Cận Chiến Bảo Tiêu

 
 
Dịch: Võ Gia Trang
 
Nguồn:sưu tầm
Số thứ tự chương bị nhảy cóc từ 323 qua 334

 
Ngày hôm sau, tại phiên tòa, với tội danh buôn lậu thuốc phiện, Hứa Nhạc và năm tên đàn em đầu sỏ bị kết án tử hình. Còn lại là tù chung thân, không thì cũng mười năm, hai mươi năm có thời hạn.

Sau khi phiên tòa xử Hứa Nhạc kết thúc, Bí thư Thị ủy Bắc Kinh Trương Bằng mới thở phào một hơi. Quả nhiên Sở Phàm giữ chữ tín không lôi con trai lão vào. Nếu con trai lão bị đưa vào danh sách phạm tội, hiển nhiên lão cũng bị liên lụy. Hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Tuy biết Sở Phàm đã thực hiện đúng lời hứa sẽ không tố giác Trương thiếu, nhưng trong lòng Trương Bằng vẫn không hề cảm kích hắn dù chỉ là một chút, ngược lại còn âm thầm ghi hận, liệt Sở Phàm vào danh sách "Đại địch". Một khi có cơ hội lão sẽ thẳng tay diệt trừ. Bởi vì hắn đã biết quá nhiều chuyện.

Tuy nhiên, sau khi vụ án Hứa Nhạc khép lại, ngày hôm sau lão nhận được một gói bưu kiện từ Sở Phàm gửi tới. Mở ra xem, mặt lão trở nên tái xanh, trắng bệch không còn giọt máu. Sở Phàm đã gửi cho lão bản sao khẩu cung của Hứa Nhạc về chứng cứ việc Trương thiếu có dính líu tới vụ đó, lại còn gửi cả ảnh chụp Trương thiếu đang giao dịch với Hứa Nhạc cùng với băng thu âm. Xem hết, mồ hôi lạnh toát ra ướt cả lưng áo, lão thở hổn hển. Sở Phàm gửi cho lão những thứ này ý muốn nói cho lão hay, cho dù vụ Hứa Nhạc đã khép lại, nhưng chỉ cần mấy thứ này lộ ra, con lão vẫn không thoát được lưới pháp luật.

Nhìn chăm chăm vào bưu kiện gửi tới, lão nghiến răng nắm chặt tay, ánh mắt trở nên thâm trầm lóe lên từng tia băng lạnh. Trong lòng lão suy nghĩ, chẳng lẽ chỉ đến khi có cơ hội vạn nhất để diệt Sở Phàm, còn không cha con lão vẫn bị uy hiếp trong tay hắn như thế này sao?

Những năm gần đây Cục Công an ra quân càn quét vét sạch các hoạt động buôn lậu ma túy ở Bắc Kinh, đây chính là án lớn nhất. Bắt được Hứa Nhạc, coi như đã giáng một đòn đau vào giới buôn lậu ma túy. Lần này này công lao lớn nhất là của Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh, qua chiến công này, Trần Thiên Minh đã được tuyên dương ầm ỹ, là nhất đẳng công, vinh dự nhận được trên dưới mười giải thưởng bằng khen, con đường công danh thăng tiến của ông coi như mở rộng hơn đến vài lần. Tuy nhiên ông cũng không quá quan tâm đến điều này, trong lòng chỉ canh cánh muốn xử lý Trương thiếu thật nhanh, trả thù cho con trai mình.


Việc này ông đã nhiều lần nhắc với Sở Phàm, nhưng lần nào hắn cũng nói không cần vội, hết thảy đều đã có sắp xếp. Nghe vậy ông cũng chỉ biết tạm thời chịu đựng. Qua những việc đã xảy ra, Trần Thiên Minh vô tình đã tín nhiệm Sở Phàm tuyệt đối, hắn nói gì ông cũng nghe theo. Bản năng nhắc ông, hắn nói đúng.

Mấy ngày nay Sở Phàm không đi ra ngoài, chỉ ở lỳ trong Biệt thự Lam Hải. Tuy nói rằng tình hình cũng đã gió êm sóng lặng, nhưng hắn mơ hồ vẫn cảm thấy đây chỉ là sự yên bình trước cơn bão. Chắc chắn không lâu nữa giông tố bão bùng sẽ ào tới.

Thời gian này, Tập đoàn Quốc Cảnh cũng từng bước gây dựng các mối quan hệ tại Bắc Kinh, dần dần ổn định thế cục, khiến cho cổ phiếu của công ty cũng khởi sắc dần tăng trở lại. Tuy nhiên tăng cũng rất chậm. Theo như đại tiểu thư nói, ba ngày trước Tập đoàn Quốc Cảnh đã báo cáo về lượng tài chính thu về từ thị trường chứng khoán. Vậy là, cổ phiếu sau khi hơi tăng trở lại rất nhiều cổ đông đã bán tháo số cổ phần trong tay mình ra, không chừng cổ phiếu lại một lần nữa sụt giảm, chuyện này đối với Quốc Cảnh mà nói không phải là điều tốt, cho nên mấy ngày nay trên khuôn mặt của đại tiểu thư luôn mang theo một vẻ lo âu.

Sở Phàm biết lúc này có nói gì cũng không thể làm cho Đại tiểu thư đỡ lo lắng hơn, nên hắn cũng đành im lặng ở bên cạnh nàng, để khi nàng mệt mỏi thì có thể đưa cho nàng mượn một bờ vai. Lần trước khi đang ôm nhau thì bị cô Vương nhìn thấy. Từ đó tới giờ hắn cũng không e dè nữa, thường xuyên nhìn nàng chăm chú âu yếm hoặc mỉm cười dịu dàng. Người ngoài thấy vậy cũng hiểu ra được mối quan hệ tinh tế của hai bọn họ. Cô Vương thấy hết tất cả, trong mắt cô hiện lên một nụ cười hiểu ý.

Hôm nay sau khi ăn cơm chiều, Sở Phàm đột nhiên nhận được điện thoại của Lam Tuyết. Hắn nhìn đại tiểu thư bên cạnh một cái rồi mới ra ngoài nghe điện.
 
- Này. Lam Tuyết phải không? Ăn cơm chưa?

- Ừ. Tôi vừa mới ăn xong. Anh ở đâu? Đêm nay ra ngoài được không? Tôi muốn tìm anh tâm sự.

- A…
 
Ánh mắt Sở Phàm vô thức nhìn vào trong phòng khách, có đại tiểu thư trong đó. Tuy nhiên khoảng cách quá xa lại cách một bức tường nên chẳng thể thấy
 
- Đêm nay tôi không bận. Cô có việc gì không?

- Không có việc gì thì không thể gặp anh sao?
 
Lam Tuyết ngừng một chút, dường như có vẻ hơi chần chừ.

- Cũng không phải. Ha ha.
 
Sở Phàm cười gượng che dấu
 
- Vậy được rồi, cô ở đâu? Tôi đi tìm cô?

- Đường Nam Phủ, quán cà phê Starbucks.

Vào phòng khách, tim Sở Phàm hơi run, lúc này hắn làm gì cũng không khỏi quan tâm đến cảm giác của đại tiểu thư, đặc biệt lại là hẹn với người khác giới lại càng suy nghĩ. Thật ra vị trí của nàng trong lòng hắn ngày càng lớn, có lẽ những ngày này lòng nàng có chiều hướng chiếm toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn. Có lẽ gần đây tâm tình của đại tiểu thư không tốt khiến cho hắn càng yêu thương nàng hơn chăng?

- Đại tiểu thư, anh ra ngoài một chút. Mới có điện thoại của bạn gọi đi làm chút việc.

 
Hắn cố lấy điệu bộ tự nhiên nhất mà nói. Trước đó còn lăn tăn không biết có nên nói rõ là Lam Tuyết muốn gặp hắn hay không, nhưng đến lúc lời ra khỏi miệng lại không nhắc đến tên cô nữa.

- Thế à?
 
Ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn hắn, nàng dịu dàng
 
- Tối nay anh có về không?

- Ừ. Chắc là. Về sớm thôi.
 
Hắn cười cười. Lời nói của nàng làm cho hắn ấm lòng.

- Vậy anh đi đi.
 
Nàng nở nụ cười ấm áp, ấm như ánh mặt trời.

Đại lộ Nam Phủ.

Bóng đêm buông xuống, đường Nam Phủ dường như còn náo nhiệt ồn ào hơn cả ban ngày. Đèn neon, đèn đường sáng choang, đèn biển hiệu các cửa hàng rực rỡ nổi bật, cả con đường tưng bừng rộn rã.

Quán cà phê Starbucks rực rỡ đủ màu, rất hiện đại, là nơi hẹn hò tụ tập uống nước của đám thanh niên nam nữ.

Sở Phàm đi vào trong quán, lên đến lầu hai, theo như lời của Lam Tuyết, người phục vụ dẫn hắn tới phòng số tám. Hắn gõ cửa, sau tiếng trả lời nhỏ nhẹ, hắn đã thấy một khuôn mặt xinh đẹp mười phần nhưng cô đơn yếu đuối vạn phần của Lam Tuyết ở trước mặt.


- Đến lâu chưa?
 
Sở Phàm mỉm cười ngồi xuống ghế. Nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của Lam Tuyết, vẻ cô đơn càng đậm càng sâu làm hắn lo lắng.

- Không lâu lắm. Thật ra chờ một người cũng là một cảm giác rất tuyệt.
 
Lam Tuyết mỉm cười, lời nói đầy thâm ý làm người ta phải suy nghĩ.

Nhìn Lam Tuyết đang tươi cười, lòng Sở Phàm nhói đau. Nụ cười này gợi hắn nhớ đến cái đêm ở quán bar Thiên Thủy, hắn và đại tiểu thư gặp cô, cũng thấy cô vui vẻ và tươi cười một cách miễn cưỡng. Bây giờ nụ cười tươi đầy miễn cưỡng này lại tràn trên môi Lam Tuyết. Vì sao vậy?

- Chân cô không còn đau nữa chứ?
 
Sở Phàm cầm thìa khuấy khuấy tách cà phê, mở miệng nói rồi hắn mới cảm thấy câu hỏi này quá nhiều hàm ý.

- A. À, tìm tôi có chuyện gì thế?
 
Sở Phàm ngẩng đầu lên thì bất ngờ gặp ánh mắt của Lam Tuyết. Cô hoảng hốt, ánh nhìn không kịp rời đi, mặt đỏ tới tận tai.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận