Càn Khôn Kiếm Thần


Các võ giả cho rằng Tôn Hiểu nói mấy câu trước xem như đã cho Cảnh Ngôn bậc thang, hắn chẳng những không cảm kích còn không muốn leo xuống.

Nghe lời Cảnh Ngôn nói hình như rất muốn giết Tiền Ba.

Cảnh Ngôn cười nói thêm:

- Ta là người nói chuyện giữ lời, ta đã nói gặp lại Tiền Ba sẽ giết hắn thì ta giết thật.

Xoẹt!

Thiên Hỏa kiếm lóe vầng sáng đỏ chợt hiện ra, kiếm quang khuếch tán sóng gợn đỏ trong không gian.

Cảnh Ngôn thốt lời:

- Tiền Ba, chết!

Cảnh Ngôn lắc người, kiếm quang chém hướng Tiền Ba.

Tiền Ba không ngờ Cảnh Ngôn dám ra tay, dám ra tay với gã trước mặt Tôn Hiểu.

Khi Tiền Ba nhận ra Cảnh Ngôn thật sự muốn giết mình, kiếm quang đỏ ẩn chứa uy năng đáng sợ đã chém ra.

Tôn Hiểu vội lấy ra vũ khí là cây gậy dài màu đen, gã quát to:

- Dừng tay!

Bóng côn đen đầy trời đập hướng kiếm quang đỏ.

Tôn Hiểu không ngờ Cảnh Ngôn đột nhiên ra tay giết Tiền Ba, trước đó gã thật sự không muốn đánh nhau với hắn.

Chỉ cần Cảnh Ngôn xin lỗi nhận sai, bồi thường tài nguyên thì chuyện này cho qua, nhưng ý muốn của Tôn Hiểu và Cảnh Ngôn khác xa nhau.

Bùm!

Kiếm quang và bóng côn va chạm phát ra tiếng nổ nhức óc.


Trong va chạm mạnh Tôn Hiểu rùng mình, mất kiểm soát liên tục thụt lùi.

Tôn Hiểu giật mình nhìn Cảnh Ngôn.

Tôn Hiểu đã phỏng đoán thực lực của Cảnh Ngôn là võ giả rất mạnh, nhưng hai người chính thức đánh nhau gã mới nhận ra hắn mạnh hơn gã tưởng tượng, chỉ cao hơn gã chứ không bao giờ thấp hơn.

Sao có thể?

Tôn Hiểu vô cùng giật mình, gã tu luyện trong Đạo Nhất học viện mười mấy năm.

Cảnh Ngôn thoạt trông chưa đầy hai mươi tuổi sao có thể mạnh hơn gã?

Cảnh Ngôn nhìn Tôn Hiểu chằm chằm, cười khẩy nói:

- Tôn Hiểu, ngươi không ngăn ta được.

Tôn Hiểu chưa đứng vững đã thấy Cảnh Ngôn lần nữa tấn công Tiền Ba, kinh hoàng hét to:

- Cảnh Ngôn, ngươi mau dừng tay, tuyệt đối đừng phạm sai lầm lớn! Ngươi không thể giết Tiền Ba, đại ca của Tiền Ba là.

.

.!

Tiền Ba hét thảm:

- Không! A.

.

.!

Tôn Hiểu chưa la hết câu kiếm quang đỏ đã đánh tan phòng hộ yếu ớt của Tiền Ba, chặt cái đầu heo xuống.

Đầu lâu lăn dưới đất mấy chục thước mới ngừng lại.

Bốn phía tĩnh lặng.

Các cặp mắt tràn đầy kinh hoàng nhìn.

Đệ tử cao đẳng Tiền Ba cứ thế bị giết? Còn ở trước mặt Tôn Hiểu cường giả hạng tám Bảng Chiến Thần? Tôn Hiểu không ngăn được Cảnh Ngôn giết Tiền Ba?

Tôn Hiểu trợn to mắt, tay siết chặt gậy dài màu đen.

Mắt Tôn Hiểu đỏ ngầu:

- Cảnh Ngôn, ngươi.

.

.!

Tôn Hiểu không thích Tiền Ba nhưng gã phải bảo đảm sự an toàn cho Tiền Ba.

Giờ Tiền Ba chết trước mặt gã, Tôn Hiểu biết ăn nói thế nào với đại ca của Tiền Ba, Tiền Trấn? Tiền Trấn tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này.

Cảnh Ngôn cười nói:

- Tôn Hiểu, ta đã cho Tiền Ba cơ hội, là tự hắn tìm cái chết, không thể trách ta.

Nếu ngươi muốn báo thù cho Tiền Ba thì được thôi, ta đứng đây, ngươi cứ ra tay.


Cảnh Ngôn cầm Thiên Hỏa kiếm nhìn Tôn Hiểu.

Tôn Hiểu thở hắt ra:

- Ngươi không biết mình làm cái gì.

Có lẽ thực lực của ngươi cao hơn ta, ta không giết ngươi được.

Nhưng có người có thể giết ngươi.

Cảnh Ngôn, ngươi sẽ hối hận, ngươi thật sự không nên giết Tiền Ba.

Dù Tiền Ba có lỗi, dù ngươi rất muốn giết nhưng ngươi không thể giết Tiền Ba.

Chuyện này ngươi sai mười mươi rồi, ngươi không cách nào tưởng tượng giết chết Tiền Ba sẽ mang lại hậu quả nghiêm trọng thế nào, ngươi không gánh vác được.

Tôn Hiểu không định đánh với Cảnh Ngôn nữa, vì gã biết không cách nào giết hắn được.

Khóe môi Cảnh Ngôn cong lên:

- A?

Nghe Tôn Hiểu nói thì thân phận của Tiền Ba không đơn giản như hắn biết, sợ là sau lưng Tiền Ba có người càng mạnh.

Nhưng Cảnh Ngôn không hối hận đã giết người, loại người như Tiền Ba đáng chết.

Tôn Hiểu nói xong câu đó mang xác Tiền Ba nhanh chóng rời khỏi Lạc Hà sơn cốc.

Cảnh Ngôn liếc qua người xung quanh:

- Tất cả giải tán đi!

Võ giả tụ tập xung quanh đã nhiều đến mấy trăm người, bọn họ nín thở nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm.

Khi nghe Cảnh Ngôn nói câu này bọn họ nhanh chóng giải tán, động tác nhanh nhẹn chỉ vài giây đã rời khỏi sâu trong Lạc Hà sơn cốc.

Thứ hạng trên Bảng Chiến Thần sắp thay đổi.

Đồ ngốc cũng nhìn ra được thực lực của Cảnh Ngôn cao hơn Tôn Hiểu, mà Tôn Hiểu xếp hạng tám Bảng Chiến Thần, vậy thứ hạng của Cảnh Ngôn sẽ thay thế Tôn Hiểu.

Một người mới trực tiếp lên Bảng Chiến Thần, chuyện này khiến người không chấp nhận được, vượt sức tưởng tượng.

Trong lịch sử Đạo Nhất học viện hầu như không xuất hiện ví dụ như vậy, có lẽ từng có nhưng bọn họ chưa nghe qua, ít nhất trong vòng trăm năm không xảy ra trường hợp này.


Vẻ mặt Trương Mẫn lo lắng hỏi:

- Giờ nên làm sao đây Cảnh Ngôn? Tôn Hiểu sư huynh là người của Hình Pháp Điện, chắc chắn sư huynh đang đi Hình Pháp Điện mang theo người đến tập nã ngươi.

Đạo Nhất học viện cấm đệ tử giết nhau, muốn giết cũng được nhưng phải làm trong Chiến Thần Điện.

Chiến Thần Điện là nơi chuyên cho đệ tử giao lưu luận bàn, có đệ tử thù hận quá sâu thì đi Chiến Thần Điện giải quyết.

Giết hoặc bị thương đối phương trong Chiến Thần Điện không bị cấm cản.

Nơi này là Lạc Hà sơn cốc, Cảnh Ngôn giết Tiền Ba là trái với quy định của Đạo Nhất học viện.

Tôn Hiểu đi Hình Pháp Điện dẫn người đến tập nã Cảnh Ngôn xem như danh chính ngôn thuận.

Cảnh Ngôn xua tay cười nói:

- Sư tỷ không cần lo cho ta, binh tới tướng đỡ, nước đến đất chặn.

Nếu sư tỷ không mau vào Tu Luyện Trì cao đẳng thì lãng phí điểm.

- A!

Trương Mẫn chợt nhớ ra Tu Luyện Trì cao đẳng còn đang mở ra, mới một lúc đã lãng phí nhiều điểm quý giá.

Cảnh Ngôn hít sâu, nói:

- Sư tỷ mau đi vào tu luyện, ta còn có chuyện cần giải quyết, phải rời khỏi Đạo Nhất học viện.

Trương Mẫn cho rằng Cảnh Ngôn định trốn, nàng nói:

- Ừm! Ngươi rời khỏi Đạo Nhất học viện tạm trốn cũng tốt, mà tốt nhất là rời xa Lam Khúc quận thành luôn.

Cảnh Ngôn cười cười nhưng không giải thích, hắn rời khỏi Đạo Nhất học viện không phải vì chạy trốn mà muốn đi tham gia Hiệp Hội Đan Sư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận