dùng một mũi tên để bắn hai con chim à? Nếu như đêm đó cậu chết thì trách nhiệm chắc chắn sẽ được đổ sang cho con tôi phải không? Đúng là một kế hoạch hiểm độc, Trương thiếu ơi là Trương thiếu, nhà họ Trần tao và nhà mày không thù không oán, tại sao mày lại bức hiếp gia đình tao đến như vậy? Được rồi, từ nay về sau mày đừng trách Trần Thiên Minh tao trở mặt.
Trần Thiên Minh lạnh lùng nói.
Sở Phàm nhìn thấy vẻ mặt kích động và căm hờn của Trần Thiên Minh thì biết rằng những lời nói của mình đêm nay đã có tác dụng. Hắn mừng thầm trong lòng. Vậy là đêm nay hắn đã thành công trong việc lôi kéo Trần Thiên Minh về phe của mình để đối phó với Trương thiếu, lợi dụng ông ta để dò xét động thái của Trương thiếu. Nói gì thì nói thì Trần Thiên Minh cũng đã lăn lộn ở chốn quan trường nhiều năm thì chắc hẳn cũng ít nhiều biết được một số chuyện của cha con nhà họ Trương. Một khi tới lúc cá chết lưới rách, thì cũng chính là lúc Trần Thiên Minh trở mặt với nhà họ Trương. Đến lúc đó chỉ cần hắn có thể gây cho nhà họ Trương một chút đau khổ thì đã là náo nhiệt lắm rồi.