Cận Chiến Bảo Tiêu

 
Vương Mỹ Linh an ủi trượng phu của mình, đồng thời liếc mắt với đứa con một cái, Trần Tuấn Sinh vội chạy tới châm trà, nâng chén trà lên, đưa tới trước mặt phụ thân, nói:
 
- Ba, uống chén trà đi ba.

Trần Thiên Minh trừng mắt liếc Trần Tuấn Sinh một cái, trầm giọng nói:
 
- Mày nhìn cái bộ dạng ăn chơi trác táng của mày xem, ngang ngược tự kiêu tự đại, tự cho mình là đúng, không coi ai ra gì, mày cho mày là ai? Mày là Thiên Hoàng lão tử sao? Cho rằng ba mày là Cục trưởng Cục Công an là thằng nhóc nhà mày có thể ngang ngược kiêu ngạo hay sao? Thằng ranh như mày cứ như vậy đi rồi một ngày nào đó sẽ không biết mình chết như thế nào đâu!

Trần Thiên Minh nói xong phẫn nộ vung tay lên, trực tiếp hất chén trà trong tay Trần Tuấn Sinh sang một bên. "Đinh" một tiếng giòn tan, chén trà bị hất đổ xuống đất, nước trà nóng bỏng vẩy trúng tay phải Trần Tuấn Sinh khiến hắn đau đến nhe cả răng.

Vương Mỹ Linh xưa nay hết mực yêu thương chiều chuộng đứa con mình, cho nên khi nhìn thấy tình cảnh này liền vội vàng nắm lấy tay phải của Trần Tuấn Sinh, lớn tiếng nói:
 
- Thiên Minh, rốt cuộc là hôm nay anh bị làm sao vậy? Sao vừa về đến nhà đã sắc mặt đã khó chịu vậy? A Tuấn rót trà cho anh không tiếp thì thôi đi, sao lại hất tay gạt đổ chứ, anh xem, làm con bị bỏng rồi!

Vương Mỹ Linh nói xong liền dùng giọng điệu thân thiết hỏi Trần Tuấn Sinh:
 
- A Tuấn, không sao chứ? Đau không? Mẹ đi lấy thuốc đến cho con nhé!

Trần Tuấn Sinh cũng nhận ra được hôm nay phụ thân rất tức giận, cho nên vội vàng nói:
 
- Mẹ, con không sao, không có gì đáng ngại.

- Em đó, đúng là nữ nhân không có kiến thức, đã làm hư thằng nhóc này rồi. Xem nó bây giờ xem, ngang ngược tự đại, không coi ai ra gì, thường thường ỷ lại vào cái danh hiệu con trai của Cục trưởng Cục Công an rêu rao khắp nơi. Trần Thiên Minh ta cả đời này sớm muộn gì cũng bị thằng nhóc này làm cho mệt chết!
 
Trần Thiên Minh tức giận nói.

- Anh, anh hôm nay nói chuyện thực không nói lý. Bình thường tuy nói A Tuấn có điểm ham chơi, nhưng cũng không đến mức ngang ngược tự kiêu như anh nói chứ. Hừ, không coi là cục trưởng sao, cũng không thấy anh làm được chuyện lớn gì, ngược lại còn người trước người sau, giờ thì tốt lắm, bắt đầu ghét bỏ đứa con gây cản trở cho anh phải không? Tốt nhất là anh ghét luôn cả tôi đi, mẹ con chúng tôi sống nương tựa nhau cũng không cần anh tới khiển trách!
 
Vương Mỹ Linh kích động nói.

Trần Thiên Minh cố gắng nuốt cơn giận xuống bụng, trầm giọng nói:
 
- Em có biết thằng nhóc này ở bên ngoài làm ra những chuyện gì không? A? Em đã từng gặp một sinh viên đại học mang theo năm vệ sĩ như hung thần ác sát theo bên mình chưa? Em đã từng gặp một sinh viên không để tâm học hành, mà ngược lại còn suốt ngày bất học vô thuật, sống phóng túng, tán gái đánh nhau chưa?

Vương Mỹ Linh nghe vậy thì ngẩn ra, lúc này Trần Thiên Minh mới quay sang Trần Tuấn Sinh, tức giận nói:
 
- Thằng nhóc mày, lão tử ta ra ra vào vào cũng chưa có nổi vệ sĩ. Mày thì giỏi lắm, tùy ý một cái liền có năm vệ sĩ bên người. Mày cho mày là ai? Vệ sĩ của mày đâu? Mày tiêu tiền thuê những vệ sĩ này đâu? Hả? Mau gọi toàn bộ bọn họ tới gặp ta!

Trong lòng Trần Tuấn Sinh bắt đầu cảm thấy kinh sợ, đây là lần đầu tiên hắn thấy phụ thân mình phát hỏa lớn như thế, hắn không khỏi chột dạ, nói:
 
- Ba, con… con…

" Bốp" một tiếng giòn tan, Trần Thiên Minh hung hăng tát Trần Thiên Minh một cái, tức giận nói:
 
- Sức mạnh của mày khi mày đánh người trong trường hôm nay đâu? Vệ sĩ mày mang theo đi ẩu đả đâu? Mày thực ra cũng trâu lắm hả, ngay cả cái rắm cũng không bằng. Mày có biết ở kinh thành này có không dưới mười vạn người có thể bóp chết mày như bóp con kiến không, mày cho là mày rất lợi hại có phải không?

- Thiên Minh, anh dừng tay!
 
Vương Mỹ Linh nói xong ôm chặt lấy Trần Thiên Minh, đồng thời thương xót nói:
 
- A Tuấn, hôm nay con đánh nhau với người khác trong trường sao?

Trần Tuấn Sinh tay bưng chỗ bị bỏng, mặt đầy ủy khuất, hắn phẫn hận nói:
 
- Không sai, con đánh người, tuy nhiên cũng là hắn đánh con trước, con mới báo thù!

- Con, con đánh nhau với ai? Con lớn như vậy rồi sao vẫn không khiến cho mẹ bớt lo đi một chút!
 
Vương Mỹ Linh hỏi gấp.

- Hừ, con trai em sinh ra mạnh lắm. Người hắn đánh là con trai Lâm Cường, mà lại là vô duyên vô cớ dẫn người ẩu đả đứa con của Lâm Cường, em xem đi, có bao nhiêu lợi hại!
 
Trần Thiên Minh hừ lạnh nói.

- Lâm Cuong? Anh nói là Chủ tịch tập đoàn Lâm thị Lâm Cường?
 
Vương Mỹ Linh thất thanh hỏi.

- Không sai, chính là con trai của Lâm Cường, Lâm Phi Dật. Thằng nhóc này dẫn người đánh Lâm Phi Dật không nhẹ đâu. Lúc nghe được tin tức này ta còn hận không thể làm thịt thằng nhóc này ngay tại chỗ!
 
Trần Thiên Minh vừa thở hổn hển vừa nói.

- A Tuấn, con, con sao có thể làm ra loại chuyện này? Lâm Phi Dật không chọc giận con, con sao lại tùy tiện ẩu đả người ta? Hắn, hắn không phải người bình thường đâu?
 
Vương Mỹ Linh thất thanh nói.

- Hừ, lúc trước là do Lâm Phi Dật phạm con trước, lần ấy ở quán rượu Sway chính hắn đã âm thầm gọi người chỉnh con, con đánh hắn chẳng qua là vì bản thân mà xả giận thôi.
 
Trần Tuấn Sinh lớn tiếng nói.

- Mày dám khẳng định là Lâm Phi Dật âm thầm chỉnh mày? Trong tay mày có chứng cớ gì sao?
 
Ánh mắt Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn Sinh, hỏi.

Trần Tuấn Sinh nghe vậy thì ngẩn ra, ngập ngừng nói:
 
- Không, không có, nhưng chuyện này, rõ ràng là kẻ ngốc cũng biết, đó là do Lâm Phi Dật làm!

- Thằng khốn kiếp này!
 
Trần Thiên Minh tức giận chỉ thẳng vào mặt Trần Tuấn Sinh, tức giận nói:
 
- Trên đời này chỉ sợ kẻ ngốc nhất chính là cái loại không biết sống chết là gì như mày. Không chút chứng cớ mày liền nói rằng Lâm Phi Dật đang thầm chỉnh mày, sau đó thì trả thù? Quả thực là buồn cười, cực kỳ buồn cười!

- Ba, Lâm Phi Dật chẳng qua là có ông bố là chủ tịch, trong nhà nhiều tiền thì sao. Ba cần gì phải phát hỏa như thế chứ!
 
Trần Tuấn Sinh không thèm để ý nói.

- Mày nhìn mày xem, giọng điệu cuồng vọng làm sao. A Tuấn à A Tuấn, mày cứ thế này, sớm muộn gì cũng có ngày, mày sẽ… ài!
 
Trần Thiên Minh nói đến đây thì không kìm được phải thở dài một tiếng, dù sao cũng máu mủ thâm tình, nhìn đến đứa con không biết hối cải mà lòng hắn sầu lo!

- A Tuấn, thế lực của Lâm gia rất rộng lớn, cho dù là tiền tài quyền thế thì quan thế của nhà chúng ta đều không thể so được, không phải nói nhà chúng ta sợ Lâm gia bọn họ, mà chúng ta không nhất thiết phải đối đầu với Lâm gia. Lâm gia Lâm Quang Vinh là Cục trưởng cục tài vụ ở thị ủy, là đồng sự với ba con, nếu trở mặt với Lâm gia thì phải làm sao đây chứ?
 
Vương Mỹ Linh nói.

- Tiểu tử mày có hiểu được chỗ lợi hại trong chốn quan trường không. Thằng ba mày mặc dù nói là Cục trưởng Cục Công an, nhưng ở địa phương như kinh thành này, trong tay cũng chỉ có một chút quyền lực mà thôi. Hơn nữa bốn phía như hổ rình mồi chỉ ước gì ta sớm ngày xuống ngựa, đối thủ là ai ta cũng hiếm khi mà nhớ được. Ta chỉ sợ hỗn tiểu tử mày gây chuyện khiến cho những kẻ dụng tâm kín đáo bắt được nhược điểm, đến lúc đó lão ba nếu không bảo vệ được mày thì chính thân ta cũng khó mà bảo toàn!
 
Trần Thiên Minh thấm thía nói.

Trần Tuấn Sinh thấy giọng phụ thân hạ xuống cũng biết là khí tức trong lòng đã dần dần thuyên giảm, vì thế cũng biết thời biết thế nói:
 
- Ba, con không hiểu chuyện, gây phiền toái cho ba. Lần này chắc chắn con sẽ tiếp thu giáo huấn, hối cải để làm người mới!
 
Ngoài miệng tuy hắn nói vậy, nhưng trong lòng thì nửa điểm hối cải cũng không có!

Trần Thiên Minh nhìn Trần Tuấn Sinh, nói:
 
- Mày phải thật tâm sửa đổi đi, từ nay về sau đừng tiếp xúc với con giá thứ hai của Kỷ Thiên Vũ, Kỷ Tiêm Vân nữa, cũng đừng mưu toan theo đuổi nàng, dùng khả năng của mày dần dần sửa chữa lệ khí trên người mày đi!

Trần Tuấn Sinh ngẩn ra, Vương Mỹ Linh thì thất thanh nói:
 
- Anh nói là chủ tịch tập đoàn bất động sản quốc cảnh Kỷ Thiên Vũ? Việc này sao lại liên quan tới con gái của hắn?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui