Nguồn: Sưu Tầm
Sở Phàm ra khỏi Bệnh viện Nhân Dân liền bắt xe về tòa cao ốc Quốc Cảnh. Tuy rằng biết Tần Khải rất có khả năng là nội gian tại Tập đoàn Quốc Cảnh nhưng nếu không có chứng cứ xác thực thì mọi chuyện cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, chẳng làm gì được Tần Khải. Vì vậy dọc đường đi Sở Phàm suy nghĩ xem làm cách nào để tìm ra chứng cứ Tần Khải tiết lộ tài liệu mật của tập đoàn.
"Tần Khải nếu có dũng khí phản bội Tập đoàn Quốc Cảnh, phạm tội tiết lộ tài liệu mật như thế, gã chắc chắn sẽ không có gì sợ hãi, ắt hẳn là có Lam Chính Quốc làm hậu thuẫn vững chắc cho gã. Hơn nữa chuyện tiết lộ thông tin mật này Tần Khải cũng làm rất cẩn thận, nếu muốn bắt gã lộ mặt thì bây giờ không thể kinh động gã được, tránh đánh rắn động cỏ." Sở Phàm âm thầm nghĩ.
Lúc này xe taxi đã dừng lại trước tòa cao ốc Quốc Cảnh. Sở Phàm trả tiền rồi chạy thằng vào trong. Lúc ngồi trên xe hắn đã gọi điện cho đại tiểu thư nói hắn có chuyện khẩn cấp cần tìm cô. Sở Phàm đi thang máy lên tầng mười tám. Hắn đi tới trước cửa phòng đại tiểu thư, gõ cửa. Cánh cửa mở ra, đại tiểu thư theo sau là Uyển nhi cười cười nói:
- Anh tới rồi, vào đi.
Sở Phàm tiến vào phòng liền khóa cửa lại.
- Tiểu Sở, trên điện thoại anh nói là có chuyện gấp tìm em. Có chuyện gì vậy?
Đại tiểu thư hỏi.
Sắc mặt Sở Phàm trở nên nghiêm trọng, hắn chậm rãi nói:
- Đại tiểu thư, en từng nói mọi chuyện phát sinh đối với Quốc Cảnh rất có thể là do nhiều tài liệu mật của công ty bị tiết lộ, phải không?
Đại tiểu thư gật đầu, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ kiên định. Nàng đáp:
- Em đoán là như vậy. Một loạt vấn đề xảy ra với Quốc Cảnh hiện nay cũng chỉ có thể là do chuyện này gây nên.
- Nếu tài liệu bị tiết lộ thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất là công ty khác thông qua thủ đoạn ác ý lấy được, thứ hai là bên trong tập đoàn có nội gian, đúng không?
Sở Phàm vừa nói trong mắt vừa lóe lên hàn quang, trầm giọng nói:
- Bây giờ anh đoán rằng trong tập đoàn có nội gian. Hơn nữa kẻ này là ai trong lòng anh cũng đã nắm rõ rồi.
- Hả? Anh, anh biết ai là nội gian? Là ai hả?
Đại tiểu thư biến sắc, vội hỏi.
- Tần Khải!
Sở Phàm trầm giọng, gằn từng chữ.
- Sao? Là, là anh ta ư?
Đại tiểu thư vẻ mặt ngạc nhiên khôn tả, kinh ngạc hỏi lại.
- Đúng. Anh nghi là hắn. Tin tức này cũng là một..người bạn nói cho anh biết. Anh thấy rất có khả năng.
Sở Phàm dừng lại, hỏi:
- Đại tiểu thư ngẫm lại xem gần đây Tần Khải có điều gì không bình thường hay không?
Đại tiểu thư nghe vậy suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói:
- Anh nói vậy em mới nhớ ra. Trong thời gian gần đây Tần Khải đúng là có nhiều dấu hiệu khác thường. Thứ nhất là gần đây anh ta ngày nào cũng tới công ty rất sớm. Theo như bác Vương nói thì Tần Khải mấy lần còn tới trước cả giờ mở cửa nữa. Thứ hai, trước đây những lần công ty bàn về việc đấu thầu anh ta rất hiếm khi tham gia. Vậy mà gần đây anh ta lại có vẻ đặc biệt hứng thú với chuyện này, lần nào cũng tham gia, hơn nữa trong cuộc họp còn góp chút ý kiến. Thứ ba là người phụ trách phòng tư liệu nói gần đây Tần Khải thường xuyên tới phòng tư liệu xem xét. Lúc đó em nghe xong cũng không để ý bởi vì trước đây Tần Khải phụ trách mảng này. Em cũng chỉ nghĩ anh ta xem tư liệu là vì chuyện đấu thầu. Thứ tư là thái độ của anh ta đối với em gần đây so với trước kia thay đổi rất nhiều. Anh ta tỏ ra rất tôn trọng em. Hình như những chuyện trước đây hắn đều đã quên hết. Hoặc cứ như là trước kia anh ta không phải là người như vậy.
Sở Phàm nghe xong trong lóe lên sát ý, trầm giọng nói:
- Tần Khải tích cực tham gia các cuộc họp đấu thầu của công ty chẳng qua chỉ vì muốn thu thập tin tức mà thôi. Em thử nghĩ lại xem, có phải là hễ hạng mục Tần Khải tham gia cuộc họp thì hạng mục đó đều thất bại hay không?
Đại tiểu thư suy nghĩ một chút, cau mày nói:
- Không sai, những hạng mục anh ta tham gia, vốn dĩ là nắm chắc chín phần thành công, cuối cùng lại thất bại. Cũng chính bởi vậy em mới hoài nghi trong công ty có nội gian.
- Vậy là đúng rồi. Tần Khải tham gia những cuộc họp đó, nắm được thông tin liền đem tiết lộ những tư liệu này ra ngoài, thế nên dĩ nhiên là công ty cạnh tranh thất bại rồi. Còn nữa, Tần Khải giữ chức tổng giám đốc, công ty có tin tức gì mới nhất hắn đều nắm được đầu tiên, sau đó lại tuồn ra ngoài. Hắn thường xuyên xem tư liệu, ngụy trang là vì chuyện đấu thầu, thực chất là chỉ vì muốn nắm được nhiều thông tin hơn mà thôi. Tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy Tần Khải cực kỳ khả nghi.
Sở Phàm trầm giọng nói.
Đại tiểu thư nghe Sở Phàm phân tích xong liền thấy khả năng này rất lớn. Trong mắt nàng không khỏi hiện lên một nét phẫn nộ, tức giận nói:
- Tần Khải này cũng thật quá ghê tởm. Ba em tin tưởng anh ta như vậy, anh ta lại có thể làm ra chuyện thế này. Kẻ này có bị thiên lôi đánh cũng đáng kiếp.
- Trước mắt phải nhanh chóng điều tra được chứng cứ Tần Khải phản bội công ty Quốc Cảnh. Từ hôm nay trở đi tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp cận tư liệu của công ty. Những tình hình mới nhất của công ty cũng không thể cho hắn biết. Đúng rồi. Tần Khải bây giờ có ở trong công ty không?
- Không có. Hôm nay anh ta không tới công ty, cũng không thấy xin phép. Thật sự là kỳ quái.
Sở Phàm nghe vậy nhíu mày, nói:
- Chẳng lẽ hắn phát hiện ra điều gì nên dứt khoát rời khỏi công ty rồi?
- Hả? Ý anh là hắn bỏ trốn rồi sao?
- Trước mắt không thể khẳng định được. Đúng rồi, chú Kỷ có ở công ty không? Anh muốn nói chuyện này cho chú ấy biết.
- Ba cũng chưa tới công ty, chẳng biết là hôm nay có tới không nữa. Để em đi xem xem.
Đại tiểu thư vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa vang lên.
- Đại tiểu thư, là tôi đây.
Tiếng chị Ngô vang lên.
Đại tiểu thư vội vàng đi ra mở cửa. Chị Ngô đứng ngoài, nhìn thấy Sở Phàm đang ở trong phòng liền cười hiểu ý, sau đó nói:
- Đại tiểu thư, chủ tịch gọi cô tới phòng ông ấy.
- Ba tôi tới rồi sao?
Đại tiểu thư cao hứng nói.
- Vâng, chủ tịch vừa tới công ty liền bảo tôi tới gọi cô luôn.
- Tốt rồi, tôi biết rồi!
Đại tiểu thư hướng về phía Sở Phàm nói:
- Thật tốt quá. Vừa mới nhắc tới ba em thì ông ấy tới rồi. Chúng ta cùng tới gặp ông đi.
Sở Phàm suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý:
- Được, đi thôi.
Hai người đi tới trước cửa phòng Kỷ Thiên Vũ, gõ cửa, rồi tiến vào.
Kỷ Thiên Vũ thấy Sở Phàm, trong mắt liền hiện lên một tia hưng phấn, nói:
- Tiểu Sở, cháu cũng tới rồi. Ngồi đi, ngồi đi.
- Ba, chị Ngô nói ba muốn tìm con có việc hả?
Đại tiểu thư hỏi.
- Là thế này. Cha muốn con tạm thời bãi bỏ chức vụ của Tần Khải, sau đó tổ chức một cuộc họp tuyển người khác thay thế cậu ta.
Kỷ Thiên Vũ trầm giọng nói.
- Bãi chức Tần Khải ư?
Đại tiểu thư ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng lẽ ba cũng hoài nghi Tần Khải rồi? Nếu không sao lại tự dưng bãi chức gã?
Sở Phàm dường như cũng nắm được chút ý đồ của Kỷ Thiên Vũ. Hắn mở miệng hỏi:
- Chú Kỷ có phải cũng đã nghi ngờ Tần Khải hay không?
Kỷ Thiên Vũ nghe Sở Phàm nói "cũng" liền hỏi:
- Tiểu Sở, cháu nói "cũng" là sao?
- Chú Kỷ, thật không dám giấu. Vừa rồi cháu mới nói với đại tiểu thư về việc cháu hoài nghi hắn tiết lộ tài liệu mật của tập đoàn. Theo phân tích của đại tiểu thư, Tần Khải đáng nghi nhất.
Sở Phàm trầm giọng nói.
Kỷ Thiên Vũ nghe vậy thì thờ dài một tiếng, vẻ mặt đầy vẻ đau đớn thất vọng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ mọi chuyện đều là do Tần Khải gây ra sao?
- Có phải ba cũng đã điều tra được điều gì rồi không?
Đại tiểu thư hỏi.
Kỷ Thiên Vũ nhìn đại tiểu thư, ánh mắt vừa nặng nề vừa bi thương. Ông chậm rãi nói:
- Tổ điều tra sau bốn ngày bí mật truy xét đã nhận định có một lượng lớn tài liệu mật của Công ty Quốc Cảnh bị tiết lộ ra bên ngoài. Đặc biết là dự án hợp tác giữa chúng ta và Tập đoàn Sắt thép Kiến An cũng vì thông tin bị tiết lộ mà chấm dứt hợp đồng. Hạng mục này trước kia là do Tần Khải phụ trách. Tổ điều tra cũng từ dự án này mà có đột phá, âm thầm điều tra Tần Khải, cuối cùng thấy cậu ta không ổn, sáng nay liền thông báo việc này cho ba, đề nghị ba sắp tới cắt mọi chức vụ của cậu ta cho tới khi điều tra xong. Ba lúc nghe được tin này còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề. Tần Khải chính là do một tay ba đề bạt. Cậu ta, cậu ta làm sao lại có thể làm ra được chuyện như thế này chứ?
Đại tiểu thư thấy vẻ mặt nặng nề của ba mình cũng cảm thấy vô cùng buồn bã. Không ai hiểu rõ hơn nàng rằng lúc này ba nàng đang buồn bã tới mức nào. Nàng tận mắt nhìn thấy ba mình bồi dưỡng Tần Khải. Hôm nay người được ba mình tin tưởng nhất lại phản bội ông, có thể tưởng tượng được trong lòng ông đang cảm thấy thế nào.
- Chú Kỷ, đã tìm được chứng cứ chứng minh Tần Khải tiết lộ tài liệu mật của công ty chưa?
Sở Phàm hỏi.
- Còn chưa tìm được, nhưng . Sẽ rất nhanh thôi. Đội điều tra hiện giờ đang dốc sức tìm chứng cứ.
Kỷ Thiên Vũ thở dài nói.
- Nội gian của Quốc Cảnh đã tìm được rồi, nhưng cháu cảm thấy hành động tiếp theo mới là quan trọng. Phải làm sao để ổn định tình hình trước mắt của tập đoàn, làm sao để khiến ảnh hưởng của việc những thông tin mật bị tiết lộ là nhỏ nhất, sau đó phải nghĩ biện pháp giúp Quốc Cảnh nhẹ nhàng vượt qua lúc khó khăn này?
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Không sai. Ba, ba biết không? Tần Khải lấy thông tin mật của công ty tiết lộ cho Tập đoàn Lam Thị, khẳng định là do lão cáo già Lam Chính Quốc kia âm thầm giở trò. Lão ta vẫn muốn đoạt tập đoàn của chúng ta mà. Lão dùng tiền bạc dụ dỗ Tần Khải bán mạng cho lão, còn gã Tần Khải quả thật là một tên tiểu nhân táng tận lương tâm, hoàn toàn quên những gì Quốc Cảnh đã làm cho gã rồi.
Đại tiểu thư oán hận nói.
- Ba biết. Tần Khải biết rõ với tài liệu mật của Quốc Cảnh thì chỉ một mình cậu ta cũng không gây nên được sóng gió gì. Cậu ta chỉ có thể đưa tài liệu này cho một công ty có khả năng lật đổ Quốc Cảnh. Công ty này phải có thực lực bằng, thậm chí mạnh hơn Quốc Cảnh. Ngoài Tập đoàn Lam Thị ra thì cũng chẳng còn ai vào đây nữa.
- Hóa ra là ba đã biết rồi. Vậy ba định sẽ làm thế nào?
Kỷ Thiên Vũ trầm ngâm, nói:
- Ba sẽ tổ chức một cuộc họp mật. Mọi đối sách sẽ được bàn bạc trong cuộc họp này.
Dừng lại một chút, ông nói thêm:
- Đúng rồi, Tiểu Sở. Chiều nay chú sẽ chờ cháu ở biệt thự Lam Hải. Chú có chuyện muốn nói với cháu.
- Vâng!
Sở Phàm đáp lời. Trong lòng hắn đã đoán được Kỷ Thiên Vũ muốn nói chuyện gì với hắn.