Nguồn: Sưu Tầm
Một chiếc BMW màu xanh bảo thạch chạy ra khỏi biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Bên trong xe là Sở Phàm đang lái chính còn Ngân Hồ ngồi ở ghế lái phụ.
Ngân Hồ vốn định lái xe, nhưng bị Sở Phàm gọi lại, bảo cô lên ngồi ở ghế phụ lái.
Ngân Hồ nhìn Sở Phàm đang lái xe, trong lòng cảm thấy có vẻ là lạ. Có lẽ là vì đây là lần đầu tiên Sở Phàm lái xe cho cô. Không hiểu sao cô lại có cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
- Ngân Hồ, có từng nghĩ đến tương lai của mình sẽ thế nào không?
Sở Phàm đột nhiên hỏi.
- Tương lai ư? Ngân Hồ không hiểu ý của chủ nhân.
- Tức là kế hoạch sau này của cô ấy. Sau này dù sao cô cũng phải có cuộc sống của chính mình chứ, không phải sao?
- Ngân Hồ đời này đều đi theo chủ nhân hết.
- Tôi biết cô trung thành với tôi, nhưng dù sao về sau này cô cũng phải có cuộc sống của chính mình thôi.
- Chủ nhân, chủ nhân nói thế là ý gì? Chẳng lẽ về sau chủ nhân không muốn cho Ngân Hồ tiếp tục phục vụ cậu sao?
Giọng nói của Ngân Hồ đã bắt đầu cấp bách.
- Không phải là ý này.
Sở Phàm quay đầu lại nhìn Ngân Hồ, nhận thấy tuy giọng nói của cô lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn động tâm, nói tiếp:
- Tôi không thể chỉ vì mình mà cứ giữ cô bên người được. Như thế là làm cô lỡ thì đấy. Tôi không thể ích kỷ thế được.
- Không, không. Tất cả đó đều là Ngân Hồ tự nguyện đi theo bên cạnh chủ nhân.
Ngân Hồ vội vàng nói.
. . . ..
Sở Phàm rơi vào tình trạng không biết nên nói gì nữa. Mỗi lần thử trao đổi với Ngân Hồ thì đều nhận được đáp án là cô đã khẳng định chắc chắn là cả đời này vẫn đi theo hắn, thành ra hắn khó mà nói nổi nữa. Hắn cảm thấy Ngân Hồ trẻ tuổi xinh tươi như vậy, nếu cứ giữ cô ở bên mình thì sẽ làm nhỡ nhàng hết cả tuổi xuân của cô, cho nên mới nghĩ đến chuyện thử khuyên nhủ cô, xem xem cô có ý tưởng gì với cuộc sống sau này của mình. Ai dè đâu cô gái này khăng khăng bất di bất dịch là sau này sẽ bám sát hắn. Hắn cười khổ, thầm nghĩ thôi thì chuyện về sau thì sau này hãy nói vậy.
Sở Phàm đã lái xe tới đường Nam Phủ. Hắn vẫn còn nhớ địa chỉ lần trước Triệu Hoa hẹn gặp hắn là ở nhà số 3, ngõ 12 đường Nam Phủ. Sở Phàm lái xe vào trong ngõ 12, chạy đến trước cửa nhà số 3 thì đi xuống xe gõ gõ vào cánh cổng sắt của biệt thự. Một người phụ nữ xinh đẹp từng trải đi ra. Sở Phàm nhận ra cô.Cô chính là người phụ nữ mà Triệu Hoa yêu – Tiểu Mẫn.
Tiểu Mẫn đi đến trước cánh cổng sắt nhìn thấy Sở Phàm thì hơi cười cười thay cho lời chào hỏi. Sau đó, cô ấn chốt, cánh cổng sắt chậm rãi mở ra. Sở Phàm cũng mỉm cười với cô coi như đáp lễ rồi quay lại lái xe vào bên trong biệt thự.
Sở Phàm và Ngân Hồ xuống xe, đi theo Tiểu Mẫn vào trong đại sảnh. Triệu Hoa đang âu lo ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thấy Sở Phàm đến thì vội vàng đứng lên đón, nhưng nhìn qua Ngân Hồ đang đứng phía sau Sở Phàm thì thần sắc lại có vẻ kinh ngạc.
Sở Phàm vội giới thiệu:
- Cô ấy là Ngân Hồ, là người của tôi.
Triệu Hoa cũng cười nói:
- Vậy hả? Mời ngồi, mời ngồi. Tiểu Mẫn, cho họ hai chén trà đi.
Tiểu Mẫn sớm đã pha trà xong mang lại cho Sở Phàm và Ngân Hồ. Sở Phàm mỉm cười, nhận chén trà và cảm ơn cô.
Trong mắt Triệu Hoa tràn ngập vẻ thâm tình nhìn Tiểu Mẫn, dịu dàng bảo:
- Tiểu Mẫn, thôi em lên lầu trước đi. Anh và Sở Phàm bàn bạc chút chuyện.
- Vâng.
Tiểu Mẫn khẽ đáp rồi đi lên lầu.
Đợi cho cô đi khuất rồi, sắc mặt Triệu Hoa mới có vẻ sốt ruột, nói với Sở Phàm:
- Sở Phàm, thời gian gần đây tôi cảm thấy không ổn. Tôi dám chắc là có người đang âm thầm theo dõi tôi. Tôi rất lo lắng.
Sở Phàm nhấp nhẹ một ngụm trà, thản nhiên đáp:
- Lo lắng à? Anh có cái gì mà phải lo lắng nào? Lo là Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh có mưu đồ gây rối cho anh ấy hả?
- Cậu cũng biết là Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh chuyện gì cũng có thể làm ra được mà.
- Vậy là anh không tin tôi hả? Tôi nếu đã nói là có thể đảm bảo được sự an toàn cho anh thì có nghĩa là tôi sẽ làm được.
Giọng nói của Sở Phàm trầm xuống, chậm rãi.
Triệu Hoa nghe vậy thì sửng sốt, sau đó lại nói:
- Hiện giờ không phải là lúc tranh luận vấn đề này. Tối nay Hà Trường Thanh hẹn gặp riêng tôi. Trước hết hãy nghĩ biện pháp xem nên đối phó với chuyện này thế nào đã.
- Hà Trường Thanh hẹn anh gặp mặt lúc mấy giờ?
- Chín rưỡi, ở khách sạn Vạn Hào. Bây giờ còn có chưa đến một tiếng nữa.
- Hẹn gặp anh lúc chín rưỡi à? Lúc này không sớm cũng không muộn. Trước kia ông ta có từng hẹn anh như thế lần nào chưa?
- Đương nhiên không có. Trước kia khi ba tôi còn sống thì tôi có kín đáo phê bình ông ta. Mà ông ta cũng không dám làm gì cả. Cho đến khi ba tôi qua đời thì ông ta lì ra ở vị trí chủ tịch rồi dần dần chiếm lại quyền lực và địa vị của tôi ở công ty. Tôi và ông ta lúc đó vẫn là bằng mặt chứ không bằng lòng, âm thầm xung khắc đối nghịch với nhau. Nhưng tôi với ông ta đều lười nói, hai người cũng rất ít qua lại với nhau chứ đừng nói là cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm hay là cùng đi uống một chén trà.
Triệu Hoa ngừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Đúng là vì nguyên nhân này cho nên việc đêm nay ông ta đột nhiên hẹn tôi lại làm tôi thấy bất an.
Sở Phàm nghe xong, ngẫm nghĩ rồi nói:
- Nghe anh nói thế thì đúng là có chút kỳ lại ở đây. Nhưng một khi Hà Trường Thanh đã hẹn anh đột ngột như thế thì ắt sẽ có lý do. Anh đương nhiên cần phải đến, hơn nữa là phải đến một cách trọng thể nữa ấy.
- Cậu, ý cậu là?
Triệu Hoa thấy băn khoăn, vội hỏi lại.
- Trước đây không phải là anh có ám chỉ với Hà Trường Thanh và Lam Chính Quốc rằng anh đã biết chút tin tức về cái chết của ba anh sao? Tôi nghĩ là bọn họ chắc cũng có chút hành động chứ. Mà lần này Hà Trường Thanh đột ngột hẹn gặp riêng anh như thế chính là hành động của bọn họ đã bắt đầu. Còn về phần buổi hẹn hôm nay của Hà Trường Thanh đối với anh là Hồng Môn Yến hay là muốn thử thăm dò anh thì chỉ có anh tự đến mới nhận biết được. Hơn nữa, Hà Trường Thanh lại còn nhắc tới vị khách thần bí kia, thế người khách đó là ai? Cũng chỉ có anh đến thì mới biết được.
Sở Phàm trầm giọng phân tích.
- Nhưng nếu như lần này Hà Trường Thanh hẹn tôi lại là Hồng Môn Yến thì sao? Tôi chẳng phải là lọt vào bẫy của ông ta rồi ư?
Triệu Hoa lo lắng hỏi.
- Anh yên tâm đi. Khi anh đi gặp ông ta thì tôi sẽ cho người cài máy nghe trộm trên người anh. Anh ở đó phát hiện ra tình huống có gì đó không ổn thì anh có thể hô ám hiệu, tôi lập tức chạy lại. Nhưng mà theo như tôi phân tích thì cho dù là Hà Trường Thanh có muốn hại chết anh thì ông ta cũng sẽ không lựa chọn ở khu vực bên trong khách sạn Vạn Hào đâu.
- Cậu làm sao mà biết được?
- Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh đâu có ngốc thế. Nếu như hại anh ở bên trong khách sạn Vạn Hào, chỉ cần anh xảy ra chuyện gì thì cảnh sát đến điều tra một chút là hoàn toàn có thể phanh phui được ra ngay, thế chẳng phải là bọn họ mua dây buộc mình hay sao? Anh cứ yên tâm đi. Nếu như vẫn còn lo lắng thì khi anh đến gặp bọn họ đừng ăn uống gì hết, cũng không hút thuốc lá, cứ nói chuyện với bọn họ thế thôi thì cũng đủ an toàn rồi.
- Nhưng, nhưng mà…
Triệu Hoa vẫn còn có chút ngần ngại.
- Hừ, cứ như tính anh trước sợ lang sau sợ hổ thế thì làm sao thành đại sự được? Cơ hội và nguy cơ là cùng tồn tại song song. Anh không mạo hiểm thì làm sao có được tin tức quan trọng. Mà không có những tin tức đó thì làm sao anh có cơ hội đoạt lại Công ty Bất động sản Kim Khoa vốn thuộc về nhà họ Triệu các anh? Làm sao mà diệt trừ được Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh để báo thù cho ba anh? Anh thực sự sợ chết đến như vậy sao.
Sở Phàm có chút to tiếng, giọng điệu bực bội.
Triệu Hoa nghe xong thì sắc mặt đỏ lên, nhớ tới ba mình một tay gây dựng nên Công ty Bất động sản Kim Khoa rồi lại để rơi vào tay Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh, nhớ tới thù giết cha, ngực anh ta không kìm nổi phập phồng dữ dội. Giọng điệu anh ta trở nên kích động:
- Được, tôi đi. Tôi cũng không tin là Hà Trường Thanh có thể làm gì được tôi.
Sở Phàm nghe vậy thì giọng nói chậm lại:
- Lúc này mới thực sự là giống đàn ông. Anh yên tâm đi, tôi nếu đã nói là có thể đảm bảo an toàn được cho anh thì sẽ không nuốt lời đâu. Khi đến gặp họ thì trên người anh có gắn máy nghe rồi. Nội dung buổi nói chuyện giữa anh và họ thì chúng ta có thể làm được một bản ghi âm, coi như là một chứng cớ cho sau này đi. Còn nữa nhé, hôm nay đi gặp mặt anh còn phải lưu ý xem Hà Trường Thanh có gì khác bình thường không nhé. Mà cái người được gọi là khách quý thần bí kia có lẽ cũng có chút bí mật nào đó. Anh đi gặp họ cũng phải để mắt một chút.
- Ừ, được rồi, tôi hiểu rồi.
- Có vấn đề gì thì kiếm cớ chạy ra WC gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho tôi.
Sở Phàm ngẫm nghĩ rồi lại bảo.
- Được rồi, không thành vấn đề. Nhưng mà nếu như tôi ở bên trong mà vạn nhất phát sinh biến cố gì thì cậu có thể đến được ngay phải không?
- Anh yên tâm đi.
Sở Phàm bắt đầu thấy bực bội rồi. Song hắn lại hỏi tiếp:
- Đúng rồi, hồi trước anh có nói đến chuyện là trong bản ghi chép mà ba anh để lại có ghi là đã từng tặng cho Trương Bằng sáu cái biệt thự. Chuyện đó anh có thể tìm ra chứng cứ xác thực không? Với lại, ba anh và Lam Chính Quốc có quan hệ qua lại, anh có thể tìm ra chút manh mối chứng cớ nào có liên quan đến mối quan hệ đó không?
- Cái này thì phải để tôi đi tìm xem thử đã. Cũng có thể là có đấy.
- Có thể tìm ra được là hay nhất. Trong đó chắc chắn là tin tức có thể liên quan đến Lam Chính Quốc mà không mấy người biết đến đâu. Nếu như tìm ra được những tin tức đó thì đúng là lợi lớn cho chúng ta đấy.
- Được rồi, tôi trở về tìm kiếm xem. Nếu có tin tức gì sẽ nói lại với cậu
Sở Phàm gật gật đầu, xem giờ rồi bảo:
- Thời gian cũng sắp đến hẹn rồi. Anh cũng nên đi đi thôi. Hiếm hoi mới được Hà Trường Thanh hẹn gặp, đừng đến muộn.
- Tôi lên lầu nói qua với Tiểu Mẫn một tiếng.
- Được, tôi ở bên ngoài chờ anh.
Sở Phàm nói xong thì gọi Ngân Hồ rồi đi cùng cô ra ngoài luôn.
Sở Phàm lái xe ra khỏi tòa biệt thự này, đứng bên ngoài chờ Triệu Hoa.
Sau khi xe của Triệu Hoa cũng chậm rãi chạy tới, Sở Phàm mới nhấc điện thoại lên, chậm rãi nói:
- Anh lái xe thẳng đến khách sạn Vạn Hào đi. Tôi theo sát sau anh.
- Được rồi.
Triệu Hoa nói xong, dập máy, rồi lái chiếc Mercedes-Benz màu đen của mình đi ra bên ngoài trước.
Sở Phàm cũng lái xe chạy theo. Hắn ngẫm nghĩ, cứ linh cảm như đêm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Hắn bèn lấy di động ra gọi cho Trần Thiên Minh.