Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Nhìn vẻ mặt của Trần Thiên Minh thì Sở Phàm biết rằng tên cục trưởng này đã bị lời nói của hắn làm cho lay động. Trần Thiên Minh chắc hẳn đã cho rằng thằng ranh Trương thiếu chính là đầu sỏ gây ra tai hoạ cho con mình.
- Cục trưởng Trần, những gì cần nói thì tôi cũng đã nói hết rồi. Kế tiếp còn chờ Cục trưởng Trần suy xét chuyện này thế nào. Còn tôi thì đã nói rõ lập trường của mình. Bọn Trương thiếu muốn diệt trừ tôi thì tôi không thể ngồi yên chờ chết được. Tôi phải phản kích lại bọn chúng. Đơn giản bời vì tôi và Trương thiếu là kẻ thù của nhau. Còn quan điểm của Cục trưởng Trần trong chuyện này thì sao?
Sở Phàm nhàn nhạt hỏi.
Trần Thiên Minh nghe Sở Phàm nói như vậy thì ánh mắt của ông trở nên âm trầm. Sau khi suy nghĩ một lúc ông nói:
- Tôi muốn gặp mặt người con gái tên là A Thiến đó để hỏi cô ta mấy câu.
- Nói như vậy tức là Cục trưởng Trần không tin lời nói của tôi sao?
Sở Phàm nhíu mày hỏi.
- Nếu cậu nghĩ như vậy thì tôi cũng không phủ nhận. Tôi muốn gặp cô gái tên là A Thiến này để hỏi cô ta xem cái đêm con tôi gặp tai nạn, cô ấy có gặp nó hay không?
Trần Thiên Minh chậm rãi nói.
- A Thiến đang ở trong tay tôi. Trước mắt cô ấy rất an toàn. Cục trưởng Trần muốn gặp cô ấy cũng được, nhưng khi hai người nói chuyện với nhau thì tôi sẽ ở bên cạnh đó.
Sở Phàm nói.
Trần Thiên Minh nghe thấy thế thì đưa mắt nhìn chằm chằm Sở Phàm một lúc lâu, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Như vậy cũng được.
- Hành động của Cục trưởng Trần tôi cũng có thể hiểu được. Nhưng tôi nghĩ dù sao thì người trước mắt cần phải đối đầu là Trương thiếu. Hắn chính là đầu sỏ trong việc mưu hại con trai của ông.
Sở Phàm cười lạnh, nói.
- Cậu định khích tôi đấy à?
Trần Thiên Minh lạnh lùng hỏi.
- Ha ha, nếu như Cục trưởng là người dễ dàng bị tôi dùng đôi ba câu để chọc giận thì làm sao có thể lăn lộn trong cái thành Bắc Kinh này được phải không? Tôi không khiêu khích ông, tôi chỉ nói ra những gì tôi đang nghĩ mà thôi. Đồng thời tôi cũng muốn nhắc nhở ông, bọn Trương thiếu không phải là những người dễ chọc vào, Cục trưởng Trần cứ suy nghĩ kỹ đi.
Tuy ngoài miệng Sở Phàm nói là không khiêu khích Trần Thiên Minh nhưng thực ra hắn đang dùng kế đó với ông.
Trần Thiên Minh hừ lạnh một tiếng nói:
- Cậu tưởng Trần Thiên Minh này là loại người do dự sợ chết hay sao? Nếu quả thực Trương thiếu chính là người hãm hại con tôi thì dĩ nhiên tôi sẽ không bỏ qua cho hắn, liều chết để đòi lại lại sự công bằng cho con tôi.
- Vậy thì Cục trưởng còn lưỡng lự gì nữa? Ông muốn chứng thực lời nói của tôi phải không? Nếu như Cục trưởng Trần muốn chứng thực lời nói của tôi thì có một biện pháp nhanh nhất chính là tìm tên Trương thiếu và chơi bài ngửa với hắn, bât cuộn băng ghi âm này trước mặt hắn. Lúc đó khẳng định là Trương thiếu không còn gì để nói. Chỉ là nếu như vậy thì Cục trưởng Trần sẽ phải công khai đối đầu với hắn. Đến lúc đó thì liệu ông nắm được bao nhiêu phần thắng?
Sở Phàm cười lạnh nói.
- Rốt cuộc cậu muốn nói gì?
Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Sở Phàm rồi hỏi.
- Tôi chỉ muốn nói là khi nào ông đã nghĩ thông suốt thì có thể đến tìm tôi. Dù sao thì có thêm một đồng minh sẽ tốt hơn nhiều so với có thêm một kẻ thù, khả năng chiến thắng cũng sẽ cao hơn một chút.
Sở Phàm nhàn nhạt nói.
Trần Thiên Minh trầm ngâm không nói gì.
- Tôi có thể hiểu được tại sao Cục trưởng Trần lại chần chừ như thế. Đúng là chỉ bằng lời nói của tôi thì không đủ chứng cứ để khiến cho ông tin tưởng. Được rồi, đêm mai tôi đưa A Thiến đến gặp mặt ông để nói chuyện. Như vậy Cục trưởng Trần sẽ biết nhiều chuyện hơn một chút. Còn nếu như Cục trưởng vẫn cảm thấy nghi ngờ thì có thể sai người âm thầm điều tra một người thân cận với Trương thiếu tên là Từ Lãng. Người được Trương thiếu sai khiến để dụ dỗ con ông vào vòng sa đọa chính là hắn. Nói cách khác, Từ Lãng đã vâng lệnh Trương thiếu sắp đặt tất cả mọi việc này. Ông cứ điều tra hắn thì sẽ rõ.
Sở Phàm nói.
- Được, tạm thời tôi tin cậu. Một cục trưởng như tôi mà đối đầu với bí thư thị uỷ thì đúng là giống như trứng chọi đá. Nhưng nếu một khi có người nào đó liều mạng thì cho dù đối thủ của của người đó có hùng mạnh như thế nào cũng phải e sợ vài phần. Lần này, tôi nhất định phải đòi lại sự công bằng cho con trai tôi.
- Tốt lắm, cái tôi chờ mong chính là câu nói này của Cục trưởng Trần. Đã nói chuyện đến đây rồi thì chúng ta cũng nên tán gẫu thêm vài câu nữa. Gần đây ở thủ đô có xảy ra một số chuyện.
Sở Phàm ngừng một chút rồi âm trầm nói:
- Cục trưởng Trần có còn nhớ vụ nổ ở tòa nhà Trung Hoàn không? Trong chiếc xe đó đã có bảy người chết!
Trần Thiên Minh nghe vậy thì hơi rùng mình. Vụ việc này dĩ nhiên là ông ta còn nhớ rõ. Bởi vì vụ án này cho đến này vẫn còn đang nằm trong hồ sơ cần theo dõi. Ông trầm giọng hỏi:
- Cậu nói chuyện này là có ý gì?
- Quá trình vụ áncó thể nói qua như thế này. Bảy người trong chiếc xe đó thật ra là một bọn cướp, bọn họ bắt cóc nhị tiểu thư nhà họ Kỷ. Mà tôi lại là vệ sĩ của cô ấy cho nên lúc bọn chúng hành động tôi cũng có ở đó. Sau đó tôi đã khống chế được bọn chúng và tra hỏi ra được người đứng đằng sau bọn chúng là ai. Không ngờ đúng lúc đó một tay súng bắn tỉa đã bắn nổ cả chiếc xe tải ấy. Sau đó tôi truy tra lai lịch của tay súng đó thì biết được hắn chính là người đàn ông họ Lâm đã chết ở khách sạn Tân Hồng, lúc đó tôi đã báo cho cảnh sát.
Sở Phàm nói vắn tắt lại câu chuyện.
- Nói như vậy người họ Lâm kia là do cậu giết?
Trần Thiên Minh trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy, là do tôi giết. Hắn chính là người đã lên kế hoạch bắt cóc nhị tiểu thư. Hắn đứng đằng sau thuê sát thủ kiêm vệ sĩ cho hắn. Lúc ấy tôi cũng không muốn giết hắn mà là do hắn tự đi tìm đường chết.
Sở Phàm nói.
- Như vậy theo lời cậu thì người đứng đằng sau thao túng mọi chuyện là ai?
Trần Thiên Minh trầm giọng hỏi.
- Thông qua di động của người đàn ông họ Lâm kia thì tôi điều tra ra được người đứng đằng sau bọn bắt cóc chính là Triệu Thanh, chính là nguyên Chủ tịch của Công ty Bất động sản Kim Khoa.
Sở Phàm từng chữ từng chữ một nói.
- Cái gì?
Trên mặt Trần Thiên Minh hiện lên vẻ khiếp sợ. Sau đó ông ta lại hỏi tới:
- Nhưng Triệu Thanh đã chết rồi?
- Không sai! Triệu Thanh đã chết. Nhưng ông ta chết chính là ba ngày sau khi vụ nổ xảy ra. Cục trưởng Trần có thấy chuyện này kỳ lạ không?
Sở Phàm lạnh lùng hỏi.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì sửng sốt, trầm tư không nói gì.
- Người nhà của Triệu Thanh nói là trong cái đêm Triệu Thanh chết bất ngờ đó, ông ta từng ra ngoài gặp một người khách bí mật vô cùng quan trọng. Sau khi đi gặp người đó về xong thì ông ta bị đột tử. Cục trưởng Trần, ông đã đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục Công an này nhiều năm, ông có cảm thấy chuyện này có bình thương không?
Sở Phàm hỏi.
- Ý của cậu tức là Triệu Thanh bị bức tử?
Trần Thiên Minh trầm ngâm nói.
- Cao minh, cao minh, nhưng Cục trưởng Trần có nghĩ tới là ở thủ đô này, những người có thể bức tử Triệu Thanh rất là ít không?
Sở Phàm nhàn nhạt nói.
Ánh mắt của Trần Thiên Minh bỗng trở nên lạnh lẽo. Dường như ông ta đã nghĩ ra điều gì đó nhưng không nói gì cả.
- Tôi nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn nhắc nhở Cục trưởng Trần rằng ông chỉ cần xâu chuỗi lại những sự kiện này với nhau thì sẽ tìm ra được đầu mối của mọi chuyện. Như vậy cho dù kẻ thù có là quan chức cấp cao đến mấy cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ cần Cục trưởng Trần nắm được điểm yếu của hắn thì hắn còn không bị ông dắt mũi đi hay sao?
Sở Phàm nhìn nhìn Trần Thiên Minh, sâu xa nói.
Đôi mắt của Trần Thiên Minh chớp chớp, vẻ mặt biến đổi không ngừng.
Sở Phàm nhìn Trần Thiên Minh chậm rãi nói:
- Thời gian không còn sớm nữa. Tôi cũng đã quấy rầy Cục trưởng Trần lâu rồi. Trước mắt cứ như vậy đi, tôi xin từ biệt.
- Khoan đã.
Trần Thiên Minh đột nhiên lên tiếng khiến cho Sở Phàm lập tức dừng bước.
- Tôi muốn cùng với cậu thỏa thuận hợp tác với nhau. Chỉ có điều bàn bạc cụ thể thì sẽ chờ đến ngày mai. Đêm nay tôi muốn suy nghĩ lại mọi chuyện.
Trần Thiên Minh nói.
- Vậy cũng được. Hy vọng ngày mai có thể hợp tác được với Cục trưởng Trần. Tôi xin đi trước.
Sở Phàm nói xong liền cùng với Ngân Hồ rời khỏi nhà của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh tiễn Sở Phàm ra khỏi nhà sau đó trở về phòng đóng cửa lại, ánh mắt của ông lúc này thay đổi vô cùng phức tạp, trong đầu hiện lên rất nhiều ý nghĩ.
Sở Phàm lái xe hướng tới biệt thự Lam Hải còn Ngân Hồ thì quay về biệt thự Bạch Cảnh Sơn.
Sở Phàm biết rằng mình đã thành công trong việc thuyết phục Trần Thiên Minh. Chuyện cần phải làm bây giờ chính là chờ đến ngày mai để gặp lại ông ta mà thôi.
Về đến biệt thự Lam Hải, đi vào trong phòng khách, Sở Phàm trông thấy đại tiểu thư vẫn còn chưa ngủ, đang ngồi xem ti vi. Chỉ có điều nhìn thấy cô liên tục thay đổi tư thế thì có thể hiểu được cô đang rất buồn chán.
- Đại, đại tiểu thư, cô còn chưa đi ngủ à?
Sở Phàm tiến vào rồi hỏi.
Vừa nghe được thanh âm của Sở Phàm, thân thể mảnh mai của đại tiểu thư lập tức chuyển động, quay đầu lại nhìn thấy Sở Phàm, khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên một vẻ vui sướng, nhưng cô vẫn cố gắng kìm chế lòng mình xuống.
- Anh đã về rồi à?
Đại tiểu thư bình thản nói.
Sở Phàm biết rằng đại tiểu thư chưa ngủ là để chờ hắn về, nghĩ như vậy trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ấm áp, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp như làn nước mùa thu của cô hắn nói:
- Ừ, tôi đã xử lý xong mọi chuyện. Đại tiểu thư, cô tại sao còn chưa ngủ?
- Tôi nhất thời còn chưa ngủ được. Đúng rồi, gần đây anh có chuyện gì phải không? Tôi thấy ngày nào anh cũng đi ra ngoài. Nếu như anh có chuyện gì thì cứ nói ra tôi sẽ lắng nghe.
Đại tiểu thư thành tâm nói.
- Tôi, tôi.
Sở Phàm cảm thấy động tâm. Hắn nghĩ thầm mình có nên đem thân thế của mình nói ra. Nhưng lập tức hắn xoay chuyển ý nghĩ, bây giờ vẫn chưa phải lúc, vì thế lời nói đã ra đến miệng rồi nhưng lại nuốt vào bụng. Hắn cười cười nói:
- Tôi không có tâm sự gì cả, chỉ là mấy ngày nay có chút chuyện cá nhân mà thôi.
- Vậy à! Tôi còn tưởng anh có tâm sự gì chứ, nếu không phải là tốt rồi.
Tuy đại tiểu thư ngoài miệng nói như vậy nhưng Sở Phàm vẫn nhận ra một vẻ thất vọng thoáng hiện qua đôi mắt của cô. "Đại tiểu thư quan tâm đến mình như thế mà mình lại lãnh đạm như thế, cho dù mình không muốn nói mình mới biết được ba mẹ của mình là ai thì cũng có thể tuỳ tiện nói ra chuyện khác được mà, cô gái nào mà chửng thích nghe tâm sự của đàn ông."
- Thôi, thời gian không còn sớm nữa, anh đi nghỉ đi.
Đại tiểu thư nói xong liền đứng dậy, đi lên trên lầu.
Sở Phàm định lên tiếng nhưng rồi lại im lặng. Lúc đó hắn muốn tiến tới kéo đại tiểu thư lại nhưng không hiểu sao hắn lại không thể có nổi cái dũng khí kia. Cuối cùng hắn cũng đành trơ mắt nhìn bóng hình yểu điệu xinh đẹp của cô biến mất ở khúc chuyển của cầu thang.
"Hôm nay mình bị sao vậy nhỉ? Đại tiểu thư thức khuya chờ mình về như vậy mà mình lại tỏ ra lãnh đạm như thế, đúng là không phải mà!" Sở Phàm thầm tự trách mình, không ngớt chán nản.
"Ngày mai tìm thời điểm để giải thích với đại tiểu thư vậy. Mình chỉ là một người bình thường nhưng lại được đại tiểu thư quan tâm như thế, thường xuyên chờ mình cho đến lúc nửa đêm, khi nào trông thấy mình bình an trở về mới yên lòng. Người phụ nữ tốt như vậy cho dù tu tám kiếp cũng khó mà gặp được, mình nhất định phải trân trọng!"
Sở Phàm thầm nghĩ, tự an ủi mình một lúc, sau đó đi lên lầu nghỉ ngơi.
Hắn quả thực rất mệt mỏi, từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, áp lực liên tục dày vò hắn.