Cận Chiến Pháp Sư

Ven bờ hồ ở ngoại ô là một mảnh tươi đẹp, cảnh sắc hữu tình, là một chỗ cho các cặp đôi dạo chơi. Đừng thấy hiện tại người chơi trì trệ ở cấp 30 không tăng, chẳng qua họ tăng tiến ở sự nghiệp yêu đương mà thôi. Ven bờ hồ ngoại ô là một khu vực tập trung đông đúc, đi đường nếu không cẩn thận có thể dẫm phải một nam một nữ trong bụi cỏ nào đó.

Dựa vào phong cách của Lục Nguyệt Vũ, nếu không giẫm phải ai đó thì không phải cô ta rồi. Quả nhiên, vừa bước đi không bao lâu, Lục Nguyệt Vũ đã "đụng" phải một người: "Đi đứng kiểu gì thế? Không nhìn dưới chân à?"

Lục Nguyệt Vũ cùng Cố Phi giật nảy mình, liên tục "Xin lỗi", rồi vòng qua đường khác.

Cố Phi cũng mà bắt đầu chú ý cẩn thận, pháp trượng cực phẩm đem làm cây gậy dò đường, chọc chọc vào bụi cỏ trước mặt mà đi, trong miệng thì lầm bầm: "Có người không, có người không!"

Một đường cũng không có sự cố gì nữa, người trong bụi nghe tiếng của hắn tụng cũng chạy mất dép hết rồi. Cố Phi cùng Lục Nguyệt Vũ cuối cùng cũng đến bờ hồ.

Hồ nước xanh biếc, mặt hồ không có rác thải, hoàn cảnh rất khá. Có lời đồn rằng, một bộ phận người chơi đã nghiên cứu kỹ năng sản xuất về chế tạo thuyền, sau này sẽ đem ra chỗ này cho người ta thuê, là một chuyện làm ăn không tệ.

Cố Phi thì thưởng thức phong cảnh, còn Lục Nguyệt Vũ bên cạnh thì lại phá phong cảnh, luôn mồm hô to: "Bảo rương ơi, em ở nơi đâu?"

Bảo rương!!! Nghe được hai chữ này, vô số lỗ tai dựng thẳng lên. Trong mấy bụi cỏ xung quanh hiện ra vô số con mắt, nhìn chằm chằm vào hai đứa.

Cố Phi quan sát xung quanh, nếu là nhiệm vụ đoạt lại bảo rương thì sẽ có NPC thủ hộ. Hồ ngoại ô cũng có tiểu quái, có điều lại khá phân tán, hơn nữa chỗ này là chỗ dành cho yêu đương, cho nên cũng không có ai chọn chỗ này để luyện cấp, cho nên mấy NPC vẫn lang thang tại chỗ. Cố Phi quan sát xung quanh cũng không thấy có NPC nào đặc biệt cả.

"Đi tới một chút xem sao!" Cuối cùng không thấy gì cả cho nên đành phải lựa chọn phương hướng một đám tiểu quái khác. Hai người vừa động thì trong bụi vô số người cũng động theo, vẫn nhìn chằm chằm quan sát theo hai người.

"Không có!"

"Chỗ này cũng không có!"

"Đây cũng không có!"

Trên đường đi, Lục Nguyệt Vũ vừa hành NPC vừa ảo não hô lên.

NPC ở hồ ngoại ô cấp bậc cũng không cao, Lục Nguyệt Vũ là Chiến Sĩ toàn lực cấp 30, lưỡi búa vừa xuống là chết một tên, đều không tới phiên Cố Phi động thủ. Cố Phi chỉ là cẩn thận tìm tòi xung quanh bụi cỏ. Kết quả bảo rương không có phát hiện, hắn chỉ tìm được hai đôi yêu đương.

Hai người cũng đi vòng một nửa hồ rồi, mấy người bò bò theo sau cũng nản lòng mà rơi rụng dần dần, bảo rương vẫn chả thấy đâu. Cố Phi đã hết hứng thú. Mà ý chí chiến đấu của Lục Nguyệt Vũ vẫn không giảm. Cố Phi đột nhiên như tìm được hảo huynh đệ, cô gái này hào hứng với nhiệm vụ cũng không thua gì hắn đối với công phu cả.

Lục Nguyệt Vũ tiếp tục nghiêm túc đánh quái, nhổ cỏ, tìm rương. Cố Phi đã bắt đầu tiêu cực biếng nhác, cầm trượng chọc chọc lung tung, vừa ngáp dài liên tục. Hắn lúc này đã mang tâm lý chán chường, giống như lúc người chơi ngồi chém quái N tiếng vậy.

Đột nhiên nghe được Lục Nguyệt Vũ hô to một tiếng: "Á à! Ở chỗ này nè!"

"Ở nơi nào?" Cố Phi hưng phấn, tìm được bảo rương có nghĩa là nhiệm vụ sẽ nhanh chóng kết thúc rồi.

Lục Nguyệt Vũ vui sướng chỉ ngón tay về một hướng, trong bụi cỏ ở lưng chừng sườn núi, có một cái cọc gỗ đầu nhẵn, trên đó có một bảo rương, mà xung quanh chả thấy NPC nào bảo vệ cả.

"Đơn giản thế sao?" Cố Phi buồn bực. Thất Nguyệt không phải nói là tìm được thì phải tập hơp lại, mọi người cùng nhau cướp bảo rương về sao? Tình huống trước mắt này thì trực tiếp ôm trở về là xong rồi? Xem kìa, giống như Tiểu Vũ đang làm vậy.

Lục Nguyệt Vũ đã đi tới ôm bảo rương, đột nhiên phía sau bụi cỏ lao ra một đám người chạy vội tới chỗ bảo rương.

"Á à! Có mai phục, NPC thật ranh mãnh!"Lục Nguyệt Vũ hô to.

NPC khỉ khô gì, mấy người này là đám người bò theo hai người nãy giờ. Cố Phi biết rõ, từ khi có mấy người bò theo thì đã biết. Ý đồ của mấy người này thì Cố Phi cũng có thể đoán được vài phần, nhưng đây là vật phẩm nhiệm vụ thì cũng nên có chút gì đó giống như vật phẩm nhiệm vụ chứ. Ai ngờ đâu nó lại bày ra trên đất trống, mặc cho người ta xâu xé.

Lục Nguyệt Vũ vẫn ở gần với bảo rương hơn, chỉ có điều toàn thân của cô ta là trọng giáp, muốn chạy nhanh cũng không được, chỉ xoạt xoẹt vài tiếng đã bị người ta kéo gần khoảng cách. Cố Phi lao tới, một tay nắm pháp trượng, hướng tới đám người đập xuống, "Ba~ ba~" hai tiếng, hai gã người chơi bị đánh trúng một gậy.

Sử dụng pháp trượng mà đánh chay thì sát thương có hạn, nhưng hai người bị đánh trúng thì lại không biết rõ. Bò theo nửa ngày, nhàm chán chả có chuyện làm nên cũng đã sớm xác nhận Cố Phi là một Pháp Sư. Thấy tên này vừa xuất thủ thì họ đang chờ đợi một đợt lửa cháy bừng bừng xông tới, ai ngờ lại là hai cú đập gậy.

Hai tên này đứng tại chỗ như bị điểm huyệt, còn hai tên khác thì lách qua. Cố Phi tuy là Pháp Sư nhanh nhẹn, tốc độ cũng không chậm, nhưng người ta lại là Đạo Tặc chuyên nghiệp, lập tức đuổi theo không kịp, bèn thò tay vào túi, lấy một cái Dao Cắt Thịt ra, đưa tay lên ném tới, "XÍU...UU!". Một thanh âm vang lên, tên bên trái bị đâm trúng, la làng la xóm lên, hai tay sờ lại thì thấy thanh dao cắm ngay vào mông, lập tức nhổ ra, rồi ngây ngẩn cả người: Đây là chiêu thức ảo diệu gì thế?

Mà Cố Phi đã lấy ra một thanh nữa, chuẩn bị đối phó tên bên phải.

Vị này đang muốn vượt qua Lục Nguyệt Vũ, không ngờ cánh tay Lục Nguyệt Vũ đột nhiên quét ngang, bắt lấy cổ áo tên này. Đạo Tặc vô thức vung dao găm lên, nhưng Lục Nguyệt Vũ toàn thân che giáp nặng, cũng không cần né tránh, cánh tay vung mạnh lên, đồng chí Đạo Tặc bị ném bay vèo lên trời, rớt xuống hồ.

Chiến Sĩ bạo lực thật là đáng sợ. Cố Phi đổ mồ hôi. Lực cánh tay kiểu này đã vượt qua người bình thường cả trăm lần rồi. Có điều đây chỉ mới là cấp 30, tiếp tục tăng tiến sức mạnh thì không biết sau này sẽ thế nào.

Lúc này hai tên ngây ngốc do bị đánh hai gậy mới kịp phản ứng, thấy bản thân không có tổn thương gì, vội vã xông về phía trước. Cố Phi quay đầu lại hướng Lục Nguyệt Vũ hô một tiếng: "Tui cản bọn họ, cô đi lấy bảo rương đi" rồi lập tức quay lại chặn hai người này.

Hai tên này thấy pháp trượng của Cố Phi có đánh vào người cũng chả có tác dụng gì, cho nên cũng không tránh né, liền cường hành đột phá chính diện.

Mang tư tưởng võ thuật nên Cố Phi nhất thời không ngờ được lại có kiểu phá chiêu này, thân thể mỏng manh nên bị người ta đẩy cho loạng choạng muốn té ngã ra đất.

"Ài, tên ngu ngốc này!" Lục Nguyệt Vũ thấy vậy, muốn bỏ bảo rương mà quay lại cứu trợ.

Không ngờ Cố Phi giống như đã đập mặt xuống đất thì lại lắc mình một cái, xoay tròn trên không, pháp trượng trong tay quét qua, hung hăng đập vào chân của hai tên này.

"Á! Á!" Hai tiếng kêu vang lên, hai đứa này bị quật ngã xuống đất, có điều thương tổn thì vẫn không đáng là bao, hai người đang chuẩn bị bò lên, lại thấy Cố Phi chuyên nghiệp mà bật dậy còn nhanh hơn họ. Đoạt được thế chủ động, Cố Phi tung ra mỗi người một cước làm bọn họ té sấp lần nữa, pháp trượng liên tục đập xuống: "Hai người làm cái gì vậy? Đột phá chính diện? Tui xem thường nhất chính là loại người này đấy!"

Cố Phi tuy sức mạnh như hạch, có điều tốc độ lại cao cho nên tần suất ra đòn cũng cao. Mấy tên này mà vừa cử động khớp thì Cố Phi đã biết, đập thẳng gậy vào.

Bên dưới cơn mưa pháp trượng, hai người chả thể ngóc đầu dậy được. Cuối cùng đành trung thực mà nghe lời, không cựa quậy nữa, pháp trượng của Cố Phi cũng ngừng lại, quay đầu lại nhìn về phía sau, cái tên bị mình phóng dao trúng đít không biết đã bị Lục Nguyệt Vũ ném đi nơi nào rồi. Lúc này cô ta đã thoải mái mà chạy về bảo rương.

Đột nhiên, Cố Phi thấy trong bụi cổ bên cạnh cọc gỗ lay động, vội vàng nhắc nhở một tiếng: "Coi chừng, còn có người!"

"Hả?" Phản ứng của Lục Nguyệt Vũ đương nhiên là như rùa, ngây người ra một lúc, trong bụi cỏ đã bay ra một người, hướng về bảo rương.

Cố Phi phiền muộn. Nếu mình không nhắc nhở thì Lục Nguyệt Vũ có thể sẽ cùng tên kia tranh giành được. Mình vừa hô một cái thì cô ta đã ngây ngốc đứng lại suy nghĩ, làm cho tên kia chiếm được chủ động.

Đang ảo não thì nghe một tiếng xé gió từ bên kia truyền lại. "Vèo" một cái, chỉ thấy cái tên chạy tới bảo rương bay ra ngoài, bay luôn lên bảng đếm số.

"Có chuyện gì thế!" Cố Phi kinh hãi.

Phản ứng của Lục Nguyệt Vũ vào lúc này lại nhanh chưa từng thấy, lập tức trốn sau cọc gỗ, hô to lên cho Cố Phi: "Nhanh nằm xuống, là bắn lén."

Cố Phi nhanh chóng nằm xuống kế bên hai tên đang nằm dưới đất, trong miệng lầm bầm nghi hoặc: "Bắn lén?"

"Là kỹ năng cấp 30 của Cung Thủ. Sát thương thì không bằng Liên Châu Hỏa Cầu của Pháp Sư, Bối Thứ của Đạo Tặc, hoặc là Toàn Phong Trảm của Chiến Sĩ, nhưng khoảng cách ra chiêu là rất xa. Có thể gấp đôi so với tầm bắn thông thường. Ông chỉ có thể thấy được mũi tên của hắn chứ không thể thấy được hắn bắn từ chỗ nào" Tên kế bên ghé sát vào giải thích.

"Vậy hả? Không thấy được người sao?"Cố Phi mỉm cười


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui