Căn Gác Tối

Nón Phớt biết rằng không thể nào thuyết phục đơn thuần được người giúp việc, anh ta quyết định đi thăm dò gia cảnh của người giúp việc để dùng một bài tâm lý thích hợp nhằm chỉ khiến người này khai ra những tội ác của chủ nhân. Nón Phớt bắt đầu lần lại những người hằng ngày giao tiếp với người giúp việc, từ đó có một manh mối quan trọng là người đó phải làm việc cho cha mẹ của Do và Sưa bởi vì để thang thuốc, chữa trị cho người con đang bị bệnh lâu năm. Nón Phớt bỗng nảy ra một ý định trong đầu mà khi nghe ai cũng phải hoảng hốt. Anh ta chuẩn bị mọi thứ rồi theo dõi, tìm tới nhà của người giúp việc. Vốn bản chất cũng không phải là người tàn ác như cha mẹ của hai anh em Do mà chỉ muốn dùng mưu một chút để khai thác thông tin, Nón Phớt đứng nấp bên ngoài chờ cho người giúp việc chăm lo cho người con của mình xong, anh ta mới thẳng thừng xông vào nhà dùng tay giữ vừa lấy cổ của người con và nói:

- Không được nhúc nhích hay kêu lên nếu không sẽ gặp nguy hiểm


Người con ngỡ ngàng, liên tục van xin Nón Phớt còn bà giúp việc cũng sợ hãi mà lên tiếng:

- Tôi xin cậu, cậu muốn gì cũng được. Đừng làm hại tới nó, tôi xin cậu.

Nón Phớt lúc này thấy vậy liền thêm vào:

- Nếu muốn hãy làm theo lời của tôi. Tôi đã biết hai bộ xương người nằm dưới gốc cây lạ trong khu vườn gần với nhà của Sưa, người mà bà kêu là bị tâm thần với mọi người đó chính là bố mẹ của em ấy còn bố mẹ hiện giờ thì không phải. Bà mau khai hết tội ác của ông bà chủ của bà ra nếu không thì..


Người giúp việc thất thần, mọi chuyện đã bại lộ mà không thể nào báo với ông bà chủ lúc này vì đứa con duy nhất đang bệnh của mình đang ở trong tay của Nón Phớt. Bà đành phải ngậm ngùi nói ra tất cả. Bà giúp việc làm cho nhà của bố mẹ hai đứa trẻ từ 10 năm trước. Ông bà chủ không phải là bố mẹ của Sưa và của cả thằng Do nữa. Họ ra tay giết chết bố mẹ của hai đứa. Chúng nó cũng không phải là hai anh em. Bố mẹ của Sưa và bố mẹ của Do đều là bạn của ông bà chủ. Họ thỉnh thoảng hẹn gặp nhau một vài buổi để bàn chuyện ý tưởng sáng tạo gì đó. Nhưng cái hôm định mệnh đó, ông bà chủ nói rằng muốn kiếm một vài đứa trẻ để nuôi nhốt làm kiểng giống như chó mèo kiểng rồi còn bán lại cho ai cùng sở thích. Bố mẹ của Sưa nói họ như thế là mất nhân tính và không đồng tình còn bố mẹ của Do dọa sẽ báo công an nếu họ làm như thế. Sau đó bố mẹ của Do bỏ đi còn bố mẹ của Sưa cũng nói rằng sẽ không bao giờ liên lạc với ông bà chủ nữa thì lúc đó chính ông chủ đã dùng dao đâm bố của Sưa còn mẹ của Sưa thì bị bà chủ giữ lại cho ông chủ đâm chết. Họ mang xác bố mẹ của Sưa đem chôn trong khu vườn lúc đêm tối rồi lấy cái giống cây lạ mà bố mẹ Sưa mang đến tặng trồng lên trên. Họ tiếp tục truy tìm bố mẹ của Do và sát hại họ như cách đã làm với bố mẹ của Sưa. Xác của bố mẹ Do được chôn ở trong vườn gần nhà của nơi họ và Do đang ở. Do lúc đó mới 2 tuổi còn quá nhỏ để nhớ mọi thứ và cũng bị bố mẹ nuôi sau này đánh ngất khi sợ hãi khóc lớn. Do được họ nuôi nhốt giống như một con thú kiểng theo sở thích quái dị của cả hai người và đem cậu gần nơi chôn bố mẹ cậu ở cùng với mình bởi cậu được nhận xét là giống nuôi tốt còn Sưa được nhốt ở chính căn nhà họ ra tay với bố mẹ của cô cùng với người giúp việc vì cô không phải là giống nuôi như Do. Họ không dám cho hai anh em ở cùng vì muốn chúng ở gần với bố mẹ đẻ của chúng. Chúng không được cho ra ngoài vì sợ mọi bí mật sẽ bại lộ. Sau một thời gian, chiếc cây lạ ở khu vườn gần nhà Sưa đang ở lớn, ông bà chủ đã khắc hình xoắn ốc lên đó, đó là hình mà bố mẹ cô khi còn sống ưa thích. Cứ đến cuối tuần, họ tới thăm mộ và dùng mật mã để khấn cho mọi việc không bị phát hiện. Điều tương tự cũng được làm với bố mẹ của Do khi đến ngày thăm mộ.

Ghi âm xong xuôi lời khai nhận của người giúp việc, Nón Phớt không quên an ủi, xin lỗi người con của bà vì khi nãy làm như thế: "Xin lỗi cậu nhé, tôi muốn biết sự thật thôi!" và còn đưa cho bà giúp việc ít tiền để mua đồ, mua thuốc cho người con. Bà giúp việc cũng như được nhẹ lòng khi không còn phải giấu nỗi ám ảnh kia nữa và chỉ cho Nón Phớt nơi bố mẹ của Do đang được chôn cất. Nón Phớt tìm đến nơi đó trong đêm tối vắng người, lúc này cũng là lúc cha mẹ nuôi của Do đã quay trở về nhà. Chờ đến khi họ đi thật xa, khuất bóng, Nón Phớt mới dám đi ra từ bụi cây gần đó và tiến hành đào dưới gốc cây mà cha mẹ nuôi của Do đã đứng trước đó. Quả đúng như lời của người giúp việc, hai bộ xương của bố mẹ Do đã lộ ra. Nón Phớt lau sạch mồ hôi trên mặt, lấy điện thoại chụp lại những gì mình vừa tìm thấy nhằm thu thập mọi chứng cứ để sau đó tố cáo hành vi của hai vợ chồng ác nhân. Nón Phớt nhanh chóng quay trở lại chỗ cũ, chờ đến ngày mai sẽ đưa Sưa đi bỏ trốn.


Đúng như kế hoạch đã định, khi Sưa vừa ra tới khu vườn, Nón Phớt đã không ngần ngại cho cô biết toàn bộ sự thật và đưa cho cô xem những gì dưới gốc cây kia cùng với đoạn ghi âm lời kể của bà giúp việc. Sưa bàng hoàng và ngỡ ngàng vì trước nay cho dù có giận người lớn vì đã nhốt mình, hà khắc với mình nhưng không nghĩ rằng đó là để che giấu cho một tội ác. Cô cũng không khỏi bất ngờ khi biết Do không phải là anh trai mình nhưng vì tình cảm anh em bấy lâu nay và lòng thương hại nên cô cũng không ngập ngừng theo Nón Phớt đi giải cứu Do. Người giúp việc đã biết trước nên tìm cách để gọi ông bà chủ tới có việc gấp rằng Sưa đã mất tích, cần phải đi tìm cô để đánh lạc hướng cho Nón Phớt và Sưa đến được nơi Do đang bị nhốt. Cuộc giải cứu thành công, Nón Phớt mang hai đứa trẻ về với nhà bà của Sưa. Gặp được đứa cháu gái của mình thất lạc bấy lâu, dù biết rằng con mình đã bị sát hại bà vừa mừng vừa giận, muốn Nón Phớt mau chóng tố cáo hai người kia..

Mọi chuyện đã kết thúc, Do được bà nội của Sưa thương tình nuôi dưỡng cùng với đứa cháu tội nghiệp của mình, cho chúng được đến trường, học hành cùng chúng bạn. Hai đứa dù biết rằng chúng không phải là anh em nhưng vì đã từ lâu coi nhau như vậy nên sống hòa thuận như ruột thịt, thân tình. Cuối cùng, hai kẻ thù ác kia đã phải chịu án tử còn Nón Phớt lại tiếp tục hành trình đi khám phá của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận