Cần Gì Phải Diễn Trò

Mặc Nhiễm sợ như vậy, là bởi lúc sáu tuổi y không xướng được hí, sư phụ sư phụ chỉ cửa đuổi đi. Sớm nghe nói qua mình là người bởi vì thân thể bất nam bất nữ bị gia tộc vứt bỏ, khi đó nhìn của của gánh hát, y chỉ cảm thấy chốn về duy nhất của mình cũng mất đi, cả người rét run tuyệt vọng, so với sinh đau, y thậm chí không biết cái nào càng đáng sợ hơn.

Năm đó Hứa Thành cầm sính thư, thề nói sẽ cho mình một cái nhà, y cảm động đến lập tức rơi lệ, nhưng bây giờ… Trước mắt Mặc Nhiễm từng đợt bóng đen, gần như lại muốn tỉnh, chỉ có thể bằng lý trí còn sót lại kéo Hứa Thành không để cho hắn rời đi, từng tiếng Hứa Thành kêu ngày càng thảm thiết.

“Mặc nhi ngươi nói bậy gì đó? Ngươi đau hồ đồ rồi, ta làm sao lại không cần ngươi? Ngươi là lang quân của ta, ta làm sao có thể rời đi ngươi?” Hứa Thành bị kêu đầu óc mộng hồ, chỉ đành phải ôm hắn y xoa ngực an ủi, “Mặc nhi, ngươi chớ suy nghĩ lung tung, ta làm sao nỡ không cần ngươi?”

“Ta… Ta hiện tại xấu xí, bẩn như vậy… A, a a a ——” Giọng Mặc Nhiễm uể oải bị tiếng kêu thảm thiết cắt đứt, “Ách… Ta, giọng ta cũng kêu đến khàn, sau này ta nếu là không xướng được hí, ngươi có thể không thích ta hay không… Ngày hôm qua ta, mộng thấy… Ta mộng thấy ta sinh khiến mọi thứ rất loạn, ngươi… Ngươi a —— ngươi cũng không cần ta… Ngươi chỉ cần hài tử, ngươi… Ngươi không cần ta… A, a a a… Hứa, Hứa Thành —— “

“Ngươi nói bậy! Mặc nhi ngươi nói bậy! Ta làm sao có thể không cần ngươi? Ngươi trong bộ dạng gì ta đều cảm thấy đẹp mắt!” Hứa Thành mắt thấy Mặc Nhiễm ở trước mắt hắn giãy giụa, nhất thời trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, cũng không biết nói từ đâu, không thể làm gì khác hơn là nắm đầu vai của Mặc Nhiễm muốn cho y thanh tỉnh một chút, “Ta hỏi ngươi, lúc ta thú ngươi tam môi lục sính ít đi bước nào? Trà quả dê rượu ta thiếu thứ gì? Phu tam bái ta có ít đi một lạy? Đại kiệu tám người khiêng hồng trang mười dặm ta chưa từng thua thiệt ngươi? Là ta không có tự thân ra đón hay không có cùng ngươi uống rượu hợp cẩn? Ta thú ngươi là thú lang quân cũng không phải là mua một đào kép, tại sao người lại cảm thấy ta không phải thật tâm yêu ngươi?”

“Ta… Ách a ——” Mặc Nhiễm một câu nói nói không ra lời, liền ngửa mặt kêu rên, “”Hứa Thành, ngươi… Ừ… Ngươi đừng, đừng tức giận… A —— ta sai rồi, ta, ta không nên… Y, y a… Ngươi đừng tức giận, ngươi đừng đi…”


Thấy Mặc Nhiễm đau đến lời cũng không nói được còn còn đang nắm tay mình nói đúng sai, Hứa Thành hối hận muốn tát mình, Mặc nhi sắp sinh đều đau ngất đi, hắn lại hô to kêu to với Mặc nhi, hắn còn là người sao?

“Ta biết Mặc nhi của ta tâm tư nặng, ta không trách Mặc nhi… Mặc nhi ta mới vừa rồi là hồ đồ nhất thời, ta không nên nặng lời với ngươi… Là ta không tốt, không nhìn ra tâm tư của Mặc nhi, Mặc nhi ngươi yên tâm, ngươi yên tâm, ta tuyệt không rời đi ngươi…” Hứa Thành nhìn dáng vẻ Mặc Nhiễm ngã xuống giường chảy nước mắt liều mạng thở dốc, chỉ cảm thấy lòng đều tan nát, “Mặc nhi, ta thề, ta nếu là dám thật xin lỗi Mặc nhi, sẽ để cho ta ra cửa bị sấm đánh chết, bị xe ngựa nghiền trên đất, thịt bị con kiến ăn, xương bị chó hoang tha đi, vào mười tám tầng địa ngục, trọn đời không được siêu sinh!”

Hắn thật đúng là… Ngay cả thề lời đều không đổi. Mặc Nhiễm khẽ nở nụ cười, nụ cười ngay sau đó bị thống khổ thay thế: “Ách a —— lại đau, thật là đau…”

“Lang quân, mở đến tám ngón, có thể dùng lực!”

“Mặc nhi, chậm một chút, một hồi thêm lực, sinh hài tử ra được liền hết đau. Mặc nhi đừng sợ, ta bên ngươi.” Hứa Thành ôm Mặc Nhiễm, nhẹ nhàng hôn xuống, cũng không để ý môi mình bị Mặc Nhiễm cắn thành cái dạng gì.

Mặc Nhiễm nắm tay của Hứa Thành, nằm ở trong ngực Hứa Thành, ngửi mùi trên người Hứa Thành, lần đầu tiên cảm thấy an tâm như vậy. Hứa Thành sẽ không không cần y, Hứa Thành đã đồng ý cho y có một ngôi nhà, y thật sự đã gả cho người thương y nhất trên đời… Lại một lần nữa đau đớn co thắt nhanh, hạ thân truyền tới một trận trĩu phồng như mắc cầu, Mặc Nhiễm cúi đầu kìm nén dừng sức, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng ân ân của dùng sức.


“A… Ta…” Đau đớn càng ngày càng mãnh liệt để cho Mặc Nhiễm một hơi không kìm được khóc lên, đau bụng khiến y gần như mất hồn, hạ thể căng phồng khiến y muốn khóc lớn một trận, nhưng hai tay truyền tới sức nắm ấm áp của Hứa Thành, Mặc Nhiễm thút thít lại hít một hơi, ở trong ngực Hứa Thành giùng giằng dùng sức, mười ngón chân như ngọc quắp lấy đệm giường, toàn thân không chịu khống chế lay động, cổ liều mạng ngửa về sau, trên cổ nổi gân xanh, mồ hôi lạnh theo đường cong gò má nhỏ xuống.

“Y, y nha, a ——” lại một trận đau nữa, Mặc Nhiễm kéo tay của Hứa Thành, ngẩng đầu lên nín hơi dùng sức, tiếng rên rỉ vỡ tan từ trong kẻ răng tràn ra.

“Mặc nhi, chống đỡ a!”

“Lang quân thêm lực!”

“Dùng lực dài, không thể buông lực!”

Mặt của Mặc Nhiễm phồng đến đỏ bừng, lại ngã ngã ở trên giường thở hổn hển: “Ta sinh không được…”


“Mặc nhi đừng nói lời ngốc, lần tiếp theo thêm lực là được! Còn kém một chút, ngươi không thể buông tha!”

Mặc Nhiễm cắn răng gật đầu một cái, đợi hạ thân lại một lần nữa căng trướng, chống người lên liều chết dùng sức: “Ngô, ngô a —— hô, hô…” Không ngừng thở gấp, Mặc Nhiễm ngồi phịch ở trong ngực Hứa Thành, khóe miệng chảy ra nước bọt, ánh mắt trống rỗng, “Hứa Thành…”

“Mặc nhi đừng suy nghĩ lung tung.” Hứa Thành bị ánh mắt mất tiêu cự kia làm cho sợ đến hồn phi phách tán, “Mặc nhi, Mặc nhi ngươi ngàn vạn lần phải cố chịu đựng a, ngươi nhất định phải bình an sinh hạ hài tử…”

“Trước kia lang quân có phải từng thắt hông hay không?” Lang trung sờ một cái bụng của y, phát hiện đầu thai sau mấy lần dùng sức lại vẫn kẹt tại chỗ, lại mò tới xương chậu của y hiển nhiên hẹp hơn so với người thường, ngẩng đầu hỏi.

Mặc Nhiễm gắng sức gật đầu một cái: “Thuở nhỏ, thuở nhỏ học hí… Muốn thân hình… Thật cao, ta… Ta thắt hông… A, đau, ta đau —— “

“Lang quân a, loại chuyện này làm sao không nói sớm!” Lang trung gấp đến độ muốn đấm tường, “Lang quân hông hẹp, bây giờ đầu hài tử lớn hơn xương chậu, sinh không xuống a!”

“Ta… Ta không biết, ta sinh không xuống, sinh không xuống, cứu ta…” Mặc Nhiễm nghe vậy chỉ cảm thấy trong lòng chợt lạnh, cặp mặt vừa lật, lại ngất đi.


“Vậy làm sao bây giờ!” Hứa Thành chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, gần như cũng muốn ngất đi, “Lang trung, ngươi phải giữ được tính mạng của Mặc nhi, hài tử như thế nào không có vấn đề, Mặc nhi không thể có chuyện, Mặc nhi y nhất định phải thật tốt…”

“Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể thử vận khí.” Lang trung thở dài, “Thân hình lang quân như vậy, eo nhỏ hông hẹp, vốn cũng không nên mang thai, hiện tại dù có tìm ngự y tới, cũng không có mười thành cầm chặc có thể bảo vệ y sinh sản thành công.”

Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang, nhất thời than gào khóc: “Đều là ta không tốt, ta tại sao phải khiến y mang thai, đều do ta… Mặc nhi y từ nhỏ không có chỗ ở cố định, còn không có trải qua mấy ngày tốt lành, y không thể có chuyện a…”

“Công tử trước đừng khóc, đỡ lang quân đứng lên, hài tử có thể thúc đi xuống.” Lang trung nhìn nam tử khóc ruột gan đứt từng khúc, trong lòng không đành lòng, “Lang quân tình thế sinh sản hung hiểm, nhưng dẫu sao chỉ đau bảy tám giờ, nước ối còn đủ, hài tử không lớn, vị trí thai cũng chính, thân thể lang quân cũng còn chịu đựng được, cũng không phải là không có cách khác.”

“Công tử, người bây giờ chính là người quan trọng nhất của lang quân, nếu người ngã, lang quân cũng chỉ chống đỡ không nổi nữa, người vạn lần muốn chống thay lang quân a.” Bà đỡ thấy sắc mặt Hứa Thành xám xanh, khuyên nhủ.

“Ta biết.” Hứa Thành cưỡng bách mình tỉnh táo lại, không thèm nghĩ chuyện nếu Mặc nhi xảy ra chuyện sẽ như thế nào, nói với gã sai vặt ở cửa: Đi, để cho phòng bếp nấu một nồi cháo gà nhân sâm, muốn huyết nhân sâm tốt nhất kia. Đi nhanh! Mặc nhi y không ăn cơm liền không có sức! Trước hết để cho người cầm quế hoa cao kia đến, để cho Mặc nhi lót bụng… Táo đỏ a giao cũng đều lấy tới, ngươi đi nhanh!”

Hứa Thành xoay người nhìn người vô lực nằm trên giường, ôm lấy y, để cho y đứng trên mặt đất, đầu người kia mềm nhũn rũ xuống, tóc thấm đẫm ướt mồ hôi xoã trên lưng, người lạnh băng như người chết dính nhớp tựa vào trên người hắn trượt xuống. Nếu không phải bụng của y vẫn còn ở từng trận trở nên cứng rắn, nếu không phải ngực y còn có thể nghe tim đập, Hứa Thành thật cho là người mình yêu liền như vậy mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận