Dịch: Huyết Hận
Nguồn: Sưu Tầm
Một người đàn ông có thể hấp dẫn phụ nữ hay không có thể nhận ra trong quá trình hai người ở chung với nhau. Một người đàn ông chân chính có sức thu hút có thể làm cho một người phụ nữ đang u buồn trở nên cười thoải mái, có thể khiến cho người ấy vốn đang buồn bã quên mất luôn phiền não ưu sầu. Đây là một loại năng lực đặc biệt, không phải ai cũng có.
Cho nên đàn ông mà làm cho phụ nữ khóc thì không đáng cho chúng ta tôn trọng, nhưng nếu có thể làm cho phụ nữ cười thì đáng cho chúng ta học tập!
Lâm Hiểu Tình nhận ra khi mình ở cùng một chỗ với Sở Phàm thì tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. Nàng nhận ra dung mạo của Sở Phàm không nổi bật nhưng lại tràn đầy sức hấp dẫn của đàn ông, giống như một viên ngọc được giấu trong cát, chỉ khi đào sâu xuống mới phát hiện được ánh sáng chói lòa của nó.
-Tiểu Sở, tuổi của anh cũng không lớn nhưng sao tôi thấy anh lại hiểu biết nhiều như vậy!
Lâm Hiểu Tình cười nói.
-Không lớn, vẫn đang ở tuổi đẹp nhất của đời người. Tuy nhiên con người tôi thoạt nhìn có vẻ già hơn tuổi, có thể là do khuôn mặt tôi hơi đen. Ví như cô, chẳng những xinh đẹp mà làn da trắng nõn như vậy, nhìn qua còn tưởng chỉ mới mười tám tuổi!
Sở Phàm nói.
Lâm Hiểu Tình không kìm nổi "xì" một cái cười rộ lên, nói:
-Đừng trêu tôi thế được không, haizz, tôi cũng già rồi, còn nói tôi thoạt nhìn giống cô gái mười tám chẳng phải là trêu tôi sao?
Tất cả phụ nữ khi nói như vậy đều đang mừng thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lại không thừa nhận. Lúc này một người thông minh chỉ cần khen một câu đúng lúc khẳng định sẽ có hiệu quả lớn, đảm bảo nàng ta đối với ngươi ấn tượng sẽ tốt hơn nhiều! ( Sao mình có cảm giác cha tác giả viết truyện chỉ cách tán gái thế nhỉ? – DG)
- Có trời đất chứng giám tôi nói thật. Nếu cô không mặc bộ đồ công sở này mà mặc vào một bộ quần áo học sinh đi ở Đại học Yến Hoa đảm bảo sẽ là hoa khôi giảng đường.
Sở Phàm nhìn Lâm Hiểu Tình cười nói.
Hắn phát giác mỗi lần nhìn Lâm Hiểu Tình thì ánh mắt của mình cuối cùng đều dời xuống bộ ngực sinh động. Nó dường như có siêu cường dẫn lực, luôn hấp dẫn ánh mắt của hắn. Bất luận ngươi có bí mật nhìn như thế nào đi nữa thì phụ nữ cũng nhanh chóng biết được khi nào mà đàn ông nhìn vào bộ ngực của họ.
Cho nên Lâm Hiểu Tình đương nhiên có thể cảm giác được ánh mắt Sở Phàm đảo qua bộ ngực của mình. Tuy nhiên nàng làm như không thấy, tình huống như vậy nàng đã trải qua rất nhiều. Mỗi người đàn ông tiếp xúc với nàng không có ai là không nhìn chằm chằm bộ ngực của nàng, nhưng là không biết vì sao mà nàng cảm thấy khi Sở Phàm làm ra vẻ lơ đãng nhìn vào bộ ngực của nàng thì nàng lại cảm thấy có một loại cảm giác khô nóng khác thường!
Điều này làm cho nàng cảm thấy thật khó tin, trước kia mỗi khi nam nhân nào ngắm loạn thân thể của nàng thì nàng đều cảm thấy tức giận, nhưng đối với Sở Phàm nàng lại không hề có cảm giác tức giận, hơn nữa trong tiềm thức nàng còn không tự chủ được ưỡn ngực, thẳng người. Làm cho bộ ngực của mình càng thêm mãnh liệt, càng kích tình!
Lâm Hiểu Tình nghĩ trong lòng nếu như Sở Phàm không nhìn chằm chằm vào ngực nàng xem ra hắn không phải là đàn ông, ít ra không phải là một người đàn ông chân chính. Đối với dáng người của mình, Lâm Hiểu Tình vẫn vô cùng tự tin!
Lâm Hiểu Tình lại uống một ngụm rượu, ly Chivas kia nàng đã uống hết hai phần ba. Lúc này hơi men bắt đầu phát huy tác dụng, nàng cảm giác được mình bắt đầu có cảm giác say, tuy nhiên nàng lại thích cảm giác này, mỗi khi như vậy nàng sẽ không phải suy nghĩ nhiều!
-Tôi nhận ra, anh cũng không thành thật như vẻ bề ngoài.
Lâm Hiểu Tình uống rượu xong, mắt lờ đờ mông lung nói.
Sở Phàm nghe vậy liền giật mình, hắn vội vàng rời mắt khỏi bộ ngực của Lâm Hiểu Tình, rồi cười nói:
-Chẳng lẽ cô muốn cả đời này tôi không lấy được vợ sao?
Lâm Hiểu Tình không hiểu lời này, không khỏi hỏi:
-Anh vậy là có ý gì? Đừng có sâu sắc như thế chứ?
- Khụ khụ
Sở Phàm ho khan hai tiếng, nói:
-Ở xã hội hiện nay, một người đàn ông thành thật làm sao có thể làm cho phụ nữ vui được, mà không làm cho họ vui thì làm sao lấy được vợ? Cho nên, để nối dõi tông đường, tôi cũng đành trở nên không thành thật!
-Ha ha
Lâm Hiểu Tình không kìm nổi cười ra tiếng, nàng nói:
-Anh thật là, miệng lưỡi trơn tru, lại còn giảo biện!
Sở Phàm cười khổ, cúi đầu uống một ngụm rượu. Vừa cúi xuống đã nhìn thấy đôi chân tròn lẳn đang đi tất màu da của Lâm Hiểu Tình. Lúc này hai chân Lâm Hiểu Tình đang vắt lên nhau, trên người mặc một bộ váy bó khá chặt, bởi vậy làm cho đôi chân thon dài của Lâm Hiểu Tình càng rõ ra, đập vào mắt người khác.
Sở Phàm thầm nghĩ nếu như hai tay của mình có thể đặt trên đùi Lâm Hiểu Tình vuốt ve một chút không biết sẽ có cảm giác như thế nào đây?
"Mô phật, từ khi nào mà tư tưởng của mình trở nên thô tục như vậy chứ? Không ngờ lại nảy sinh chủ ý với Lâm Hiểu Tình, chính mình phải ghi nhớ kĩ, Lâm Hiểu Tình là một giáo viên nhân dân quang vinh, sáng lạn. Chính mình phải mang lòng kính trọng mới đúng, như thế nào lại có tư tưởng này?" Sở Phàm âm thầm tự trách.
-Này, ngươi đang nghĩ gì thế?
Lâm Hiểu Tình nghiêm mặt hỏi.
- Tôi nghĩ mẹ của cô hẳn rất đẹp.
Sở Phàm ngẩng mặt lên nói.
- Cái gì? Vì sao mà anh nói như vậy?
Lâm Hiểu Tình hứng thú hỏi.
-Nhìn cô thì biết, trừ những ai bị mù ra đều có thể nhận thấy.
Sở Phàm nói.
Lâm Hiểu Tình nhẹ nhàng cười, nói:
-Anh đúng là một người thú vị, bây giờ tôi có một thỉnh cầu, không biết anh có thể đáp ứng không?
Sở Phàm cười khổ, trong lòng thầm nghĩ, "cô nói như thế tôi có thể không đáp ứng sao?"
-Thỉnh cầu gì? Chỉ cần không phải là mấy yêu cầu linh tinh kiểu bảo tôi bay lên trời đem ánh trăng đưa xuống cho cô, hẳn là tôi có thể đáp ứng.
Sở Phàm nói.
-Tất nhiên là không rồi,
Lâm Hiểu Tình nói xong sắc mặt trở nên hơi ửng đỏ, một lúc sau mới ngập ngừng nói:
- Tôi muốn nhờ anh làm bạn trai tôi trong một ngày, có được không?
[QUOTE=Not Back Away;460880]