Cẩn Hạ

13.

Việc đầu tiên Tô Cẩn làm khi trở về nhà là khử trùng, hành lang dẫn vào cửa thông với phòng cũng khử trùng, khi vào nhà mọi người đều phải khử trùng.

Tô Thời Nghi đã hơn một lần phàn nàn về vấn đề này, nhưng Tô Cẩn không than phiền tí nào, không hề có ý kiến gì, anh ấy làm theo mọi điều tôi nói, khử trùng, rửa tay và tắm rửa vui vẻ.

Tắm xong rồi cậu vẫn có vẻ ngại ngùng khi nói chuyện, tôi ngồi trên ghế sofa đợi cậu, thấy vẻ mặt không giấu nổi đó, tôi nói: “Có chuyện gì cứ nói với tôi.”

"Cẩn Hạ, tôi muốn vay chị năm triệu."

Tôi khẽ cong ngón tay, năm triệu không phải là một số tiền nhỏ, khi Tô Thời Nghi mượn tiền tôi để mua võ đài quyền anh cũng chỉ có hơn hai triệu.

Tuy nhiên, mọi thứ Tô Thời Nghi mượn đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, tôi vẫn có thể lấy lại, cậu ta muốn lại những năm triệu, nếu lãng phí, tôi không còn cách nào khác là xách cổ cậu ta mang đến đồn công an.

Tôi ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

“Tôi muốn mua một nhà máy kẹo cũ.” Tô Cẩn đột nhiên ngượng ngùng chạy vào phòng, không lâu sau lại vội vàng đi ra.

Cậu ấy cho tôi xem giấy gói kẹo trên tay như báu vật, giấy gói kẹo mờ đục có in hình nửa quả cam nhỏ, do để lâu nên giấy đã hơi ố vàng.

Cậu gãi gãi mái tóc ngắn, càng ngượng ngùng hơn: “Đây là viên kẹo chị đưa cho tôi hồi đó. Tôi đã thử tìm kiếm. Công ty này đã đóng cửa từ lâu rồi, tôi muốn mua nó và khởi động lại.”

Những năm đó, loại kẹo này rất phổ biến trên đường phố, nhưng chẳng bao lâu sau có tin đồn rằng kẹo sử dụng quá nhiều phẩm màu, dù nhà máy đường đã nhanh chóng tiến hành kiểm tra để làm rõ sự việc nhưng vẫn không thể phục hồi được khoản lỗ và đành phá sản.

Tôi biết điều này, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sở hữu nó, thứ nhất là nó đã cũ lắm rồi, thứ hai, nếu bây giờ tôi ăn đồ ngọt thì rất có thể mất nhiều hơn được (lợi bất cập hại).

Tôi ngẩng đầu lên, không thấy rõ vẻ mặt của cậu, thay vào đó khuôn mặt tôi hoàn toàn lộ ra ánh sáng, tôi không quen với tư thế này nên ngắt lời cậu: “Ngồi xuống hẵng nói.”

Cậu ấy không do dự quỳ xuống trước mặt tôi, ngẩng đầu lên và tiếp tục nói với đôi mắt sáng ngời.

"Còn nữa, tôi không thể để chị sống khổ cực cùng tôi được, ít nhất không thể quá tệ so với ở nhà họ Tô."

"Tôi đề cập đến rất nhiều, nhưng Trình Giản An chỉ đồng ý chuyện này, tôi nghĩ tôi có thể làm được."

"Cái gì tôi không biết tôi có thể học. Nếu tôi thất bại, tôi sẽ chơi quyền anh và trả nợ cho chị cả đời."

Chúng tôi vừa tắm xong, mùi thơm giống nhau lan khắp cơ thể, tôi mặc quần áo ngủ và đi dép lê ngồi trên sofa, cậu ấy thì nửa quỳ trước mặt tôi, giống như đêm tôi đưa cậu ấy về.

Mắt cậu có chút mờ đi, cậu nắm tay tôi đặt lên má, ôm lấy má cậu.

Cậu ấy không quen giấu giếm, chỉ sau vài phút đã bị đánh bại, cậu dùng sức cọ cằm vào lòng bàn tay tôi, không ngừng gọi tôi: "Cẩn Hạ, Cẩn Hạ..."

Có lẽ là do mùi nước sát trùng pha sữa tắm trên người cậu khá thoải mái đến mức tôi không cảm thấy ghê người.

Tôi nhìn bộ dáng của cậu ấy, nhớ tới đêm đầu tiên gặp nhau trong lòng cậu đầy bất bình, liên tục nói: “Tôi ghen tị với Tô Thời Nghi.” Tôi cố ý hỏi cậu ấy: “Bây giờ cậu còn ghen tị với Tô Thời Nghi không?”

Cậu không nói gì, chỉ xoa nhẹ tay tôi.

Tôi đá vào đùi cậu, cậu thì nhìn tôi với ánh mắt mờ mịt, từ chối trả lời câu hỏi.

“Trở về phòng ngủ đi.”

Lúc đó cậu đổ mồ hôi rất nhiều, tôi lại đuổi cậu vào phòng tắm, lần này mùi thơm của sữa tắm hoàn toàn đọng lại trên chóp mũi, thật lâu không thể tiêu tan.

14.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy lồng ngực Tô Cẩn, cậu ôm cả người tôi vào lòng, nóng đến mức tôi cảm thấy khó chịu.

"Đi tắm đi."

Cậu ấy nghe thấy lời tôi nói, mắt còn chưa mở người đã vô thức đi về phía phòng tắm, tôi thì cả người đều đau nên lê lết tới phòng dành cho khách để tắm.

Lúc tôi đi ra, cậu đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, đang yên lặng ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy tôi đi ra, mắt sáng lên, định mở miệng nói nhưng bị tôi ngắt lời.

"Mượn tiền cũng được, nhưng tôi muốn trở thành cổ đông nắm quyền kiểm soát thực sự của công ty."

Bàn tay đang đưa sữa cho tôi của Tô Cẩn khựng lại, dường như không hiểu tại sao tôi lại nhắc đến chủ đề này, sau khi xác nhận đã đưa sữa vào tay tôi, cậu ấy mới nói: “Công ty là của chị, khẳng định là phải ghi tên chị rồi."

Tay cậu tự nhiên vươn đến eo tôi, giọng điệu khẩn trương: "Đó không phải điều tôi muốn nói. Điều tôi muốn nói là bao giờ chúng ta kết hôn?"

Quá nhanh rồi.

Chưa kể bây giờ giấy cam kết đã nằm trong tay, chỉ có thể là Trình Giản An giúp tôi một chút, đáp ứng một số điều kiện, cũng có nghĩa là bản thân anh ta có thể cũng không muốn cưới tôi.

Thực sự bây giờ tôi cũng không nhất định phải tìm người kết hôn.

Tôi ôm cốc sữa một lúc không nói gì, bình thường người có chút sáng suốt sẽ đề cập đến chủ đề này, nhưng Tô Cẩn lại không nói.

"Chị phải chịu trách nhiệm với tôi, Cẩm Hạ."

"Chị có thích tôi không? Nếu không thích tôi thì sao lại ngủ với tôi chứ?"

"Chị cũng biết, tôi lớn lên trong cô nhi viện, không hiểu thói đời hay lòng người, sau này chị phải dạy dỗ tôi thật tốt, nếu không, tôi thật sự cho rằng chị thích tôi đấy."

······

Cậu ngẩn ngơ suy nghĩ suốt cả buổi sáng, tôi đau cả đầu, chịu thua nói: “Khi nào nhà máy đường của cậu ổn định thì chúng ta sẽ kết hôn”.

Ý của tôi là, việc đó khi nào thì diễn ra, diễn ra như thế nào đều tùy thuộc vào tôi hết.

Nhưng Tô Cẩn hoàn toàn không quan tâm đến điều này, cậu có vẻ chỉ nghe thấy hai chữ "kết hôn", vui vẻ đến nỗi hai chiếc răng nanh trong miệng lộ ra.

“Một lời đã định,” cậu nói.

Ngày tháng không nhanh không chậm mà trôi qua, mùa hè cũng lặng lẽ lướt đi như thế.

Tô Thời nghi trở thành người bên cạnh Tô An, bất kỳ bữa tiệc nào Tô An đều mang anh ta theo, cũng không biết là muốn vả mặt ai.

Mấy tháng nay, tôi bận bàn giao công ty, hiếm khi tham dự tiệc chiêu đãi, vì vậy khi Tô Thời Nghi vội vàng đến gặp, tôi mới nhận ra đã gần bốn tháng không thấy rồi.

Tô Thời Nghi đứng trước cửa, mái tóc dài che kín cả khuôn mặt và đôi mắt, cơ thể nồng nặc mùi thuốc khử trùng, cúi đầu không nói gì.

Tay anh ta giữ chặt cánh cửa không cho tôi đóng cửa lại, tôi nhìn anh ta có chút bực bội.

Giờ nghĩ lại, khi ở bên tôi, tôi chưa bao giờ thấy anh ta khử trùng nghiêm túc như vậy.

"Có chuyện gì nói đi, nếu không thì biến."

Tô Thời Nghi ngẩng đầu lên, rời khỏi võ đài quyền anh, lúc này toàn thân anh ta trắng nõn nà, lúc này đây nhìn có chút đáng thương.

Anh ta lấy ra một chiếc kẹo từ tay kia, một loại giấy gói kẹo quen thuộc có in hình nửa quả cam nhỏ trên đó, nhưng lớp giấy gói mỏng manh hơn.

Đây là loại kẹo mà mới đây Tô Cẩn vừa cải tiến và đưa ra thị trường.

"Tôi hỏi em một câu thôi, hồi còn nhỏ có phải em thường xuyên đến cô nhi viện không, thỉnh thoảng đến còn mang theo loại kẹo này?"

Tôi nhìn viên kẹo nằm trong tay anh ta, sốt ruột trả lời: “Ừ.”

"Tôi ngẫu nhiên mua chúng ở cạnh trại trẻ mồ côi. Lúc đó chúng được bày bán khắp mọi nơi."

Tô Thời Nghiên nghe tôi nói vậy thì mắt đỏ hoe, nhìn tôi rồi cuối cùng lẩm bẩm.

"Tôi còn có thể quay lại với em không?"

Tôi lạnh mặt, ở cùng Tô An chừng ấy thời gian, lại phát hiện cô nàng vô dụng, muốn quay lại sao?

"Cút."

Tô Thời Nghi vò đầu bứt tóc, giọng nghẹn ngào nức nở.

"Cẩn Hạ, là tôi nhận nhầm người. Tô An nói khi còn nhỏ cô ta thường đến cô nhi viện, tôi còn tưởng là cô ấy."

“Lúc đó tôi sống khép kín, thường xuyên ốm đau và đầu óc không tỉnh táo. Có một cô gái thường đến dưới gốc cây và cho tôi kẹo”.

"Tôi đã tìm cô ấy rất lâu rồi."

Tô Thời Nghi chưa kịp nói xong, bất ngờ ăn ngay một cú đấm.

Tô Cẩn kiên quyết bảo vệ tôi ở phía sau, đằng sau lưng còn có Trình Giản An, sau nhiều ngày không gặp, sắc mặt Trình Giản An lại càng tái nhợt, anh ta vẫn nhếch môi nhìn tôi, mỉm cười nhẹ.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, trên mặt vẫn tươi cười: “Không đúng lúc rồi nhỉ, tôi đi ngay đây, lần sau quay lại.”

Trình Giản An chỉ đứng đó một phút, sau đó xoay người đi xuống lầu.

Tô Thời Nghi nhận một đấm vào mặt, nhưng anh ta lại bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Tô Cẩn.

"Tôi còn nói, vì sao cậu ngay từ đầu đã liền bám lấy Tô Cẩn Hạ? cậu nhận ra rồi, cậu đã nhận ra rồi."

Tô Cẩn dùng sức kéo tôi ra phía sau, hét vào mặt Tô Thời Nghi: "Cậu đến đây làm gì? Cậu cút mau."

Tô Thời Nghi phớt lờ cậu ta và tiếp tục nói: "Nhưng cậu lại nói với tôi rằng người đến trại trẻ mồ côi là Tô An."

Anh ta càng hưng phấn, tiến tới nắm lấy cổ áo Tô Cẩn.

"Tại sao cậu nói dối tôi? Tại sao cậu lại nói dối tôi?"

"Đều là tại cậu, cậu ghen tị với tôi, ngày Tô Cẩn Hạ đưa tôi đi cậu liền ghen tị với tôi."

Tô Cẩn vội vàng quay đầu nhìn mặt tôi, thận trọng gọi tôi: "Cẩn Hạ."

Tô Thời Nghi đứng ngang hàng với cậu ấy, không ngừng giải thích.

"Cẩn Hạ, cậu ta lừa tôi, cậu ta nói cô gái đến trại trẻ mồ côi là Tô An, cho nên tôi mới phản bội em."

“Nếu tôi biết đó là em, tôi sẽ không bao giờ làm điều đó.”

Tô Cẩn bối rối nhìn tôi, hai tay vặn xoắn lại, từ ngày bắt đầu chiều chuộng cậu đến nay, hiếm khi thấy cậu có bộ dáng như thế này.

Tôi giơ tay xoa trán, Tô Thời Nghi có thể từ bỏ tất cả vì lời nói phiến diện của người khác.

Tôi đã sớm biết loại người này ngu ngốc, trong lòng cũng biết mình không cần tranh cãi với anh ta, nhưng lúc này, đối mặt với lời cầu xin của Tô Thời Nghi, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm dễ chịu.

Anh ta từng hướng về phía camera và nói: “Tô đại tiểu thư, cô thiếu thốn tình yêu à?” Tôi thậm chí còn thực sự suy ngẫm xem mình có thiếu thốn tình yêu hay không.

Tôi chưa bao giờ là người rộng lượng, cũng chưa bao giờ giả vờ cầu chúc cho những người đã phản bội tôi một cuộc sống tốt đẹp, tôi mong họ không ngủ được, sống trong nghèo đói, hi vọng họ sống không tốt như tôi.

Thậm chí lúc này, trước sự van xin của Tô Thời Nghi, tôi vẫn có thể bình tĩnh nói: "Tô Cẩn, ồn ào quá, cậu tự giải quyết đi, giải quyết xong thì về nhà."

Tô Cẩn nghe được tôi nói, lập tức tiến lên, nóng lòng muốn đẩy tôi qua cửa.

Cậu hành động quá rõ ràng, còn luôn miệng lẩm bẩm: "Cẩn Hạ, đi vào nhanh, đi vào nhanh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui