Cần Gì Phải Diễn Trò

Thấy Hứa Thành ra cửa, Mặc Nhiễm len lén sờ dưới thân mình, còn không có thấy đỏ, thời gian còn đủ.

“Đi tìm bà đỡ lang trung tới.”

“Lang quân…”

“Bụng có chút khó chịu, không biết có phải muốn sinh không, không cần nói cho Hứa Thành.”

“Nhưng…”

“Ngươi chỉ để ý làm theo như ta nói, đến lúc đó hắn tức giận ta chịu trách nhiệm.” Mặc Nhiễm lạnh lùng nói.

Y nếu là diễn tốt tràng hí này, Hứa Thành tự nhiên sẽ không giận y, nếu là diễn không tốt… Dù sao Hứa Thành không quan tâm y, tiểu cô nương này cũng sẽ không bị truy cứu.

Bụng trĩu căng lợi hại, so với hơi căng trước kia căn bản không giống nhau, y gần như có thể cảm giác được thai nhi chui xuống, thật sự là muốn sinh a. Mặc Nhiễm xoa bụng, đột nhiên một trận đau đớn để cho y khom người hút không khí.

“Ừ… Ách a…”


Thật ra thì cũng không có đau như vậy, Mặc Nhiễm khoa trương kêu thành tiếng, hơi điều chỉnh giọng điệu. Nghe nói nữ tử Túy Hương lầu, lúc lâm bồn kiều ngâm uyển chuyển, so với ngày thường còn có ý vị, nếu y cũng có thể như vậy, là không cần phải lo lắng Hứa Thành chê.

“Đau, đau a… Hô, hô…” Mặc Nhiễm dầu gì là một đời danh kép, sau mấy lần thử rên rỉ, trong thanh âm kia một nửa là thống khổ một nửa là kiều mị.

Nhớ lang trung nói qua cuối cùng phải liều mạng dùng sức, Mặc Nhiễm nín một hơi, giả vờ dùng sức: “Ừ —— “

Tập diễn thử mấy lần như vậy, Mặc Nhiễm rốt cuộc hài lòng, đoán chừng lang trung sắp tới, liền thu tiếng, chờ mở màn một vỡ tuồng tự biên tự diễn.

“Lang quân?”

“Hôm nay… Hôm nay bụng trĩu căng lợi hại, sợ là phải sinh, đến tìm ngài nhìn một chút.” Mặc Nhiễm đưa tay cho lang trung, bụng một trận co rút nhanh, hắn nhắm hai mắt hừ hừ ra tiếng, “Ừ…”

“Nhìn mạch tượng này của lang quân, là muốn sinh không sai.” Lang trung xem xong mạch, nói, “Thấy đỏ sao?”

“Còn không có… Lang trung ngài không phải nói, sắp sinh trước muốn súc ruột sao? Nếu không bây giờ rót trước đi.”

“Cũng tốt.” Lang trung kỳ quái nhìn y một cái, hành nghề y bao năm, ngại ngùng súc ruột gặp nhiều, chưa từng thấy qua người vội vã muốn súc ruột như vậy.

“Lang quân, nô tỳ đi tìm công tử.”

“Không cho phép đi.” Mặc Nhiễm lắc đầu, âm thầm hy vọng Hứa Thành tới chậm một chút, không cần nhìn đến cảnh y bị súc ruột, “Còn chưa bắt đầu sinh đâu, ngươi trước đừng tìm hắn.”

Vừa vặn bà đỡ đến, liền để cho thị nữ cởi quần lót cho Mặc Nhiễm, cầm ống mềm đưa đến trong hoa huy*t mềm mại. Hạ thể chín tháng không có bị chạm qua, mẫn cảm vừa đụng liền co lại, Mặc Nhiễm không nhịn được ừ một tiếng. Nước ấm từ từ rưới vào đường ruột, bụng vốn là trĩu trướng khó nhịn bị chống đỡ lớn một vòng, càng thêm khó chịu, Mặc Nhiễm khó chịu hừ hừ lên: “Ngô a… Xong chưa? Ta khó chịu…”

“Lang quân đừng nóng.” Bà đỡ thấy đã đổ hết vào, vỗ một cái bụng nhô cao của y, nhét vào nút ngọc vào trong hậu huyệt. Nút ngọc lạnh như băng nhét vào hậu huyệt nhạy cảm, đâm vào tiểu huyệt co chặt lại, Mặc Nhiễm không nhịn được nằm ở trên gối rúm mông lại, nếu như Hứa Thành đến… Lúc Hứa Thành bôi thuốc đều nhớ làm nóng thuốc kia mới bôi lên, y chắc chắn sẽ không để cho nút ngọc lạnh như vậy đút vào trong người y…

“Hứa Thành…” Đôi môi bị cắn đến sưng đỏ nhẹ nhàng kêu cái tên ngày nhớ đêm mong, nếu Hứa Thành ở bên người y thì tốt, Hứa Thành sẽ chăm sóc y, sẽ quan tâm y. Nếu như Hứa Thành ở chỗ này, nhất định sẽ đắp chăn cho y rất sợ y bị lạnh, nhất định sẽ ôm y vào trong ngực xoa bụng, nhất định sẽ bảo phòng bếp làm một ít thức ăn đưa cho y lót dạ…

“Đem bình an kết cho ta, ở… Ở phía dưới gối…” Mặc Nhiễm để tay xuống muốn tìm bình an kết mà Hứa Thành tặng y, hô, “Ta muốn bình an kết, ta muốn…”


Thị nữ vội vàng móc ra bình an kết bị cọ có chút xiêu vẹo ở dưới gối, Mặc Nhiễm túm lấy, ngón tay dùng sức đến trắng bệch. Cầm bình an kết là có thể thuận sinh, đây là Hứa Thành nói qua, Hứa Thành…

Tiểu huyệt co chặt không thể giữ không cho nút ngọc vào sâu, bà đỡ không thể làm gì khác hơn nói một tiếng đắc tội, dùng sức một cái đẩy sâu vào. Lần này đâm khiến hoa huy*t và tử cung đồng loạt co lại, người Mặc Nhiễm nhất thời mềm nhũn, ngã xuống giường.

“Thật lớn… Mặc Nhiễm vô lực nói, “Ta thấy có chút trướng trướng… Khó chịu…”

“Chờ thời gian một nén nhang, lang quân thấy trướng đến khó chịu cũng phải nhẫn nhịn.”

“Thật trướng a…” Bụng càng ngày càng phồng trướng, bên dưới mắc tiểu mãnh liệt gần như khiến y không để ý tới hình tượng giải quyết tại chỗ, tử cung lại là một trận cung lui, eo trĩu đến đau đớn, mấy chỗ giáp công Mặc Nhiễm không nhịn được mang theo nức nở, y thật không nghĩ tới bà đỡ hời hợt một câu súc ruột cũng mệt nhọc như vậy, “Ta muốn đi ngoài, không nhịn nổi…” Thịt mềm chứa nút ngọc không nhịn được co lại muốn đẩy dị vật ra, rất nhanh nít ngọc liền bị đẩy một nửa ra ngoài. Tay của Mặc Nhiễm không nhịn được thò tay xuống hạ thân muốn lấy cái nút xuống, bà đỡ vội vàng ngăn cản: “Lang quân, chưa đến lúc.”

“Nhưng mà ta thật khó chịu…” Mặc Nhiễm uốn éo người, “Ta muốn đi ngoài a…”

“Lang quân! Lúc này mới vừa mới bắt đầu, ngài phải kiên trì.”

Đột nhiên Mặc Nhiễm tỉnh táo lại.

Đúng vậy, lúc này mới vừa mới bắt đầu. Ngay cả súc ruột y đều không thể diễn kịch hay, huống chi lúc sau đau đớn sinh sản… Mặc Nhiễm cắn môi một cái, nắm chặc bình an kết trong tay: “Ta có thể nhịn…”

Không đợi bà đỡ đưa tay, Mặc Nhiễm đỡ đầu giường hơi đứng lên, đem hoa huy*t nhắm ngay cột giường ngồi xuống, toàn bộ nút ngọc bị đẩy vào trong huyệt, trong bụng càng căng trướng, Mặc Nhiễm mềm ngã trên gối, cắn môi chịu đựng.

Nhưng mà hoạt động của đường ruột không phải Mặc Nhiễm có thể khống chế, căng phồng càng ngày càng nghiêm trọng kia gần như để cho y muốn đụng tường: “Ta thật… Không nhịn nổi…”


“Người…”

Lại là một trận cung lui, Mặc Nhiễm rốt cuộc không chịu nổi, khóc kêu lên: “Ta thật khó chịu…”

Thật là muốn Hứa Thành ở bên người cùng y, y đang sinh con cho Hứa Thành, tại sao Hứa Thành không có ở đây? Y thật là ỷ vào Hứa Thành cưng chìu y vô pháp vô thiên, chọc cho Hứa Thành tức giận sao? Tại sao y khó chịu như vậy Hứa Thành cũng không bên y, Mặc Nhiễm vô thức hô lên: “Hứa Thành! Hứa Thành —— “

“Mặc nhi!” Đáp lại y chính là giọng nói y muốn nghe nhất cũng là không muốn nghe nhất. Bóng người quen thuộc phá cửa mà vào, ôm lấy y, “Mặc nhi không sợ, ta ở đây.”

“Ngươi…”

“Mặc nhi thế nào?” Hứa Thành thấy y mồ hôi lạnh nhễ nhại, trong tay ướt mồ hôi còn nắm bình an kết, chỉ hận mình hồ đồ nhất thời lại không thể thời thời khắc khắc chăm sóc y, để cho Mặc nhi một người chống đỡ lâu như vậy… Hứa Thành nhìn Mặc Nhiễm sắc mặt tái nhợt, mặt đầy mồ hôi, hận không thể thay y chịu tất cả mọi thứ này, hận không thể kéo hài tử trong bụng kia kia ra ngoài.

“Còn chưa bắt đầu sinh đâu, chẳng qua là súc ruột, lang quân liền khó chịu thành như vậy.” Bà đỡ lắc đầu một cái, “Thân thể này của lang quân, quá mẫn cảm.”

“Ngươi đi ra ngoài…” Mặc Nhiễm nhẹ nhàng đẩy Hứa Thành, “Ngươi đi ra ngoài…”

Y cảm giác được nút ngọc dưới hạ thể sắp bị dịch trơn trong ruột đẩy ra ngoài, nếu là đi ngoài ở trước mặt Hứa Thành… Mặc Nhiễm nhìn mưa ngoài cửa sổ, trong lòng không ngừng đau đớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận