Cận Chiến Pháp Sư

Trải qua một trận chiến với Ngân Nguyệt có thể nói là có kinh sợ nhưng không hề nguy hiểm. Cố Phi dùng vài cái Dịch Chuyển Tức Thời khiến đám người Ngân Nguyệt choáng váng đầu óc hết cả lên rồi. Nếu là một pháp sư bình thường, có được Dịch Chuyển Tức Thời cũng không khó chơi bao nhiêu, nhưng vấn đề là phong cách của tên pháp sư Cố Phi này khác hẳn người thường. Một cái thuấn di của hắn là đột nhiên bay tới trước mặt đến chém bạn, cứ như là một gã chiến sĩ biết thuấn di, điều này thật khiến người ta không chịu nổi.

Hệ thống sau khi tính toán xong các loại số liệu thành tích rồi tống sáu người Công Tử tinh anh đoàn ra ngoài bản đồ thi đấu, thế mà ở ngoài truyền tống trận thấy được phe Ngân Nguyệt đang đợi sáu người họ.

“Đánh hay lắm! Đánh hay lắm!” Vừa nhìn thấy sau người xuất hiện, Ngân Nguyệt lập tức treo lên nụ cười tới đón.

Cả sáu người đều rất bất ngờ.

Nói thẳng ra thì, thường sau khi đánh xong trận đấu thì hai bên cũng sẽ nói xã giao vài câu ở ngoài sân, dù sao chỉ là hệ thống tổ chức cuộc thi, không phải đánh vì báo thù gì, sau khi phân thắng thua, nhưng tình cảm bình thường vẫn còn đấy! Huống hồ đã thua, thì nói rõ đối phương là cao thủ, đại đa số người chơi game online đều coi việc kết bạn được với vài cao thủ là điều vinh hạnh.

Nhưng Ngân Nguyệt theo lời Hàn Gia Công Tử nói, là có thù cũ với Công Tử tinh anh đoàn. Lúc này lại bị Công Tử tinh anh đoàn loại khỏi cuộc thi đấu dong binh, tất cả mọi người nghĩ tên này không ở bên ngoài truyền tống trận mai phục tấn công là đã tốt bụng rồi, ai lại nghĩ tới sẽ thành tình cảnh người trưng ra bộ mặt vui vẻ phơi phớt kia.

Ngân Nguyệt mang nét mặt tán thưởng nhìn sáu người, đưa tay bắt lấy tay từng người: “Tên anh là gì, tên anh là gì?” Ngoại trừ Cố Phi, mỗi người đều bị hắn hỏi một lần. Mà tên của bọn họ đều là tên tuổi vang dội ở trong giới game online, Ngân Nguyệt nghe một thêm một tên, miệng lại há to hơn trước, không ngừng kêu: “Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!”

Mãi đến lượt Hàn Gia Công Tử, Ngân Nguyệt nghẹo cổ suy nghĩ một hồi, cũng không nhớ tên này là nhân vật có lai lịch gì, lập tức coi hắn thành kẻ có tài mới nổi giống như Cố Phi rồi.

“Không nghĩ ra thành Vân Đoan lại tụ nhiều cao thủ bậc sử thi như thế!” Ngân Nguyệt không khỏi cảm khái một phen. (Sử thi: được lưu vào sách ghi chép lịch sử)

Bậc sử thi!! Lời khen khoa trương đó làm cho mấy gã cao thủ rất hưởng thụ, trong lòng đều cảm giác thoải mái bay bổng. Ngân Nguyệt lại lấy ra vài sở trường cũ của mấy người mà khen thêm một hồi. Chẳng hạn như pháp sư Ngự Thiên Thần Minh, chiến sĩ Chiến Vô Thương, Hữu Ca không gì không biết, Kiếm Quỷ có khí chất vương giả, vân vân.

Viên đạn bọc đường mà! Đều sắp bị ngọt chết. Cố Phi nhìn Ngự Thiên Thần Minh, Chiến Vô Thương còn có Hữu Ca đã vui vẻ đến mặt mày rạng rỡ mà nghĩ thầm. Nhìn Kiếm Quỷ người ta xem, không hổ là xuất thân từ nhân vật luôn làm lão đại, đối mặt thế công nịnh bợ này vẫn có sức chống cự kha khá, mặt vẫn lạnh như cũ. Mà Ngân Nguyệt không ráp được thân phận gì cho Hàn Gia Công Tử, thực sự không quen, nhất thời không có từ để nói, bèn đơn giản nói một câu: “Người anh em này rất đẹp trai rồi!”

“Ừ, tôi biết.” Hàn Gia Công Tử lạnh nhạt đáp lại, trực tiếp khiến Ngân Nguyệt ngây người ba giây, một câu “không biết xấu hổ” nghẹn trong miệng chỉ có thể cắn chặt hàm răng để tránh phun ra ngoài.

Tiếp đó đã đến lượt Cố Phi rồi, lần này là thực sự có bao nhiêu lời muốn nói đúc thành một câu, Ngân Nguyệt kìm nén cảm xúc mãnh liệt mà nói: “Người anh em, cậu rất mạnh!”

Cố Phi khiêm tốn cười cười. Đến tận đây, Ngân Nguyệt mới chào hỏi làm quen xong với mọi người, bắt đầu bịn rịn chia tay: “Mọi người đều cùng chơi dong binh đoàn, hy vọng về sau có cơ hội hợp tác.” Dứt lời rồi nói tạm biệt, rời đi trước.

Gã Ngân Nguyệt này không hổ cũng xuất thân từ cao thủ, nói lời ca ngợi nhắm vào điểm mấu chốt cực kì. Đổi lại Cố Phi là loại người chơi không có hiểu gì nhiều về trò chơi, thậm chí nghe không hiểu cuối cùng hắn ta khen những gì. Nhưng nhìn hai gã đương sự là Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương, khi người ta đã đi rồi vẫn mang vẻ mặt mê đắm không thôi, đủ hiểu hai người sắp sướng phát rồ luôn rồi.

Sau đó đi về quán rượu Tiểu Lôi chúng mừng chuyện đã thắng qua một vòng. Đang khinh bỉ Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương lúc được khen, hai người mở miệng chắn chắn mình lúc đó chẳng qua chỉ đóng giả cười góp vui thôi chứ không thực sự.

“Hừ! Loại rác rưởi này, căn bản không đáng tôi để vào mắt.” Ngự Thiên Thần Minh trừng hai mắt về phía trước giả vẻ nghiêm chỉnh.

“Có điều, hình như hắn ta đã không để bụng chuyện lúc ở thành Nguyệt Dạ, nếu thật là thế, người này cũng rất rộng lượng nha.” Hữu Ca nói.

Hàn Gia Công Tử lại cười lạnh nói: “Rộng lượng? Tôi thấy lòng dạ của người này rất sâu mới đúng. Trong trận đấu hôm nay nhiều lần bình tĩnh ung dung bày kế, còn may Thiên Lý mới nắm giữ Dịch Chuyển Tức Thời mới quấy rối triệt để tính toàn của hắn. Nếu không thì kết quả khó mà nói.”

“Bày kế á? Bày kế gì?”? Ngự Thiên Thần Minh hỏi.

“Với tư thái phòng ngự đến cùng, dụ dỗ chúng ta đi tới đánh cận chiến với họ.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Công kích tầm xa không có tác dụng mà nhỉ! Phòng ngự quá mạnh.” Ngự Thiên Thần Minh nói.

“Vì vậy mới nói, rõ ràng cậu biết mình rất bất lợi, nhưng cũng phải đạp lên cái bẫy này.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Xì, mọi người cứ kéo dài xem, coi ai có thể kiên trì đến cuối.” Ngự Thiên Thần Minh nói.

“Chúng ta không sao cả.” Hàn Gia Công Tử duỗi người, “Cũng không biết kéo dài tới lúc chín giờ, có người nào muốn đi tham gia trận chiến bên công hội.”

“Hả?” Ngự Thiên Thần Minh giật mình.

“Sau đó lại kéo dài thêm ba giờ, không biết ai lại muốn vội vàng logout.” Hàn Gia Công Tử lại nhìn phía Cố Phi.

“Cho nên tôi xông lên chém hết cả đám bọn họ đó!” Cố Phi nắm tay thành quyền.

Nhắc tới việc này mọi người đều buồn bực. Tất cả kẻ địch trong trận đấu này lại để Cố Phi giải quyết hết, những người khác dù là giúp một tay ở bên cạnh vài đợt, nhưng công lao cũng không lớn bằng hắn.

Ngự Thiên Thần Minh ngó thấy Kiếm Quỷ ngồi một bên lấy ra cuốn sổ nhỏ làm việc thống kê điểm tích luỹ từ cuộc đấu, réo “a a a a” không ngừng.

“Thực ra thì, thu hoạch lớn nhất từ trận đấu này, là tổng kết ra số liệu về kỹ năng của Ngân Nguyệt. Các cậu thấy có đúng không nào?” Hàn Gia Công Tử đột nhiên nói.

Mọi người vừa nghe lập tức hiểm ngầm, liên tục tỏ vẻ đây mới là trọng điểm của trận đấu vừa rồi, điểm về phương diện này phải chiếm phần lớn công tích.

“Ở dưới sự bố trí theo chiến thuật của tôi mới có thể moi ra bí mật từ kỹ năng của Ngân Nguyệt, cho tôi nhiều thêm vài điểm.” Hàn Gia Công Tử chụm đầu vào nhìn Kiếm Quỷ ghi chép.

“Tôi làm phép tính cũng rất phức tạp, cho nhiều vài điểm.” Hữu Ca cũng vỗ vai Kiếm Quỷ.

“Tôi chịu công kích để thu thập số liệu.” Chiến Vô Thương cũng tới tranh công.

Kiếm Quỷ gật đầu nói: “Tôii cũng chịu công kích để lấy số liệu một lần đây!”

“Tôi đâu tôi đâu!” Ngự Thiên Thần Minh nóng nảy, cậu ta trong lúc nhất thời không nghĩ ra cậu có công lao gì với việc này.

“Bút và sổ tôi dùng là cậu cho tôi mượn.” Hữu Ca giơ giơ lên cuốn số tính toán vừa rồi.

“Phải đó!” Ngự Thiên Thần Minh chuyển buồn thành vui. (Akiko: Ai nhớ Ngự Thiên bị mù đường nên cần nhiều sổ ghi chép đường đi mang bên người không?)

“Thiên Lý không có một chút cống hiến với chuyện này, chậc chậc chậc!” Mọi người giả vờ thở dài tiếc hận nhìn về phía Cố Phi.

Cố Phi vốn cũng không muốn tính toán cùng đám người này về chút xíu điểm ấy, dù sao hắn không có yêu thích từng li từng tí với những thứ trong game online như bọn họ. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt mấy tên này tỏ ra có chút hả hê, trong lòng biết họ đang cố ý giở trò xấu, nhất thời cảm thấy tuyệt đối không thể để gian kế của bọn họ thực hiện được. Thế liền hỏi: “Thu thập tình báo về kỹ năng cũng có thể có điểm đi?”

“Đương nhiên, đương nhiên, hơn nữa còn rất nhiều điểm.” Ngự Thiên Thần Minh vội vàng đáp.

“Đưa giấy bút cho tôi.” Cố Phi chìa tay.

“Làm cái gì?”

“Tôi có tình báo.” Cố Phi nói.

Mọi người nghi hoặc. Hữu Ca xé trang giấy từ trên quyển sổ, cùng một cây bút đưa cho Cố Phi.

Cố Phi nhận lấy đặt ở trên bàn, không lâu liền viết soạt soạt một hồi, chốc lát đã viết xong, đưa lại nó: “Chuẩn xác trăm phần trăm, đã thế còn là tình báo tường tận.”

Mọi người vừa tiếp tục nghi hoặc vừa nhận lấy xem.

Trang bị Vương Giả Chi Kiếm, bổ sung kỹ năng chiến trận “Vương Hiệu Lệnh”. Hiệu quả: Thành viên đội ngũ trong phạm vi kỹ năng có tất cả thuộc tính +15%, mỗi giây tốn nhiều nhất 4% pháp lực. Thời gian CD 10 phút.

Không chỉ phần mô tả rõ kỹ năng này, Cố Phi còn viết ở trên trang giấy số liệu đòn công kích bình thường của Vương Giả Chi Kiếm, cùng với thuộc tính bổ sung +8 điểm tất cả thuộc tính vốn có.

“Bịa vẫn rất giống đấy.” Ngự Thiên Thần Minh dè bỉu đầu tiên.

“Là thật.” Cố Phi mỉm cười.

“Làm sao anh biết được?” Ngự Thiên Thần Minh hỏi.

“Hỏi Mang Mang Mãng Mãng là được rồi.” Cố Phi trả lời.

Mấy người đơ ra tại chỗ. Nhất là Hữu Ca làm toán khiến đầu muốn nứt, dáng vẻ cứ như là đèn cạn dầu, chán nản ngồi vật ra ghế sofa.

“Như vầy có thể được bao nhiêu điểm thế?” Cố Phi hỏi Kiếm Quỷ.

Kiếm Quỷ đồng cảm nhìn những người còn lại phí hết tâm tư tranh công mà nói: “Gần hết điểm đều thuộc về cậu.”

“Kiếm Quỷ anh rốt cuộc đứng bên nào đó!” Ngự Thiên Thần Minh rống.

“Rít gào với người phụ trách ghi lại điểm tích luỹ? Cậu cũng quá to gan đấy.” Kiếm Quỷ thản nhiên nói. Biết rõ thậm chí đã từng làm qua các chế độ điều lệ và quy tắc ngầm trong game online, Kiếm Quỷ đương nhiên cũng không phải dạng ngoan hiền.

“Hì hì… Kiếm Quỷ đại ca, rượu còn đủ uống không, thêm một ly nữa nhé?” Ngự Thiên Thần Minh cười tủm tỉm.

Kiếm Quỷ khoát tay áo, xé đi trang hắn mới ghi điểm, bắt đầu viết lại. Cố Phi giết địch nhiều nhất, tin tình báo thu thập cũng là chính xác tường tận nhất, một mình độc chiếm hết bảy mươi lăm phần trăm tổng điểm tích lũy trong trận này.

Mọi người vây xung quanh thấy vậy đều xụ mặt như tro tàn.

“Các bạn học, hại người cuối cùng sẽ lại tự hại mình đó! Nhớ kỹ bài học này nha! Tôi đi trước đây!” Cố Phi đứng dậy ra khỏi phòng.

“Này! Chờ chút!” Hữu Ca đang cụt hứng ở góc phòng, thấy Cố Phi có ý rời đi, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhảy nguời lên đuổi theo.

“Chuyện gì thế?” Vù một tiếng, Cố Phi dùng Dịch Chuyển Tức Thời nhẹ nhàng trở về, đột nhiên chợt hiện ở trước mặt Hữu Ca, làm hắn giật mình suýt nữa một ngụm khí hít vào không được.

“Sau khi kết thúc trận đấu bên công hội, có chút chuyện cần cậu, cậu sẽ không logout mất chứ?” Hữu Ca hỏi.

“Còn sớm, hiện giờ không logout. Chuyện gì vậy?”

“Đến lúc đó gọi cậu.” Hữu Ca vỗ vai hắn, “Cậu cứ làm việc riêng trước đi!”

Cố Phi đi rồi, mọi người trong phòng cùng nhìn về Hữu Ca.

Hữu Ca nở nụ cười cực kỳ hèn mọn: “Kế hoạch làm ăn tiến triển rất thành công! Đêm nay sẽ có rất nhiều khách hàng đến cửa nói chuyện.”

“Hay lắm! Hung hăng lấy hắn kiếm một khoản!” Ngự Thiên Thần Minh quát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui