Nguồn: Sưu Tầm
Trong phòng Sở Phàm vẫn tiếp tục đút cho Lam Tuyết. Lam Tuyết mỗi lần được Sở Phàm đút cho đều ăn hết. Sắc mặt cô vốn nhợt nhạt đã dần dần ửng hồng, nhìn có vẻ tươi tắn hơn.
- No chưa? Có muốn ăn thêm một bát nữa không?
Sở Phàm đút hết một chén, sau đó dịu dàng hỏi.
Lam Tuyết nao nao. Cô không thể ngờ nổi mình lại ăn nhanh như vậy. Trước kia cô chưa từng ăn nhiều như vậy bao giờ. Nghe Sở Phàm hỏi, cô mới chợt nhận ra, có lẽ cô ăn nhiều như vậy bởi vì thích cái cảm giác ấm áp khi được Sở Phàm đút. Nhưng cô đã ăn no rồi, mà nghĩ lại cảnh Sở Phàm đút cho mình lại cảm thấy hơi ngượng ngùng, liền khẽ cười nói:
- Tôi no rồi, cảm ơn anh.
- Cô nói tiếng cảm ơn tôi cảm thấy không quen. Sau này nhớ phải chú ý ăn uống, ăn no mới có sức, tinh thần mới tốt. Ốm đau mà không ăn gì thì cơ thể càng suy yếu.
Sở Phàm nói xong đặt chiếc bát lên bàn.
Lam Tuyết nhìn Sở Phàm, trong lòng ngổn ngang trăm mối, vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ. Cô nghĩ "Nếu mình không phải là con gái của Lam Chính Quốc hoặc ba mình hồi đó không làm những chuyện có lỗi với gia đình Sở Phàm thì hiện giờ mọi chuyện sẽ ra sao? Liệu mình và hắn có cơ hội hay không? Nghĩ rồi cô lại âm thầm cười khổ. Nếu quả thực mọi chuyện như vậy thì mình và hắn cũng không thể có cơ hội. Hắn đã có Kỷ Tiêm Tiêm. Kỷ Tiêm Tiêm đối với hắn tốt như vậy, chắc hẳn hắn sẽ chọn cô ấy, ở bên cô ấy. Còn mình thì sao có khả năng, trên người mình mang quái bệnh, làm sao có thể ở cùng hắn chứ? Cũng không rõ là quái bệnh trên người mình khi nào lại phát tác. Tâm nguyện lớn nhất hiện giờ của mình là muốn có thể giúp hắn một tay, hi vọng có thể thay ba làm chút gì đó để chuộc tội. Trong khoảng thời gian đó có thể ở bên cạnh hắn thì mình cũng đã thỏa mãn rồi."
- Đang có tâm sự sao?
Sở Phàm nhìn sắc mặt Lam Tuyết hơi khác liền hỏi.
- À, mải nghĩ ngợi quá. Đúng rồi, Kỷ Tiêm Tiêm gần đây thế nào? Anh và cô ấy vẫn tốt chứ?
Lam Tuyết đột nhiên hỏi.
Sở Phàm nao nao, hiển nhiên là không ngờ Lam Tuyết lại đột nhiên hỏi hắn chuyện giữa hắn và đại tiểu thư. Ngày ấy trong quán rượu Lam Tuyết đã biết hắn và đại tiểu thư có tình cảm. Hắn cũng không cố ý dấu diếm, khẽ cười nói:
- Vẫn tốt, chỉ có điều gần đây tâm trạng cô ấy không vui nên người cũng tiều tụy đi nhiều. Ôi!
- Cô ấy, cô ấy là sao vậy? Làm sao mà tâm trạng không vui?
Lam Tuyết quan tâm hỏi.
- Ôi. Thì cũng là chuyện của công ty.
Sở Phàm khẽ thở dài, không kìm nổi liền thổ lộ.
Lam Tuyết nao nao, nhớ ra chủ tịch Tập đoàn Quốc Cảnh chính là ba của Kỷ Tiêm Tiêm. Hiện giờ tình cảnh của Tập đoàn Quốc Cảnh đang cực kỳ khó khăn, tất nhiên Kỷ Tiêm Tiêm không thể vui nổi rồi. Lam Tuyết nghĩ ngợi, ngập ngừng vài lần, cuối cùng hỏi:
- Có phải là liên quan tới những chuyện gần đây của Công ty Quốc Cảnh hay không?
Sở Phàm nhớ ra Công ty Quốc Cảnh và Tập đoàn Lam Thị của ba Lam Tuyết đang tranh đấu gay gắt. Lúc này Lam Tuyết hỏi về Công ty Quốc Cảnh thì có hơi nhạy cảm. Nhưng hắn đã biết quan hệ của Lam Tuyết và Lam Chính Quốc. Liệu có nên lợi dụng cô để nắm được chút thông tin nội bộ của Tập đoàn Lam Thị hay không? Việc này đối với chuyện của Tập đoàn Quốc Cảnh hẳn sẽ giúp được ít nhiều. Nhưng hắn nghĩ tiếp lại thấy không hay, lợi dụng Lam Tuyết hắn cảm thấy có tội. Dù sao thì kẻ gây nên tội là Lam Chính Quốc chứ không phải cô. Nghĩ vậy, hắn thản nhiên nói:
- Cũng có chút quan hệ, dù sao cũng là người của công ty mà.
