Càn Khôn Kiếm Thần

Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Cảnh Ngôn chậm rãi đi hướng một lối vào Địa Trận, động tác nhàn nhã không chút hoang mang. Khi đi Cảnh Ngôn còn cười với đài cao, đám võ giả đứng sau ngó, ung dung như đi bộ.

Người vây xem không biết nên nói cái gì.

Có lẽ đa số người cảm thấy Cảnh Ngôn rất giả tạo, Địa Trận không như Nhân Trận hôm qua. Địa Trận khó khăn hơn Nhân Trận gấp vô số lần.

Hơn một vạn võ giả tham gia khảo hạch, chỉ có hơn hai ngàn người qua Nhân Trận. Trong hơn hai ngàn người chỉ có hai trăm người dám can đảm xông Địa Trận. Không biết cuối cùng được mấy người qua Địa Trận.

Muốn vượt qua Địa Trận vô cùng khó khăn.

Đám người Thương Khúc nheo mắt nhìn Cảnh Ngôn, họ không cho rằng hắn sẽ vượt qua Địa Trận được. Hôm qua Cảnh Ngôn vượt qua Nhân Trận còn khó khăn, phút cuối miễn cưỡng đi ra. Giờ là Địa Trận, Cảnh Ngôn tuyệt đối không thể nào vợt qua.

Cao Thượng, Khánh Mặc nói Cảnh Ngôn có sức chiến đấu bằng võ giả Tiên Thiên hậu kỳ, có lẽ hai người nói thật, cũng có thể thực lực của Cảnh Ngôn lại lùi bước, dù sao hắn đã có tiền lệ.

Nếu có sức chiến đấu của võ giả Tiên Thiên hậu kỳ thì không thể mất thời gian lâu như vậy trong Nhân Trận, chỉ có một giải thích là thực lực của Cảnh Ngôn lại lùi bước.

Khả năng này rất lớn!

Chấp sự ngoại viện phủ tổng quản Khánh Mặc luôn xem trọng Cảnh Ngôn cũng không kiềm được nghĩ hắn lại rớt thực lực.

Vèo!

Cảnh Ngôn vào Địa Trận, cảnh tượng trước mắt thay đổi.

Cảnh Ngôn nhìn quanh, nheo mắt:

- Vẫn là loại đường này?

Hơn hai năm trước Cảnh Ngôn tham gia khảo hạch, lần đó hắn vào Nhân Trận nhưng không xông Địa Trận. Khi đó Cảnh Ngôn không có thực lực xông Địa Trận, nên hắn không hiểu gì về Địa Trận. Nay xem ra Địa Trận, Nhân Trận có cấu tạo giống nhau.

- Áp lực lớn hơn nhiều, so sánh thì năng lực bí ẩn trong Địa Trận mang đến áp lực lớn hơn Nhân Trận gấp mấy lần. Võ giả cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ bình thường nửa canh giờ có xác suất rất lớn vượt qua Nhân Trận. Võ giả Tiên Thiên sơ kỳ vào Địa Trận e rằng nửa bước khó đi.


Cảnh Ngôn bản năng so sánh chênh lệch giữa Nhân Trận và Địa Trận.

Cảnh Ngôn cất bước tiến lên, vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công.

Giống như lúc ở Nhân Trận, Cảnh Ngôn vẫn có thể hấp thu năng lượng bí ẩn trong không gian, nhưng lần này hắn không đứng tại chỗ mà là vừa đi vừa hấp thu.

Thời gian vượt ải Địa Trận là một canh giờ, nhưng lực cản trong trận quá lớn, Cảnh Ngôn có vận dụng Thiên Không Chi Dực cũng không thể bảo đảm tốc độ.

Mục tiêu của Cảnh Ngôn là vượt qua Thiên Trận giành được kim lệnh, dù thế nào ưu tiên nhất là bảo đảm vượt qua Địa Trận.

Vèo!

Cảnh Ngôn đang đi bỗng lòng sinh ra báo động, con ngươi co rút.

Một đoàn lửa màu lam bỗng xuất hiện trong không gian, lửa màu lam ngưng tụ liền bao phủ Cảnh Ngôn, hơi thở đáng sợ tràn ngập.

Cảnh Ngôn không dám lơ là, vội thúc giục nguyên khí, rút nhanh Thiên Hỏa kiếm, kiếm ý bộc phát, kiếm quang màu đỏ chém ra.

Lửa màu lam bị kiếm quang màu đỏ quét trúng liền tán loạn thành từng ngọn lửa màu lam to cỡ bàn tay.

Cảnh Ngôn cau mày:

- A?

Lửa màu lam tách ra không tắt ngấm trong không gian, chỉ một giây sau lại ngưng tụ thành lửa màu lam lớn chụp xuống Cảnh Ngôn.

Lửa màu lam không có nhiệt độ của lửa bình thường nhưng Cảnh Ngôn cảm giác cực kỳ nguy hiểm, hắn trực giác nếu bị lửa màu lam này bao phủ có khả năng sẽ chết.

Nguy hiểm trí mạng trong Địa Trận có thể là đến từ lửa màu lam này.

Thấy lửa màu lam hung mãnh lao tới, Cảnh Ngôn lập tức chém ra kiếm quang đỏ.

Giống như lần trước lửa màu lam bị kiếm quang chém tan nhưng không biến mất.

Lần này Cảnh Ngôn không đứng yên tại chỗ chờ, hắn vận chuyển Thiên Không Chi Dực lắc mình xuyên qua.


Khi Cảnh Ngôn lướt qua lửa màu lam lao tới trước, lửa màu lam chưa tụ lại mới dần tan biến.

Thấy vậy Cảnh Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Nếu lửa màu lam đuổi theo không bỏ, tuy không đem lại uy hiếp quá lớn nhưng hắn khó nhàn nhã hấp thu năng lượng bí ẩn trong Địa Trận.

Cảnh Ngôn tiếp tục tiến lên.

Nửa canh giờ sau, Cảnh Ngôn dám chắc trong Địa Trận trừ áp lực năng lượng bí ẩn mạnh hơn Nhân Trận nhiều, còn thường có lửa màu lam đột nhiên xuất hiện rất khó chơi. Nhưng sau khi quen thuộc thủ đoạn công kích của lửa màu lam thì loại nguy hiểm này không đáng gì với Cảnh Ngôn.

Thời gian dần trôi, giới hạn một canh giờ càng lúc càng gần.

Bên ngoài, võ giả trên quảng trường hay người đứng trên đài cao đều nhìn chằm chằm lối ra Địa Trận.

Vượt qua Địa Trận sẽ được ngân lệnh thông quan.

Võ giả lấy được ngân lệnh tuyệt đối là đối tượng ba học viện lớn tranh giành.

Với võ giả thông qua Nhân Trận thái độ của ba học viện lớn bình thường. Những võ giả này cầm đồng lệnh thông quan có thể tùy ý tuyển chọn vào một học viện, nhưng muốn ba học viện lớn chủ động liên lạc với họ thì không thể nào.

Nếu võ giả giành được ngân lệnh thông quan thì thái độ của ba học viện lớn nhiệt tình hơn.

Bình thường võ giả trước ba mươi tuổi giành được ngân lệnh thông quan, tương lai nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hầu như ván đã đóng thuyền thành cường giả Đạo Linh cảnh.

Với võ giả có tiềm lực như vậy đáng giá ba học viện lớn hạ thấp tư thái chủ động lôi kéo.

Trên quảng trường có giọng nói cất cao:

- Thông quan, có người thông quan!

Một người đi ra lối ra Địa Trận, đó là nam nhân khoảng hai mươi lăm tuổi mặc trường bào màu vàng. Nam nhân vượt qua Địa Trận, đứng yên tại chỗ, ánh mắt ngạo nghễ nhìn bốn phía.

Trên đài cao xôn xao.

Có người khẽ kêu:


- Là Thái Dương của Thái gia!

Có người chúc mừng trưởng lão Thái gia đến Quận Vương phủ:

- Thái trưởng lão, chúc mừng, tử đệ Thái gia là người thứ nhất vượt qua Địa Trận.

Trưởng lão Thái gia cười toe, nếp nhăn giãn ra.

Vượt qua Địa Trận không phải chuyện đơn giản, nên dù là thế gia Lam Khúc quận thành cũng không kiềm được hân hoan.

Trưởng lão Thái gia rối rít đáp lại tiếng chúc mừng khắp nơi:

- Cùng vui cùng vui!

Có tiếng quát lớn:

- Văn gia cũng có người thông quan!

Thương Khúc cười nói với trưởng lão Văn gia:

- Văn trưởng lão lúc trước ta đã nói để Văn Uyên tham gia Thần Phong học viện ta.

Văn Uyên là tử đệ Văn gia, là người thứ hai giành được ngân lệnh thông quan trong tất cả võ giả vào Địa Trận.

Trưởng lão Văn gia nhẹ vung tay:

- Được được.

Chưởng viện ngoại viện Đạo Nhất học viện Hoàng Lạc trợn to mắt trừng Thương Khúc:

- Thương Khúc chưởng viện, ngươi làm vậy là không tốt. Dù muốn Văn Uyên vào Thần Phong học viện cũng không thể nói trước mặt chúng ta đi? Ngươi xem chúng ta là không khí sao?

Thương Khúc khẽ hừ:

- Ta bàn việc với Văn trưởng lão, liên quan gì các ngươi? Hơn nữa mấy hôm trước ta đã bàn với Văn trưởng lão, Văn trưởng lão cũng nói ưu tiên suy xét cho Văn Uyên vào Thần Phong học viện chúng ta.

Hoàng Lạc lắc đầu nguầy nguậy, nói với trưởng lão Văn gia:

- Rất không công bằng, Văn trưởng lão không thể nặng bên này nhẹ bên kia. Văn Uyên muốn tham gia học viện nào Văn trưởng lão không thể gây ảnh hưởng đến hắn. Không được, chút nữa ta phải đi nói chuyện với Văn Uyên, nếu hắn đồng ý tham gia Hồng Liên học viện thì chúng ta sẽ bồi dưỡng hắn như đệ tử quan trọng nhất.


Chưởng viện ngoại viện Đạo Nhất học viện Thư Linh dựng đứng chân mày trợn to mắt nói:

- Các ngươi rất kỳ cục, Đạo Nhất học viện chúng ta kém gì Hồng Liên học viện, Thần Phong học viện?

Thư Linh tuy là nữ nhưng lúc này không phải lúc dè dặt, phải hết sức tranh giành võ giả cướp được ngân lệnh.

Thư Linh nhìn trưởng lão Thái gia, mỉm cười hỏi:

- Thái trưởng lão lúc trước đồng ý với ta Thái Dương muốn vào Đạo Nhất học viện, chắc trưởng lão sẽ không đổi ý đi?

Thái trưởng lão xua tay cười nói:

- Ha ha, cái này ta không chắc. Thái Dương là một trong tử đệ trẻ xuất sắc nhất Thái gia chúng ta, ta không thể quyết định suy nghĩ của hắn. Cuối cùng Thái Dương chọn học viện nào do hắn tự làm chủ.

Thư Linh nghiến răng nói:

- Không được, Thái Dương phải tham gia Đạo Nhất học viện chúng ta!

Trong cuộc tranh luận giành giật, võ giả thứ ba vượt qua Địa Trận bước ra, là tử đệ của Lục gia, cũng là người thế gia Lam Khúc quận thành.

Lại rộ lên cuộc giành giật mới.

Võ giả cướp được ngân lệnh mỗi người đều là đối tượng ba học viện lớn tranh giành. Vì kéo những võ giả này vào học viện của mình, họ đua nhau bảo đảm điều kiện cực kỳ dày cho võ giả.

Tiếp theo là người thứ bốn, năm, sáu...

Một canh giờ sắp hết, số lượng võ giả vượt qua Địa Trận ngày càng nhiều. Nhưng chỉ có hai trăm lẻ bốn võ giả vào Địa Trận, giờ võ giả vượt qua Địa Trận mới có hơn mười người.

Mộ Liên Thiên nhìn Địa Trận, mở miệng nói:

- Còn sáu mươi giây kết thúc.

Mặt Mộ Liên Thiên không có biểu tình nhưng nỗi lòng dao động.

Cảnh Ngôn đâu?

Cảnh Ngôn vào Địa Trận đi đâu rồi?

Mộ Liên Thiên rất thắc mắc, gã không thấy Cảnh Ngôn đánh nhau nhưng nữ nhi Mộ Vân Phỉ đã nói hắn có thể đánh với võ giả Tiên Thiên đỉnh, thực lực như vậy nên dễ dàng vượt qua Địa Trận mới đúng.

Nhưng Cảnh Ngôn đâu rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận