Dịch: Võ Gia Trang
Nguồn:sưu tầm
Ôm đại tiểu thư trong tay, trong lòng Sở Phàm không khỏi kích động. Một câu nói của đại tiểu thư "Anh hiện tại có thể trở thành chính thức rồi!" khiến cho hắn có một cảm giác hưng phấn chưa từng có từ trước đến giờ. Hắn tha thiết mong muốn đại tiểu thư đáp ứng hắn, thừa nhận hắn là bạn trai của nàng. Trong lòng hắn bây giờ đang tràn ngập cảm giác vui sướng và kích động.
Hắn ôm chặt lấy thân thể của đại tiểu thư, cảm nhận được thân thể đó rất mềm mại và co dãn, lại ngửi một mùi hương nhẹ nhàng đặc biệt toát ra từ người nàng. Sở Phàm kề sát khuôn mặt mình vào cổ của đại tiểu thư, hắn thấy như vậy là đã quá đủ rồi, là đã thỏa mãn rồi. Đại tiểu thư xinh đẹp cao quý như vậy có biết bao nhiêu người đàn ông mơ ước có được nàng. Hắn cảm thấy mình thật là may mắn, có thể lọt vào mắt xanh của nàng được.
Kỳ thực, ước mơ của hắn là có thể nắm lấy tay của đại tiểu thư là đủ lắm rồi. Nhưng bây giờ hắn lại có thể ôm đại tiểu thư, không những vậy lại còn hôn môi nàng nữa, thật là có quá nhiều cảm giác hạnh phúc!
- Đại tiểu thư, nước mắt của em đã ướt nhẹp áo của anh rồi. Em mà còn như vậy thì anh sẽ đau lòng đấy!
Sở Phàm nói.
Khuôn mặt tràn đầy nước mắt của đại tiểu thư vẫn mang theo một nụ cười ngọt ngào. Nàng từ từ ngẩng đầu, đôi mắt sáng như làn nước mùa thu chăm chú nhìn Sở Phàm, vui mừng phấn chấn nói:
- Em nhịn không được nên mới khóc. Nhưng trong lòng em rất vui vẻ, thực sự rất vui vẻ.
Sở Phàm dịu dàng lau nước mắt trên mặt của đại tiểu thư, cười nói:
- Trong lòng anh cũng rất vui mừng. Em biết không, kể từ ngày đầu tiên nhìn thấy em anh đã âm thầm thề, anh muốn cả đời đợi chờ em. Hôm nay không được thì ngày mai tiếp tục. Kiếp này không được thì đợi đến kiếp sau. Cứ luân hồi chuyển thế, anh tin rằng một ngày nào đó hoặc là cả đời, anh cũng vẫn chờ được em.
- Không, không cần. Em không cần chờ tới kiếp sau. Từ giờ tới đó rất là dài, em sợ tới khi đó em sẽ quên anh mất. Từ giờ trở đi, em chỉ hy vọng ngày nào cũng có anh ở bên cạnh đã là quá tốt rồi. Cái gì mà thiên trường địa cửu, cái gì mà biển cạn đá mòn, những thứ đó đối với em rất sáo rỗng. Em chỉ mong mỗi ngày chúng ta được ở bên nhau là mãn nguyện rồi.
Đôi mắt xinh đẹp của đại tiểu thư hơi toát ra một tia yêu thương, nàng chậm rãi nói.
- Nhưng anh hy vọng là đến lúc em bạc đầu răng long thì anh vẫn có thể ở bên cạnh bầu bạn với em.
Sở Phàm nghiêm túc nói.
Đại tiểu thư hơi sửng sốt, khuôn mặt ửng đỏ nở nụ cười tuyệt mỹ. Nàng nhẹ nhàng nói:
- Sở Phàm, em yêu anh!
- Đại tiểu thư, anh cũng yêu em!
Sở Phàm nồng nàn chân thành đáp lại.
Đại tiểu thư nghe vậy thì trong lòng mừng thầm, hàng ngàn, hàng vạn nhu tình dâng lên. Nàng khẽ cúi đầu xuống, đôi mắt xinh đẹp nhìn xuống phía dưới, từng làn gió đêm nhẹ nhàng thổi, tất cả giống như cảnh trong mơ.
- Đại tiểu thư, cả đời này anh sẽ mãi bảo vệ em, cùng em đi trên đường đời. Em là sinh mệnh quan trọng nhất của anh, có được em là anh không còn ước muốn nào khác.
Sở Phàm dịu dàng nói.
- Sở Phàm, anh là một người đàn ông không tầm thường. Em cảm thấy được như vậy. Em chắc chắn anh có công việc của riêng mình. Em muốn anh có thể thoải mái làm việc của mình, em sẽ ủng hộ. Em đã nói rồi, em nguyện ý làm người phụ nữ đứng sau lưng anh.
Đại tiểu thư cương quyết nói.
- Tiêm, Tiêm Tiêm..
Sở Phàm thân mật kêu một tiếng "Tiêm Tiêm" sau đó ôm lấy đại tiểu thư vào lòng. Trong lòng hắn tràn ngập cảm giác ấm áp. Đối với hắn mà nói cả đời này có được tình yêu của đại tiểu thư thì quả thực ông trời thật là yêu mến hắn.
- Hôn, hôn em, được không?
Đại tiểu thư ở trong lòng Sở Phàm thẹn thùng nhẹ giọng nói.
Sở Phàm nghe vậy thì động tâm, nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn cái cổ trắng ngần của đại tiểu thư. Cái cổ trằng ngần bóng loáng của đại tiểu thư khiến trong lòng hắn cảm thấy một cảm giác kích thích mà trước kia chưa từng có. Sau đó hắn tiếp tục hôn lên hai má của đại tiểu thư. Nồng nàn mà nhẹ nhàng hôn lên từng chỗ trên khuôn mặt đang tươi cười của đại tiểu thư, mỗi chỗ hắn hôn qua đều để lại dấu nước bọt. Đại tiểu thư khẽ nhắm hai mắt lại, cảm thấy được Sở Phàm đang nhẹ nhàng mà nồng nàn hôn mình.
Cuối cùng, Sở Phàm cũng hôn vào đôi môi anh đào mềm mại gợi cảm của đại tiểu thư, trong miệng của đại tiểu thư khẽ "ưhm" một tiếng. Đại tiểu thư không kìm được mở khóe môi ra, hôn lại Sở Phàm. Cái lưỡi thơm tho của nàng và lưỡi của Sở Phàm quấn lấy nhau. Bây giờ đại tiểu thư rõ ràng đã cởi mở hơn rất nhiều, nàng toàn tâm toàn ý, hoàn toàn say đắm, nồng nhiệt hôn Sở Phàm.
Phụ nữ đối với nụ hôn có một bản năng và linh tính trời sinh, vì vậy đại tiêu thư và Sở Phàm vẫn đang hôn nhau rất nồng nhiệt. Trong lúc hôn, đại tiểu thư cũng học được nhiều kinh nghiệm, khuôn mặt đỏ hồng khẽ cười cười, đôi mắt khép hờ, bờ môi anh đào như si như dại quấn lấy môi của Sở Phàm, lập tức nước bọt của hai người chảy sang nhau. Đại tiểu thư ôm chặt lấy Sở Phàm, nàng vẫn cuồng nhiệt hôn hắn, thân thể trở nên run rẩy. Giờ khắc này nàng cảm thấy mình thật là hạnh phúc, nàng nghĩ thầm, "Nếu như hai người không rời ra mà mãi mãi như vậy thì thật là tốt!"
Hóa ra, đứng trước người mình yêu nói một tiếng: "Em yêu anh" thật là kích thích, thật là vui sướng và hưng phấn.
Hóa ra, ôm hôn người mình yêu là một việc làm rất tuyệt vời, thật là một cảm giác mãnh liệt, ấm áp mà lại ngọt ngào!
- Gió thổi có làm em lạnh không?
Sở Phàm dịu dàng hỏi.
- Không lạnh, anh ôm em khiến em rất ấm áp, làm sao lạnh cho được?
Đại tiểu thư quyến rũ nói.
- Vậy anh ôm em chặt thêm một chút nữa nhé.
Sở Phàm cười cười.
- Anh đã ôm rất chặt rồi, ôm chặt lưng em nãy giờ đây này.
Đại tiểu thư giận dỗi liếc nhìn Sở Phàm một cái nói.
- Em biết không, lúc mà anh thổ lộ tình yêu của mình thì anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận sự từ chối của em đấy.
Sở Phàm nói.
- Tại sao vậy? Anh không tự tin vào bản thân mình à?
Đại tiểu thư nghịch ngơm cười hỏi.
- Không phải, anh, anh cảm thấy bất ngờ quá. Trong lòng anh từng tưởng tượng ra hàng nghìn hàng vạn tình huống bày tỏ tình cảm với em nhưng, nhưng không có sự tưởng tượng nào giống như sự thật. Vừa rồi anh đã cố gắng kìm chế nhưng cuối cùng nhịn không được đành phải bày tỏ. Anh cảm thấy có chút hổ thẹn, thổ lộ tình cảm với em mà ngay cả một đóa hoa cũng không có.
Sở Phàm nhún nhường nói.
Đại tiểu thư nghe vậy thì ôn nhu cười cười,nói:
- Em không cần hoa, cũng không cần một cách thức tỏ tình lãng mạn nào cả. Cái em quan tâm là tình yêu của anh. Chỉ cần anh chân thành là em đã mãn nguyện rồi.
- Nói thật ra ngoài sự chân thành thì anh đúng là chẳng còn thứ gì có thể cho em được nữa cả.
- Không, anh còn có thể cho em rất nhiều thứ khác. Ví dụ như cảm giác sung sướng, vui vẻ, hạnh phúc ngọt ngào, còn có một cảm giác vững tin, từng đó là đã đủ lắm rồi, em đã thấy nhiều lắm rồi. Những thứ đó không giống như những thứ khác, đó là những bảo vật vô giá, tiền tài cũng không mua được. Chỉ cần có anh ở bên cạnh em thì cho dù đạm bạc thì đó cũng là cuộc sống sung sướng đầy đủ.
Đại tiểu thư vui vẻ cười nói.
- Đại tiểu thư, gặp gỡ được em là hạnh phúc lớn nhất của đời anh. Có thể có được em là ước nguyện lớn nhất của anh đã đạt được. Mỗi khi anh trở về nhà nhìn thấy em vẫn ngồi ở phòng khách chờ đợi anh, đến lúc đó mới chịu lên lầu đi ngủ, lòng anh vừa thương vừa đau. Lúc đó anh cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhât thế gian. Lúc đó anh chỉ muốn đi tới ôm chặt lấy em vào lồng ngực, nhưng anh không dám. Khoảnh khắc đó anh thầm thề rằng cả đời này anh nhất định phỉa che chở cho em, làm cho em vui vẻ sung sướng. Anh ngoài miệng chưa nói ra nhưng trong lòng đã thốt ra hàng trăm hàng ngàn lần ba tiếng "anh yêu em" rồi.
Sở Phàm xúc động nói
Đại tiểu thư nghe vậy thì trong lòng vô cùng cảm động, niềm xúc động vui sướng đến dồn dập. Trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp hơi ửng đỏ lên, đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu khẽ chớp chớp vui mừng cười. Bỗng nàng đột ngột cầm lấy bàn tay phải của Sở Phàm sau đó đặt lên ngực của mình, dịu dàng nói:
- Ai nói là em không cảm nhận được, không phải đâu, thật sự trong lòng emđã cảm nhận được, em đã cảm nhận được tình yêu của anh, lòng em thật sự rất vui vẻ và sung sướng! Có anh ở bên cạnh em khiến em cảm thấy mình thật vững tin. Cho nên mỗi khi anh ra ngoài cho đến khuya mới trở về thì em vô cùng lo lắng. Em không kìm được phải đợi đến khi anh trở về, nhìn thấy anh em mới yên tâm. Từ trước tới giờ em cũng không biết tại sao mình lại như vậy, cho đến bây giờ em mới hiểu ra, hóa ra là trong lòng em đã sớm để ý đến anh, anh đã là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của em rồi.
- Nói như vậy anh phải cảm ơn Tần Khải mới đúng. Nếu như hôm nay anh ta không bày ra trò này thì không biết đến bao giờ anh mới dám thổ lộ tình cảm với em.
Sở Phàm cười cười nói.
- Cho dù không có anh ta thì em với anh cũng sẽ ở bên nhau. Em mới không đành lòng nhìn anh vẫn phải làm bạn trai giả của mình.
Đại tiểu thư khẽ cười cười nói.
- Thật ra, cho dù không thể trở thành chính thức, làm bạn trai giả của đại tiểu thư anh cũng đã thỏa mãn rồi. Bởi vì làm bạn trai giả cũng có thể dắt tay em, lâu lâu còn có thể ôm bờ eo nhỏ của em. Như vậy đã khiến anh thỏa lòng lắm rồi, vui mừng lắm rồi . Phải biết rằng có biết bao nhiêu người ôm giấc mộng được gần gũi đại tiểu thư một chút mà vẫn còn chưa có cơ hội đó.
Sở Phàm khẽ cười nói.
- Nhưng mà người ta vẫn cảm thấy chưa đủ.
Đại tiểu thư cong miệng nói.
- Tại sao vậy?
Sở Phàm hỏi.
- Bởi vì anh trở thành chính thức thì em bất cứ lúc nào cũng có thể ôm anh, mệt mỏi còn có thể dựa vào vai của anh, còn có thể lộ liễu gọi anh mát xa cho em, còn nhiều thứ lắm.
Đại tiểu thư vui vẻ cười nói.
- Từ nay về sau đại tỉểu thư muốn ôm thì ôm, muốn hôn thì hôn, con người anh rất là thoải mái. Sở Phàm ha hả cười.
- Hừ, ai muốn hôn anh.
Đại tiểu thư trợn mắt lườm Sở Phàm một cái, nói.
- Thế anh hôn em thì có gì được không? Em biết không, trên người em có một mùi hương thoang thoảng rất là thơm.
Sở Phàm cười cười nói!
- Đáng ghét!
Đại tiểu thư khẽ đánh vào ngực Sở Phàm, khuôn mặt ngọc ửng đỏ lên, xin đẹp không sao tả xiết.
- Chúng ta đứng đây đã lâu, hay là lên xe đi, được không?
- Dạ, được!
- Hôn trước một cái đi.
Sở Phàm nói xong nhẹ nhàng hôn lên trán đại tiểu thư, tuy nhẹ nhàng nhưng rất nồng nàn. Đại tiểu thư hạnh phúc nhắm mắt lại!
Nếu bây giờ cảnh tượng này được quay phim thì sẽ tạo ra những hình ảnh đặc biệt ấm áp kinh điển.