- Mấy ngày nay tôi thấy báo chí đưa tin liên tục, nói Tập đoàn Quốc Cảnh đang đứng trước nguy cơ to lớn, cổ phiếu trượt giá, nhà không bán được, đủ mọi chuyện cả. Tình trạng Quốc Cảnh trượt dốc không phanh như vậy, tôi cùng hiểu được tâm trạng của Kỷ Tiêm Tiêm. Chắc chắn là cô ấy không thể vui nổi.
Lam Tuyết nói xong sắc mặt liền trở nên ảm đạm, trong mắt toát lên một tia thương cảm. Bởi lẽ cô biết mọi chuyện của Quốc Cảnh đều liên quan tới ba mình.
- Ha ha, thôi đừng nói tới chuyện này nữa. Có muốn ăn chút hoa quả hay không?
Sở Phàm không muốn tiếp tục nói chuyện với Lam Tuyết về vấn đề này nữa. Hắn cũng không muốn lợi dụng cô, nếu không lương tâm hắn nhất định cảm thấy không yên ổn.
Lam Tuyết như không hiểu được ý của Sở Phàm. Cô vẫn nói tiếp:
- Tập đoàn Quốc Cảnh là một công ty lớn vững mạnh. Những chuyện xảy ra gần đây không bình thường như vậy, các anh có đi điều tra nguyên nhân hay không?
Sở Phàm hơi nhíu mày, hiển nhiên không ngờ Lam Tuyết lại tiếp tục hỏi tới vấn đề này. Hắn thản nhiên cười nói:
- Quốc Cảnh là một công ty lớn, đột nhiên xảy ra chuyện tất nhiên bọn họ phải đi điều tra nguyên nhân. Hy vọng họ sẽ sớm tìm ra được, có thể giải quyết một loạt vấn đề này.
Lam Tuyết trong lòng chấn động, môi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng sau vài lần lại nhịn không nói. Cuối cùng cô ngẩng đầu chăm chú nhìn Sở Phàm, nói:
- Công ty Quốc Cảnh có Tổng giám đốc nào tên là Tần Khải hay không?
Sở Phàm nghe vậy bỗng giật mình, thầm nghĩ sao Lam Tuyết lại đột nhiên nhắc tới Tần Khải chứ?
- Tần Khải là tổng giám đốc khu Hoa Bắc của công ty Quốc Cảnh.
Sở Phàm nói xong dừng lại một chút, hỏi:
- Sao tự nhiên cô lại hỏi tới hắn? Cô biết hắn sao?
- Không, không biết.
Lam Tuyết chớp mắt, bối rối, vội vã nói:
- Tôi nghe nói chuyện của Tập đoàn Quốc Cảnh có ít nhiều liên quan tới Tần Khải.
- Cái gì?
Sở Phàm không kìm nỗi kêu lên kinh ngạc.
- Cô nói thế là có ý gì?
Lam Tuyết cắn răng, trong lòng đã quyết, chậm rãi nói:
- Theo tôi được biết, Tần Khải đã phản bội Tập đoàn Quốc Cảnh, âm thầm làm những chuyện bất lợi cho Quốc Cảnh, thế nên Quốc Cảnh mới tình thế hiện nay.
- Những chuyện này cô làm sao biết được?
Sở Phàm trầm giọng, chậm rãi hỏi.
Hắn vừa nói ra liền lập tức hối hận, cảm thấy mình rõ ngớ ngẩn. Lam Tuyết là con gái của Lam Chính Quốc, vậy tất nhiên những chuyện này cô phải biết.
- Tôi, là tôi nghe một người bạn thân trong lúc vô tình nói. Về sự chính xác của tin tức này tôi cũng không dám khẳng định. Chẳng qua tôi thấy, dù có hay không thì tốt nhiên cũng nên điều tra Tần Khải này.
Lam Tuyết hơi đỏ mặt, ngực phập phồng không thôi. Cô cảm thấy mọi chuyện mình giấu trong lòng đều bị ánh mắt sắc bén linh hoạt của Sở Phàm nhìn thấu.
- Tôi, tôi cùng chỉ là nghe tin vỉa hè, cũng không biết có đúng không. Nếu, nếu anh thấy không đáng tin thì coi như tôi chưa nói gì đi.
Trong lòng Sở Phàm đang nổi sóng. Hắn nhớ tới việc đại tiểu thư hoài nghi một lượng lớn tài liệu bí mật của Tập đoàn Quốc Cảnh bị tiết lộ mới làm nảy sinh một loạt vấn đề như hiện nay. Lúc ấy đại tiểu thư còn nghi ngờ bên trong công ty có gian tế, hơn nữa chức vị của kẻ đó không thấp thì mới có thể tiếp cận những thông tin cơ mật, lại mới nắm được những động thái mới nhất.
"Tần Khải là tổng giám đốc của Công ty Quốc Cảnh tại khu Hoa Bắc, địa vị rất cao. Hắn hoàn toàn có thể nắm được những tài liệu mật của công ty, cũng là một trong những người đầu tiên nắm được những kế hoạch mới nhất của Tập đoàn. Nếu nói hắn tiết lộ tài liệu mật của công ty thì chẳng phải là không có khả năng. Khoan đã, ngày hôm qua lúc đại tiểu thư gặp Tần Khải ở tòa cao ốc Quốc Cảnh mình đã thấy gã này biểu hiện có hơi kỳ quái. Hiện giờ nghĩ lại lúc đó hắn đúng là có vẻ tự đắc nhạo báng. Hắn phản bội Quốc Cảnh, nhìn thấy Quốc Cảnh từng bước lâm nguy lại âm thầm cười lạnh tự đắc. Đúng thật là khốn nạn!
Tần Khải vì sao lại phản bội Quốc Cảnh? Chẳng lẽ là vì muốn trả thù việc đại tiểu thư cự tuyệt hắn trước mặt mọi người? Còn nữa, Quốc Cảnh là một tập đoàn có thực lực khổng lồ. Cho dù là Tần Khải lấy được một lượng lớn tư liệu mật thì hắn cũng khó có thể lay động căn cơ của tập đoàn. Trừ phi là hắn cung cấp những tư liệu này cho một tập đoàn có thực lực ngang ngửa với Quốc Cảnh. Mà hiện tại thỏa mãn điều kiện này chỉ có Tập đoàn Lam Thị. Đúng vậy, mình sớm phải nghĩ tới chuyện này. Để phá hoại Tập đoàn Quốc Cảnh, cách tốt nhất là mua chuộc một nhân vật cao tầng. Xem ra lão cáo già Lam Chính Quốc này nhắm vào Tần Khải, mua chuộc Tần Khải làm việc cho lão. Con cáo già Lam Chính Quốc này thật nham hiểm, mà Tần Khải lại càng đáng chết"
Sở Phàm thầm nghĩ, càng nghĩ lại càng lộ vẻ phẫn nộ.
Lam Tuyết hơi bất an nhìn Sở Phàm. Khi thấy vẻ mặt hắn, cô trong lòng ẩn hiện có cảm giác bất an, không kìm nổi nói:
- Sở Phàm, anh, anh không sao chứ?
Sở Phàm ngẩn ra, hồi phục tinh thần liếc nhìn Lam Tuyết. "Lam Tuyết chắc chắn là biết được ba mình cấu kết với Tần Khải, sau đó tiết lộ bí mật này cho mình. Như vậy chứng tỏ Lam Tuyết cũng không quen nhìn những thủ đoạn ti tiện của ba mình. Có thể tưởng tượng khi cô thổ lộ bí mật này, trong lòng phải chịu biết bao áp lực. Một cô gái nhỏ bé thiện lương như vậy mà bị kẹt giữa hai bên, cũng thật khó xử cho cô."
- Không, không có việc gì. Thông tin cô cho tôi thực sự rất hữu ích. Nếu chuyện này chính xác thì tôi không biết phải cảm ơn cô sao cho đủ.
Sở Phàm chân thành nói.
Lam Tuyết cười nhợt nhạt, trong lòng hiển nhiên là không ngờ Sở Phàm lại nói như vậy. Cô chậm rãi nói:
- Dù thế nào đi nữa tôi cũng coi anh là bạn, cùng coi Kỷ Tiêm Tiêm là bạn. Thấy tình trạng công ty Quốc Cảnh như vậy tôi cũng rất nóng lòng, nếu có thể giúp được thì tôi sẽ cố hết sức.
- Cảm ơn.
Sở Phàm chân thành nói. Hắn nhìn thật sâu vào mắt Lam Tuyết, cũng không còn biết nói gì hơn nữa. Đồng thời hắn cũng muốn rời đi. Dù sao khi biết Tần Khải là nội gián trong Tập đoàn Quốc Cảnh, hắn rất nóng lòng trở về thông báo tin tức này cho Kỷ Thiên Vũ và đại tiểu thư.
Lam Tuyết nghe được lời cảm ơn của hắn thì thấy dù mình có làm gì đi nữa cũng đáng giá. Mà cô cũng đã nhận ra tâm tình của hắn lúc này, vì thế dịu dàng nói:
- Sở Phàm, anh mau trở về đi. Tôi nghĩ tin tức này đối với Kỷ Tiêm Tiêm rất quan trọng. Anh mau đi đi.
Sở Phàm trong lòng cảm thấy ấm áp. Lam Tuyết thực sự là một cô gái hiểu biết. Hắn cười cười nói:
- Vậy tôi đi trước, cô an tâm dưỡng bệnh nhé. Tôi nhất định sẽ thường xuyên tới thăm cô.
- Ừ!
Trên khuôn mặt tái nhợt của Lam Tuyết hiện lên nụ cười.
Sở Phàm liền tạm biệt Lam Tuyết, rời khỏi phòng bệnh.
Lam Tuyết nhìn theo Sở Phàm, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô càng thêm tin tưởng rằng mọi quyết định của mình không hề sai.