Cận Chiến Bảo Tiêu

 
Tần Khải đi theo Trương Hải Văn đi ra khỏi quán bar Mộng Tình.

Phía bên ngoài có đỗ một chiếc xe Cadillac xa hoa. Trương Hải Văn nho nhã đến bên xe mở cửa ra nói:
 
- Anh Tần Khải, xin mời lên xe.

Tần Khải thấy thế thì trong lòng không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ. Lam Chính Quốc đã đích thân mời gã lại còn phái một nhân vật đứng hàng phó tổng lái xe đến mời, có thể nói đã cho gã rất nhiều thể diện. Đối với việc bị đả kích sau hành động tỏ tình thất bại hai ngày trước mà nói thì đây chính là một liều thuốc an ủi hữu hiệu.

Tần Khải thân là Tổng giám đốc Hoa Bắc của Công ty Bất động sản Quốc Cảnh. Gã dĩ nhiên biết Tập đoàn Quốc Cảnh và Lam Thị có ân oán. Gã cũng biết sau khi Tập đoàn Lam Thị chuyển về Bắc Kinh thì hành động đầu tiên của họ chính là giành được thắng thầu lô đất số 10 ở cạnh đường Quang Hoa. Danh tiếng Tập đoàn Lam Thị gần đây đối với ngành kinh doanh bất động sản ở Bắc Kinh vì vậy mà trở nên nổi tiếng. Cho dù là một thằng ngốc cũng có thể thấy được Lam Chính Quốc lần này là nhằm vào Quốc Cảnh. Huống chi gã lại còn là Tổng giám đốc khu Hoa Bắc của Tập đoàn Quốc Cảnh, Tần Khải.

Từ khi Tập đoàn Lam Thị rời về Bắc Kinh thì Tập đoàn Quốc Cảnh đã tổ chức nhiều cuộc họp. Nội dung của những cuộc họp đó phần lớn là xoay quanh việc Tập đoàn Lam Thị tấn công vào lĩnh vực bất động sản và Quốc Cảnh phải có sách lược đối phó như thế nào. Tham gia những cuộc họp này dĩ nhiên Tần Khải biết rất nhiều điều về sách lược ứng phó với việc Tập đoàn Lam Thị chuyển về thủ đô.

Theo lý thuyết, thân phận của Tần Khải bây giờ thật không thích hợp để gặp Lam Chính Quốc. Hoặc ít hoặc nhiều trong lòng gã vẫn có cảm giác như thế là thiếu trung thành với Tập đoàn Quốc Cảnh. Tần Khải cũng biết điều này, nhưng gã vẫn cứ muốn đi.

Hai ngày trước, sau khi hành động thổ lộ tình yêu bị thất bại, tâm tình gã cực kỳ suy sụp, toàn thân bị đả kích rất lớn, lại bị mất cả thể diện. Nhưng bây giờ đích thân chủ tịch Tập đoàn Lam Thị Lam Chính Quốc cũng không nề hà thân phận cao sang mà thành tâm mời gã, lại còn long trọng đón tiếp. Việc này cho thấy Lam Chính Quốc rất coi trọng và nể mặt gã. Đúng vào lúc trong lòng gã suy sụp thì sự coi trọng kịp thời này của Lam Chính Quốc không nghi ngờ gì là sẽ làm dấy lên trong gã một ngọn lửa cảm động. Gã dĩ nhiên không thể có lý do gì để từ chối.

Nếu như hai ngày trước gã thổ lộ tình yêu với đại tiểu thư thành công, chiếm được trái tim của đại tiểu thư, nhận được sự ngưỡng mộ thì những thứ khác gã sẽ không bao giờ suy nghĩ đến.

Đại tiểu thư trước mặt nhiều người như vậy khéo léo từ chối gã khiến trong lòng gã sinh ra một suy nghĩ rằng, "Quốc Cảnh phụ mình trước. Cho dù mình có làm bất cứ điều gì thì cũng không có gì sai trái cả." Từ giờ phút này trở đi, tư tưởng trong đầu Tần Khải từng bước phát triển theo xu hướng cực đoan.

Tây Nam Bắc Kinh, dưới chân núi phía tây Sơn Đông. Khu biệt thự Hương Giang.

Chiếc xe Cadillac xa hoa đi thẳng vào trong biệt thự. Sau khi xe dừng lại, Trương Hải Văn xuống xe rồi dẫn Tần Khải đi vào trong biệt thự.

Biệt thự Hương Tinh có kiểu dáng cổ điển lại rộng rãi khiến cho Tần Khải rất là tán thưởng. Gã nghĩ thầm, "Cũng chỉ có Lam Chính Quốc, bá chủ trong lĩnh vực kinh doanh mới có thể xứng đáng sống trong toà biệt thự xa hoa như vậy."

Sau khi đi vào trong biệt thự, Trương Hải Văn hỏi tên quản gia Lam Chính Quốc đang ở đâu. Tên quản gia nói ông ta đang ở trong thư phòng trên lầu ba. Trương Hải Văn gật gật đầu rồi dẫn Tần Khải đi tới đó.

Thư phòng của Lam Chính Quốc ở lầu ba rất rộng rãi sáng sủa nhưng lại không mất đi vể cổ điển mà vẫn có không khí nho nhã.

Trương Hải Văn dẫn Tần Khải đi lên lầu ba thì nhận thấy là cửa thư phòng không đóng, Lam Chính Quốc đang đứng quay lưng về phía bọn họ, trong tay đang cầm một cây bút lông để viết chữ. Trương Hải Văn thấy thế thì bảo Tần Khải chờ một lát, không nên quấy rầy khi Lam Chính Quốc đang viết chữ.

Khoảng một phút đồng hồ trôi qua sau đó Lam Chính Quốc trong tay cầm cây bút lông, đứng thẳng lên nhìn nhìn, gật gật đầu rồi buông cây bút xuống, từ từ xoay người, đi đến trước cửa, sau đó mỉm cười với Trương Hải Văn và Tần Khải rồi nói:
 
- Tới rồi à?

- Chủ tịch, Hải Văn đã mời được Tần Khải đến.
 
Trương Hải Văn nói xong rồi hướng về phía Tần Khải nói tiếp:
 
- Anh Tần Khải, vị này chính là chủ tịch Tập đoàn Lam Thị của chúng tôi.

- Ngưỡng một danh tiếng của chủ tịch Lam đã lâu hôm nay mới được gặp mặt. Thật là hạnh ngộ, hạnh ngộ!
 
Tần Khải thành khẩn nói.

- Aizzzzz. Theo tôi thì không cần phải khách khí như thế đâu. Nào, mau vào đây ngồi đi. Tôi cậy già lên mặt gọi cậu hai tiếng Tiểu Tần có được không?
 
Lam Chính Quốc cười ha hả nói.

- Chủ tịch, bất kể thân phận hay vai vế đều hơn tôi. Chủ tịch gọi tôi một tiếng Tiểu Tần thì đó đã là vinh hạnh của tôi rồi.
 
Tần Khải mỉm cười đi vào thư phòng. Khi đi vào gã nhìn thấy tám chữ to mà Lam Chính Quốc vừa mới viết bằng bút lông là "Trục lộc thiên hạ. Thuỳ dữ tranh phong" (Tạm dịch nghĩa: Tranh giành thiên hạ. Ai cùng ai tranh) - Chữ viết rất cứng cáp, bút pháp có thần, toát ra một vẻ oai phong.

- Ha ha, Tiểu Tần, thì ra cậu cũng là một người sảng khoái!
 
Lam Chính Quốc nói xong quay về phía Trương Hải Văn nói:
 
- Hải Văn, cậu còn có chuyện gì làm thì hãy đi làm trước đi.

- Vâng chủ tịch, anh Tần, tôi đi trước nhé. Tạm biệt!
 
Trương Hải Văn nói xong liền lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa thư phòng lại.

Sau khi Tần Khải ngồi xuống, Lam Chính Quốc đích thân mình pha trà cho gã. Tần Khải thấy thế thì đứng dậy nói:
 
- Không dám, không dám, để tôi làm cho chủ tịch.

- Cậu cứ ngồi yên. Cậu ở xa tới là khách. Khách thì phải theo chủ. Tiểu Tần, cậu không cần quá khách sáo, cứ thoải mái đi. Cậu hôm nay tới tâm sự với lão già tôi đây là tôi cảm thấy vui lắm rồi.
 
Lam Chính Quốc nở ra một nụ cười ôn hòa nói.

Tần Khải ngồi yên, sau đó nhịn không được lại hỏi:
 
- Không biết chủ tịch Lam tối nay tìm tôi là muốn tán gẫu chuyện gì với tôi? Tôi tuy nói là đã ngưỡng mộ chủ tịch đã lâu, nhưng thật sự chúng ta vẫn chưa từng gặp nhau.

- Tuy nói là chưa từng gặp mặt nhưng tôi đã chú ý đến Tiểu Tần cậu từ lâu rồi. Bá Nhạc thường nói: "Tuấn mã không dễ có". Ở trong lòng tôi, tiểu Tần cậu chính là tuấn mã đó.
 
Lam Chính Quốc cảm khái nói.

Tần Khải nghe vậy thì trong lòng bỗng cảm thấy nóng lên. Hai ngày nay gã sa sút tinh thần bây giờ bỗng dậy lên một sức sống. Gã khiêm tốn nói:
 
- Chủ tịch khen ngợi hơi quá. Tôi tài hèn sức mọn làm sao có thể gọi là tuấn mã.

- Không đúng. Tiểu Tần cậu còn trẻ như thế nhưng đã là một người quản lý trong ngành bất động sản, có tầm nhìn xa trông rộng, lại có những nhận xét rất mới mẻ và độc đáo. Nếu không trẻ như vậy thì làm sao có thể lên làmmột Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Cảnh?
 
Phần lớn những người trẻ tuổi đều kiêu ngạo khinh người, không chịu khiêm tốn ham học hỏi, mà Tiểu Tần cậu lại có thể khiêm tốn như vậy. Thật đúng là rất khó gặp!
 
Lam Chính Quốc tấm tắc khen ngợi.

Tần Khải nghe vậy thì cảm thấy hơi sửng sốt. Gã đoán không ra Lam Chính Quốc khen ngợi mình là có mục đích gì, liền không nhịn được phải hỏi:
 
- Chủ tịch quá khen. Chủ tịch một tay tạo lập nên sự thống trị của Tập đoàn Lam Thị trên giới kinh doanh, như thế mới gọi là có năng lực. Tôi thì tính là gì. Được chủ tịch khích lệ như thế tôi giống như bị lạc vào trong sương mù, không biết phải làm sao nữa.

Lam Chính Quốc nghe vậy thì mỉm cười. Ông ta biết Tần Khải nói lời này là trực tiếp ám chỉ đêm nay mình mời gã tới đây là có mục đích gì. Bởi vậy Lam Chính Quốc cười cười đi thẳng vào vấn đề nói:
 
- Thật không dám giấu diếm. Đêm nay tôi mời cậu tới đây một là ngưỡng mộ tài năng của cậu đã lâu, hai là cầu hiền tài.

- Cầu hiền tài ư? Tập đoàn Lam Thị nhân tài đông đúc sao chủ tịch còn phải cầu hiền tài? Huống chi chủ tịch cầu hiền tài cũng không cần phải dùng đến người như tôi.

- Không, nhân tài mà tôi cần chính là cậu, Tiểu Tần.
 
Lam Chính Quốc nghiêm túc nói.

Tần Khải nghe vậy thì ngẩn ra, nhịn không được hỏi:
 
- Chủ tịch là có ý gì?

- Tôi thấy cậu là một người giỏi giang, nên muốn đưa cậu đến công ty của tôi? Không biết ý của cậu thế nào?
 
Lam Chính Quốc nhẹ nhàng thổi chén trà, khẽ nhấp một ngụm hỏi.
 
Tần Khải trong lòng cảm thấy hơi nao nao, một sự kích động dâng lên trong lòng. Gã cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, thản nhiên:

- Tôi đã là Tổng giám đốc khu Bắc của Tập đoàn Quốc Cảnh, hơn nữa chủ tịch Kỷ đối đãi với tôi không tệ. Tôi..

- Kỷ Thiên Vũ đối đãi với cậu không tệ? Một năm hắn trả lương cho cậu bao nhiêu? Ba triệu? Hay là năm triệu? Tôi nghĩ sẽ không thể vượt qua năm triệu phải không? Nếu như cậu tới Tập đoàn Lam Thị của tôi, cậu sẽ trở thành Tổng giám đốc của tổng bộ Tập đoàn Lam Thị ở Bắc Kinh, lương một năm tôi trả cho cậu mười triệu, cho cậu một phần mười cổ phần.
 
Lam Chính Quốc cắt ngang lời nói của Tần Khải, nói chắc như đinh đóng cột.

Tần Khải nghe vậy thì kinh ngạc, trong lòng trở nên vô cùng kích động. Một năm mười triệu, gấp đôi mức lương hiện tại của gã, lại còn có thể có mười phần trăm cổ phần. Hiện tại Tập đoàn Lam Thị có giá trị gần một trăm tỷ, một cổ phần cũng chừng mười triệu rồi. Một phần mười cổ phần mà tới cuối năm được chia hoa hồng cũng có thể được tới một triệu.

- Tiểu Tần, tôi nói cho cậu biết trong công ty của tôi chỉ có cậu mới có đãi ngộ này. Bởi vì tôi xem trọng cậu, tin tưởng cậu.
 
Lam Chính Quốc thản nhiên tuyên bố.

- Tại sao lại tin tưởng tôi?

- Tại sao ư? Tôi nói cho cậu biết, bởi vì cậu là người tuổi trẻ tài cao trong giới kinh doanh bất động sản, những người như cậu không nhiều đâu. Cậu cũng biết Tập đoàn Lam Thị vừa mới giành được một gói thầu. Tập đoàn Lam Thị tuy nói là cũng đã gia nhập ngành bất động sản nhưng mà chân chính được coi là nhân tài mũi nhọn thì lại không có. Cho nên tôi xem trọng cậu. Dù sao đối với khối đất mà tôi tâm huyết và đã bỏ ra một số tiền lớn như thế để giành về thì tôi cũng không muốn bị thua lỗ thất bại. Cậu nói xem? Chỉ cần cậu tới Tập đoàn Lam Thị thì tài năng của cậu sẽ được thỏa sức phát huy.
 
Lam Chính Quốc chậm rãi giải thích.

Tần Khải nghe vậy thì càng thêm xúc động. Trái tim của gã nhảy tưng tưng. Cũng khó trách, điều kiện mà Lam Chính Quốc đưa ra thật quáhấp dẫn. Nhưng cái gì cũng phải có cái giá xứng đáng của nó.

- Tiểu Tần. Cậu nói là Kỷ Thiên Vũ đối với cậu tốt. Vậy cậu thử nghĩ lại xem, người nhà họ Kỷ có người nào coi trọng cậu không? Ví dụ như đại tiểu thư, cô ấy có xem trọng cậu không? Không dám dấu diếm, hành động thổ lộ tình cảm chấn động của cậu hai ngày trước tôi cũng biết một ít. Thật sự là cảm thấy bất công cho cậu. Tôi nhìn thế nào cũng không ra cái thằng ranh Sở Phàm kia so với cậu thì có gì hơn? Nhưng đại tiểu thư lại đi theo Sở Phàm mà lại không chấp nhận cậu. Tại sao lại như vậy?
 
Lam Chính Quốc dừng một chút rồi từng chữ từng chữ một nói:
 
- Đó là bởi vì cô ấy coi thường cậu.

Lam Chính Quốc bất ngờ nhắc tời chuyện thổ lộ tình cảm hai ngày trước khiến Tần Khải không khỏi cảm thấy nhục nhã, sắc mặt cũng đỏ lên.

- Tiểu Tần, chẳng lẽ mối thù này cậu không báo? Chẳng lẽ cậu cứ tụt dốc như thế mà không phấn chấn lên? Chẳng lẽ cậu lại không nghĩ rằng phải thể hiện cho mọi người biết, cho Kỷ Thiên Vũ biết, cho đại tiểu thư nhà họ Kỷ biết, cho Sở Phàm biết rằng cậu mới là người ưu tú nhất? Lam Chính Quốc giọng điệu lạnh lùng buông từng tiếng một.

- Tôi muốn chứ. Tôi nằm mơ cũng muốn báo thù, tôi muốn chứng minh mình mới là người xuất sắc nhất. Cái thằng Sở Phàm kia trong mắt của tôi căn bản không đáng một đồng.
 
Tần Khải nhịn không được kích động nói.

Lam Chính Quốc cười cười, sự xúc động dữ dội này của Tần Khải dường như là nằm trong ý muốn của ông ta. Ông ta thản nhiên nói:
 
- Tốt lắm, cơ hội đang bày ra trước mắt của cậu. Bây giờ rốt cuộc cậu lựa chọn việc tiếp tục chịu đựng bị người khác khinh thường hay là bỏ tà theo chính, phát triển tài năng và trí tuệ của mình, mở ra một thời kỳ hùng mạnh?

-Tôi, tôi.
 
Tần Khải thở gấp, nhìn về phía Lam Chính Quốc muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Lam Chính Quốc khoát tay nói:
 
- Không cần vội, không cần vội. Tôi có thể cho cậu ba ngày để suy nghĩ, cậu không cần gì phải vội.

- Không, không cần suy nghĩ. Được chủ tịch xem trọng như thế tôi rất vui mừng. Nếu như tôi còn do dự thì thật không phải với sự chân thành và tín nhiệm của chủ tịch. Bây giờ tôi có thể nói rõ ràng với chủ tịch, tôi đồng ý rời khỏi Tập đoàn Quốc Cảnh, dốc sức vì chủ tịch. Ngày mai tôi sẽ viết đơn từ chức gửi cho Kỷ Thiên Vũ.
 
Tần Khải lộ ra vẻ kích động nói.

Lam Chính Quốc cười cười. Kết quả này so với dự kiến của ông ta còn nhanh hơn một chút. Ông ta khẽ thở ra, vui vẻ nói:
 
- Tốt, tốt! Tiểu Tần, cậu quyết định như thế tôi thật sự rất vui mừng. Một phen cố gắng cùng thành khẩn của tôi cuối cùng cũng không uổng phí. Chỉ là trong một thời gian ngắn tôi hy vọng cậu có thể không rời khỏi Công ty Bất động sản Quốc Cảnh. Nói một cách đơn giản, cậu hãy vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức Tổng giám đốc khu Hoa Bắc của Tập đoàn Quốc Cảnh. Đồng thời vẫn âm thầm là Tổng giám đốc của Tập đoàn Lam Thị ở Bắc Kinh. Những đãi ngộ mà tôi đã nói với cậu cứ theo đó mà làm.

Tần Khải nghe vậy thì sửng sốt. Lần này thì đúng là gã thật sự ngẩn cả người ra, khó hiểu hỏi:
 
- Chủ tịch, tại sao lại như vậy?

- Tiểu Tần, cậu chắc biết lần này tôi chuyển tổng bộ công ty về Bắc Kinh là vì mục đích gì phải không?

- Việc này.. Còn xin chủ tịch nói ra.

- Tôi lần này đi đến Bắc Kinh, mục đích lớn nhất chính là muốn lũng đoạn thị trường bất động sản ở thủ đô, đánh bại Tập đoàn Quốc Cảnh.
 
Lam Chính Quốc từng chữ từng chữ một nói.

Tần Khải nghe vậy nhịn không được hít sâu vào một cái, trên khuôn mặt hiện lên một vẻ do dự. Dù sao gã cũng đã ở trong Tập đoàn Quốc Cảnh nhiều năm. Gã rời khỏi Tập đoàn Quốc Cảnh để tham gia vào Tập đoàn Lam Thị thì bản thân đã trở thành kẻ phản bội rồi. Bây giờ nếu như cùng Lam Chính Quốc mưu đồ phá hoại Tập đoàn Quốc Cảnh thỉ không chỉ đơn giản là một tên phản bội. Sau này chắc chắn sẽ bị người đời phỉ nhổ.

Lam Chính Quốc lạnh lùng nhìn Tần Khải, nở ra một nụ cười khinh thường, nói:
 
- Thế nào, có phải vài năm ở Tập đoàn Quốc Cảnh cậu đã phát sinh tình cảm với nó? Thương trường như chiến trường. Cậu nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Một tướng đánh thành vạn xương khô. Nếu muốn gây dựng sự nghiêp thì làm sao có thể tránh khỏi việc giẫm lên xác của kẻ khác? Đàn ông mà có lòng dạ của đàn bà thì sẽ không bao giờ gây dựng nên được đại nghiệp.

Tần Khải nghe vậy thì không khỏi đỏ mặt lên, trong đôi mắt của gã bỗng bắn ra những tia hàn quang âm trầm lạnh như băng.

- Hơn nữa, bằng vào tài năng của cậu thì có thể hoàn toàn đảm nhiệm chức chủ tịch của Tập đoàn Quốc Cảnh. Cậu muốn làm chức chủ tịch Tập đoàn Quốc Cảnh thì chỉ có cách đánh sập Tập đoàn Quốc Cảnh. Sau đó Tập đoàn Lam Thị của tôi sẽ bỏ vốn xây dựng lại. Sau khi xây dựng xong, chức vị chủ tịch đương nhiên do cậu đảm trách.
 
Lam Chính Quốc khẽ gõ mặt bàn, trầm giọng nói từng chữ từng chữ một vạch ra chiến lược.

Tần Khải nghe vậy thì trong lòng chấn động. Chủ tịch ư? Đây mới chính là giấc mơ mà gã muốn. Máu nóng của gã như sôi lên, cảm thấy mình giống như tuấn mã gặp được Bá Nhạc, cuối cùng cũng được người khác xem trọng, mình còn lý do gì mà còn do dự nữa đây?

- Được, tôi nghe theo sự sắp xếp của chủ tịch. Vậy chủ tịch muốn tôi làm thế nào?

- Cái này tôi không nói cậu cũng biết phải làm thế nào. Cậu bây giờ với thân phận là Tổng giám đốc khu Hoa Bắc của Tập đoàn Quốc Cảnh, trong tay hẳn là nắm giữ rất nhiều tài liệu tuyệt mật của Tập đoàn Quốc Cảnh phải không? Còn nữa, sau khi Tập đoàn Lam Thị chuyển về thủ đô chắc chắn có rất nhiều cuộc họp được diễn ra, nội dung những cuộc họp đó là gì? Chiến lược phát triển sau này của Tập đoàn Quốc Cảnh là như thế nào? Vân vân. Cậu chỉ cần cung cấp những tin tức đó là được.

Tần Khải nghe vậy thì sửng sốt. Tiết lộ bí mật của công ty chính là phạm tội đó!

Lam Chính Quốc dường như nhìn ra sự lo lắng trong lòng của Tần Khải, hời hợt nói:
 
- Cậu yên tâm đi. Việc Tập đoàn Quốc Cảnh bị sụp đổ không ai điều tra ra cậu đâu. Không nói dối cậu, quan hệ giữa tôi và Thư ký Thị ủy Trương cũng không phải là bình thường.

Tần Khải nghe vậy thì trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết âm trầm. Gã nhìn về phía Lam Chính Quốc gật gật đầu. Gã đã hạ quyết tâm.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui