Cận Chiến Pháp Sư

Ba người Hàn Gia Công Tử cũng chỉ chạy vài bước, khi nhìn thấy đám Ngân Nguyệt không động đậy, cũng lập tức dừng bước.

Dáng vẻ than thở của Ngân Nguyệt đương nhiên không tránh khỏi tầm mắt của ba người đám Cố Phi, Cố Phi vốn khinh thường Ngân Nguyệt nên cũng nhiều lời làm gì, còn Kiếm Quỷ từ trước đến nay không hề hứng thú với việc đối đáp nên cũng im lặng. Chỉ có Ngự Thiên Thần Minh, lúc này hăng hái nhất, nháy nháy mắt về phía Ngân Nguyệt hò hét: “Ngân Nguyệt lão huynh, chúng ta có nhất thiết phải đánh tiếp không? Hay là bên đó tự sát đi, chúng ta đỡ phải tiếp tục tốn thời gian.”

“Thằng nhóc xấu xa kia, mày nói gì đó!” Mặc dù tình hình bây giờ rất bất lợi, nhưng một đám đồng bọn bên Ngân Nguyệt cũng không phải đồ bỏ đi bằng lòng để người khác chế nhạo, nghe hết lời của Ngự Thiên Thần Minh xong lập tức trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng Ngân Nguyệt đối với việc này không hề để trong lòng, tiếp tục vận dụng não hết công suất nghĩ xem có cách gì.

Ngự Thiên Thần Minh vênh mặt đắc ý, lẻ loi một mình tiếp tục ỷ vào miệng đi đánh đối phương, Cố Phi tiếp tục gặm trái cây, Kiếm Quỷ thì đang trao đổi với Hàn Gia Công Tử và Hữu Ca về tình hình giám định lúc nãy.

Cây kiếm màu vàng trên tay của Ngân Nguyệt đã bị Kiếm Quỷ giám định, cả mấy lần nhưng vẫn không thấy được số liệu cụ thể. Chỉ có thể kết luận được cây kiếm này có đẳng cấp khá cao, tương tự như kiếm Ám Dạ Lưu Quang của Cố Phi, nó có thể che giấu thuộc tính và số liệu trước trình độ Thuật Giám Định của người chơi hiện nay.

“Để tôi thử xem!” Hữu Ca lòng nhờ cậy may mắn vẫn chưa từ bỏ, đối mặt với những chuyện những thứ không biết, Hữu Ca luôn vô cùng nhiệt tình. Dứt lời liền cùng Hàn Gia Công Tử và Chiến Vô Thương cùng theo hắn quay lại tới núi nhỏ bên này.

Ngân Nguyệt thấy ba người vừa co giò bỏ chạy tự nhiên lại quay về phía mình, trong chốc lát không hiểu gì cả. Nhưng với hắn mà nói đây chung quy là chuyện tốt mà, vì vậy giả bộ không quá để ý tới, đem lực chú ý dồn vào cuộc chiến nước miếng. Đồng thời ở trong kênh chat dong binh đoàn nhắc nhở đồng bạn chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, chờ ba người kia tiến vào phạm vi có thể chạy thẳng xuống bắt lại, liền không do dự bộc phát thế tiến công.

Ba người Hàn Gia Công Tử cũng chưa đi tới quá gần, chỉ đi tới bên cạnh đám ba người Cố Phi, rồi nói rõ ý định của Hữu Ca.

“Trình độ Thuật Giám Định của anh cao hơn của tôi hả?” Kiếm Quỷ tiến hành xác minh.

“E là nhân phẩm của tôi hơn cậu đấy.” Khí chất cao thủ của Hữu Ca đột nhiên bùng cháy. Với những việc không liên quan đến lĩnh vực chiến đấu, khí chất cao thủ của Hữu Ca cũng đủ đầy.

“Tôi đi đây!” Hữu Ca tỏ vẻ cương quyết, giọng điệu như tráng sĩ một đi không trở lại. Thuật Giám Định cũng có giới hạn phạm vi sử dụng, mà Hữu Ca lại không có được tốc độ cao như đám Cố Phi, tiếp cận gần quá, có thể sống về hay không là điều đáng lo ngại.

“Hà tất gì cố chấp như thế chứ!” Vẫn có người đang khuyên Hữu Ca không nên mạo hiểm.

“Là sở thích.” Hữu Ca cười đáp.

“Vậy để bọn tôi yểm hộ anh.” Cố Phi lên tiếng, hắn rất hiểu tấm lòng của những kẻ trong quần thể có sở thích đặc thù như vầy.

Hàn Gia Công Tử lạnh nhạt nói: “Kỳ thực không cần, hiện tại chúng ta đã vượt lên đầu ba điểm rồi, chết một người cũng chả sao.”

Mọi người: “…”

“Công Tử ý muốn nói, chiến đấu thì tôi cũng không có gì giúp được cả!” Hữu Ca nói.

“Vậy cũng không được. Chúng ta là đồng bọn mà!” Ngự Thiên Thần Minh ồn ào. Hô hào xong liền thấy ánh mắt của mọi người đều chằm chằm kì lạ chiếu lên người cậu.

“Tôi nói sai à?” Ngự Thiên Thần Minh trừng mắt.

“Nói không sai, chỉ là…” Cố Phi chỉ nói phân nửa.

“Chỉ có điều, làm một đám người trưởng thành, những lời của cậu nói thực sự là khiến bọn tôi muốn chết cũng không chịu nhận.” Hàn Gia Công Tử thay Cố Phi nói hết lời.

Ngay cả Hữu Ca cũng cười: “Tuổi còn trẻ thật tốt.” Nói xong đã quay đầu đi.

“Moá! Làm như các anh già lắm ấy!” Ngự Thiên Thần Minh tức tối.

“Nói chung là không có trẻ quá đáng như cậu đâu!” Gương mặt của Chiến Vô Thương vô cùng tang thương.

“Cút, chú đúng là rất già!” Ngự Thiên Thần Minh chỉ vào Chiến Vô Thương hét lên.

Chiến Vô Thương nhướng mày, vừa nhấc tay lên Ngự Thiên Thần Minh đã chạy mất ra xa xa.

Còn lấy hành động thay nói chuyện, là Cố Phi và Kiếm Quỷ. Hai người một trái một phải, đi theo phía sau Hữu Ca. Cử động giống nhau như vậy, đổi lại hai người nhìn nhau cười. Hàn Gia Công Tử mặt không thay đổi nhìn hai người, trong lòng thầm nghĩ đó không hề sáng suốt.

“Không cần…” Hữu Ca khuyên bảo hai người lui về…

“Tôi cũng muốn thử lại vận may nhân phẩm của mình.” Kiếm Quỷ nói.

“Thuật Giám Định của tôi cũng cần luyện tập, không thể bỏ qua bất kì cơ hội nào.” Cố Phi nói.

Hữu Ca nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, cả ba nhìn nhau cười, rồi cùng đi về phía đỉnh núi.

Ngân Nguyệt đứng trên đỉnh núi chưa từng thả lỏng bỏ qua việc quan sát tình hình chân núi. Vì ở quá xa hắn không nghe được cuộc đối thoại tuỳ ý của họ, lúc này đột nhiên xuất hiện ba người đi về phía đỉnh núi như thế, thì tất cả mọi người trên đỉnh đều không hiểu ra làm sao.

Theo bọn họ suy nghĩ, Công Tử Tinh Anh Đoàn chỉ cần tránh né bọn họ là có thể thắng lợi. Hơn nữa việc này hoàn toàn chẳng có gì khó khăn. Vậy mà ba người trong đám ấy lại tự động dẫn xác đến, đây là có ý gì?

Hơn nữa ở giữa ba người họ, còn có một kỵ sĩ.

Ngân Nguyệt bản thân chính là kỵ sĩ, rõ ràng nhất kỵ sĩ hiện nay còn chưa phải là một chức nghiệp có thể đảm đương một mình một phía, dẫn đến tác dụng quyết định phân thắng thua. Trong lòng nghi ngờ, nên rất do dự, Ngân Nguyệt nhất thời cũng không biết là nên tiến công hay nên phòng thủ. Nếu như nói ngay từ đầu Ngân Nguyệt có tự tin tuyệt đối với phe mình, vậy thì dưới tình huống đã bị đối phương tiêu diệt ba người, loại tự tin này đã không còn lại được bao nhiêu.

Ba người càng ngày càng gần, lần này so với Cố Phi một thân một mình dạo bước lên đỉnh, còn khiến lòng mọi người càng thêm sợ hãi.

“Co đội hình lại! Chú ý phía sau.” Ngân Nguyệt chợt trầm giọng nói.

Bảy người còn lại lâp tức đứng tụ vào một chỗ, hai tấm khiên lớn của Trọng Trang Chiến Sĩ lập tức chắn trước mặt, Ngân Nguyệt và mục sư ở giữa, còn ba gã chiến sĩ ở dưới sự sắp xếp cố ý của Ngân Nguyệt, một người đứng bên trái, một đứng bên phải, còn một đứng phía sau. Đây là phòng ngừa Cố Phi dùng Dịch Chuyển Tức Thời đến, mặc kệ công kích của Cố Phi có thể cản lại hay không, cũng có thể biết Cố Phi dịch chuyển đến vị trí nào trước tiên.

“Moá!” Đối với trận hình này, ba người Cố Phi cùng buột miệng mắng một tiếng.

Hai cái khiên lớn dựng đứng, Ngân Nguyệt giấu kín mình phía sau, này còn giám định kiểu gì?

Ba người quyết đinh chuyển hướng qua bên cánh. Thấy vậy bên Ngân Nguyệt cũng di chuyển theo ba người, hai tấm khiên to ở trước mắt ba người cứ lắc qua lắc lại, Cố Phi cũng phiền chết.

“Hey, gọi Ngân Nguyệt ra nói chuyện!” Cố Phi muốn biến bị động thành chủ động.

Lập tức hai tấm khiên lộ ra một cái lỗ, nhưng Ngân Nguyệt vẫn không chịu lộ diện, mà hắn đứng sau tấm khiên lớn tiếng bắt chuyện: “Cậu Thiên Lý gọi có chuyện gì?”

“Bàn bạc một chút chuyện.” Cố Phi nói.

“Nói đi.”

“Anh lộ mặt trước rồi mới nói được.” Cố Phi nói.

“Phải vậy sao? Thế thì không cần nói nữa.” Ngân Nguyệt càng nghe càng không dám lộ diện, đối phương nhất định là chuẩn bị bẫy lợi hại gì đấy, chuẩn bị hành động một đợt xử lý hắn.

Cố Phi bất đắc dĩ giang tay với Kiếm Quỷ và Hữu Ca.

“Không có cách, rút thôi!” Hữu Ca thở dài.

“Sao phải rút?” Cố Phi hỏi.

“Thì… ngay cả đầu cũng không lộ, giám định thế nào cho được?” Hữu Ca nói.

“Không ló đầu, liền tạo cơ hội khiến hắn thò đầu ra.” Cố Phi kiên định nói.

“Làm như thế nào?” Hữu Ca tò mò.

“Toàn bộ những tên khác đều chém sạch.” Cố Phi rút kiếm rồi.

“Đừng có mà xúc động!” Kiếm Quỷ và Hữu Ca trăm miệng một lời.

Hai người Trọng Giáp Chiến Sĩ chịu tránh nhiệm giám sát hành động của kẻ địch chính diện, lúc này sợ hãi kêu lên với mấy người sau lưng: “Pháp sư kia rút kiếm rồi.”

“Chú ý cả ba hướng!” Ngân Nguyệt vội vàng nói.

“Dịch Chuyển Tức Thời, chuyển!” Cố Phi đã ngâm xướng.

Biến mất, lại xuất hiện, Cố Phi đã xuất hiện ở hậu phương đội hình đối thủ, trở tay chém một kiếm.

Chiến sĩ kia thấy Cố Phi xuất hiện trước người hắn, hơn nữa còn là đưa lưng về phía hắn, cho rằng mình chiếm được cơ hội ngon, lại không ngờ tới Cố Phi xoay người xuất kiếm nhanh như vậy, cái gì gọi là tiết tấu nhanh? Đây chính là tiết tấu nhanh, động tác khác nhau muốn nối liền bằng cách tiết kiệm thời gian nhất nối liền chúng thành một chiêu, đây là nguyên nhân thực sự khiến nhìn Cố Phi ra tay thấy nhanh đến mức làm người ta líu lưỡi.

Chiến sĩ cứ nghĩ mình có thể ra tay trước, kết quả cuối cùng lại chậm hơn, chỉ có thể vung kiếm đi đón đỡ đòn của Cố Phi. Mà Cố Phi tay hơi giật đường kiếm, mũi kiếm đã lấy góc độ người thường khó có thể đoán được đâm tới nơi. Ánh lửa của “Song Viêm Thiểm” ngay lập tức lóe lên, tổn thương cả vật lý vẫn pháp thuật, chiến sĩ trong nháy mắt bỏ mình.

Những người khác cũng không hề rảnh rỗi, tất cả đều xoay người hướng về Cố Phi mà tấn công. Nhất là hai Trọng Trang Chiến Sĩ, cắn răng nghiến lợi mang khiên ép về phía Cố Phi, nhìn thái độ giống như muốn đè Cố Phi dẹp lép tại chỗ.

“Lại tới chiêu này à!” Cố Phi hô, lần này hắn không tránh né cũng không thuấn di, tay trái đưa vào túi, lấy Viêm Chi Tẩy Lễ ra, đưa ngang trước người.

Lưỡi đao này dài hơn chiều rộng của người, hai tấm khiên kẹp tới bị đao để ở giữa, Cố Phi đứng ở trong đó hoàn toàn bình an không có việc gì. Hướng hai bên trái phải mặt khiên đạp một chân, lấy sức mạnh của hắn không đủ để đá đối phương té ra, bất quả có thể mượn lực nhảy lên cao, hô lên, từ giữa hai tấm khiên bay ra, người nghiêng về phía bên trái. Lộn người trong không trung một cái Cố Phi theo tư thế nâng kiếm từ trên cao chém xuống. Chỉ nghe âm thanh “Ké-é-é-t” kim loại cắt kim loại, một kiếm này của Cố Phi chém tên Trọng Trang Chiến Sĩ ấy từ đầu đến chân.

Không có thi triển pháp thuật, công kích vật lý bình thường của kiếm Ám Dạ Lưu Quang đối với một gã Trọng Trang Chiến Sĩ mà nói kỳ thực không tính là gì, nhưng thanh âm ấy thật sự quá doạ người rồi, tất cả mọi người theo bản năng cho rằng tên chiến sĩ ấy nhất định đã bị Cố Phi chém thành hai khúc luôn. Thẳng đến khi người này hoảng sợ nghiêng đầu lại, mọi người phát hiện đầu của người ta vẫn rất hoàn chỉnh.

“Song Viêm Thiểm, Thiểm!” Lúc này kỹ năng Song Viêm Thiểm của Cố Phi vừa CD xong, lập tức chém ra một kiếm, không chỉ trúng gã Trọng Trang Chiến Sĩ ấy, còn tiện thể chém qua một gã chiến sĩ gác bên cạnh chuẩn bị qua đây công kích Cố Phi.

Trọng Trang Chiến Sĩ ăn hết chiêu này, cùng một tên chiến sĩ khác nháy mắt biến mất tiêu rồi.

Lực công kích của Cố Phi thực ra cũng không chỉ có thương tổn pháp thuật và vật lý từ kiếm Ám Dạ Lưu Quang, ngoài kiếm Ám Dạ Lưu Quang còn 10 điểm thuộc tính trí mạng sẵn có, cùng với trên người vài cái vật phẩm trang sức tăng xác suất bạo phát công kích pháp thuật hệ hoả. Khi toàn bộ mọi thứ trên phát động, sát thương của Cố Phi mới lên đến cực hạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui