Dưới Đạo Nhất Sơn.
Một võ giả khoảng bốn mươi tuổi mặc trường bào màu trắng đi tới gần Tôn Hiểu:
- Tôn Hiểu, tìm ta có chuyện gì?
Tôn Hiểu đã chờ tại đây một canh giờ.
Đệ tử ngoại viện không có tư cách leo lên Đạo Nhất Sơn, dù Tôn Hiểu là cường giả trên Bảng Chiến Thần cũng không ngoại lệ.
Tôn Hiểu cúi đầu chào:
- Tiền Trấn sư huynh.
Võ giả mặc trường bào màu trắng là ca ca của Tiền Ba, Tiền Trấn.
Tiền Trấn, đệ tử nội viện Đạo Nhất học viện.
Trong Đạo Nhất học viện ít ai biết Tiền Trấn là ca ca của Tiền Ba, đệ tử ngoại viện càng không có ai biết Tiền Ba có ca ca là đệ tử nội viện.
Lý do vì Tiền Trấn cực kỳ nghiêm khắc dặn dò Tiền Ba, nếu không gã sớm tuyên dương Tiền Trấn là đại ca của mình cho mọi người biết.
Tiền Trấn nhìn lướt qua Tôn Hiểu thấy xác chết gần đó, con ngươi co rút, nét mặt sa sầm nói:
- A? Ai?
Giọng Tiền Trấn như phát ra từ dưới núi băng, lạnh lẽo khiến người hoảng loạn.
Tiền Trấn không thích đệ đệ Tiền Ba, Tiền Ba là đệ đệ cùng phụ khác mẫu với gã.
Tiền Ba có thiên phú không tệ nhưng ở trong mắt Tiền Trấn thì chỉ là phế vật, đời này chưa chắc có thể bước vào Đạo Linh cảnh.
Bởi vậy Tiền Trấn không muốn cho người ta biết Tiền Ba là đệ đệ của gã.
Nhưng dù thế nào Tiền Trấn và Tiền Ba có quan hệ huyết thống, gã không thể bỏ mặc Tiền Ba.
Không ai có thể thay đổi sự thật Tiền Ba là đệ đệ của gã.
Tôn Hiểu cúi đầu, gã không dám nhìn Tiền Trấn:
- Cảnh Ngôn.
Tiền Trấn dặn Tôn Hiểu chăm sóc cho Tiền Ba, nhưng Tiền Ba đã chết, chết trước mặt gã.
Tôn Hiểu không biết Tiền Trấn có tính cái chết của Tiền Ba lên đầu gã không.
Tiền Trấn cau mày:
- Cảnh Ngôn?
Tiền Trấn không có ấn tượng với cái tên này.
Lẽ ra Tiền Ba là võ giả Tiên Thiên hậu kỳ, người giết được gã tuyệt đối không là hạng người vô danh.
Tôn Hiểu nhỏ giọng nói:
- Là một người mới, vừa tham gia vào Đạo Nhất học viện.
Tiền Trấn sắc mặt âm trầm hỏi:
- Người này chết hay chưa?
Tôn Hiểu khẽ nói:
- Chưa, ta không đánh lại hắn.
Khi hắn giết Tiền Ba ngay trước mặt ta, ta đã cố gắng nhưng không thể ngăn cản hắn.
Tôn Hiểu biết giấu diếm Tiền Trấn không phải chuyện tốt, khi ấy có nhiều người trông thấy, gã không giấu diếm được.
Cách làm thông minh nhất là nói thật.
Tiền Trấn mở bừng mắt ra, ánh mắt kinh ngạc hỏi:
- Người mới? Ngươi không đánh lại?
Một người mới có thể giết đệ tử cao đẳng Tiền Ba đã rất kỳ lạ, Tôn Hiểu nói gã cũng không cách nào ngăn cản người này giết Tiền Ba.
Giọng Tôn Hiểu càng nhỏ:
- Đúng.
- Ngươi còn có mặt gặp ta? Phế vật!
Giọng Tiền Trấn không chứa nhiều tức giận nhưng Tôn Hiểu biết lúc này Tiền Trấn đã tức điên.
Tôn Hiểu không dám ngước đầu lên, lòng thầm cầu nguyện Tiền Trấn đừng giết mình.
Người khác có lẽ không biết Tiền Trấn tâm ngoan thủ lạt nhưng Tôn Hiểu hiểu rõ, dù Tiền Trấn giết Tôn Hiểu ngay bây giờ thì gã cũng không hề bất ngờ.
Tôn Hiểu không dám phân bua cho mình vì làm vậy càng chọc giận Tiền Trấn.
Qua hai giây, Tiền Trấn mở miệng nói:
- Theo ta đi Hình Pháp Điện!
Mới qua một, hai giây nhưng Tôn Hiểu cảm thấy như đã qua một năm.
Nghe câu đó Tôn Hiểu thầm thở phào, gã biết mình thoát một kiếp, Tiền Trấn không định giết gã, ít nhất gã tạm an toàn.
Tôn Hiểu lên tiếng:
- Rõ!
Hình Pháp Điện không ở trên Đạo Nhất Sơn mà nằm trong ngoại viện Đạo Nhất học viện.
Hình Pháp Điện là nơi khá đặc biệt trong Đạo Nhất học viện, Hình Pháp Điện không chỉ quản lý học viên ngoại viện, nếu đệ tử nội viện phạm sai lầm lớn Hình Pháp Điện cũng có thể tập nã thẩm phán.
Đương nhiên Hình Pháp Điện nương tay với đệ tử nội viện hơn.
Ví dụ đệ tử nội viện giết học viên ngoại viện, dù không ở trong Chiến Thần Điện thì bình thường Hình Pháp Điện sẽ không truy cứu, trừ phi học viên ngoại viên có gì đặc biệt, ví dụ bối cảnh to lớn.
Trong Hình Pháp Điện.
Tiền Trấn, Tôn Hiểu đến Hình Pháp Điện, gặp một chấp sự của Hình Pháp Điện.
- Tiêu Viêm chấp sự!
Chấp sự này tên Tiêu Viêm.
Chấp sự của Hình Pháp Điện khác biệt lớn với chấp sự ngoại viện.
Chấp sự Hình Pháp Điện đều là cường giả Đạo Linh cảnh.
Chấp sự ngoại viện thì hầu như là võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh.
Nên địa vị chấp sự Hình Pháp Điện Đạo Nhất học viện thấp hơn chưởng viện ngoại viện một chút, điện chủ Hình Pháp Điện thì thân phận địa vị cao hơn chưởng viện ngoại viện nhiều.
Điện chủ Hình Pháp Điện là trưởng lão Đạo Nhất học viện, trưởng lão vô cùng quan trọng.
Điện chủ Hình Pháp Điện không phải do một người đảm nhiệm suốt mà là nhiều trưởng lão luân lưu quản lý.
Tiêu Viêm cười nói với Tiền Trấn:
- Tiền Trấn? Ha ha, sao có rảnh đến gặp ta vậy? À, chúc mừng ngươi thành công thăng cấp Đạo Linh cảnh.
Tiền Trấn mấy tháng trước thăng cấp Đạo Linh cảnh, có thể nói là tương lai tươi sáng.
Dù là đệ tử nội viện không phải tất cả đều là Đạo Linh cảnh, có nhiều võ giả cảnh giới Tiên Thiên đỉnh đậu khảo hạch thăng cấp thành đệ tử nội viện.
Những đệ tử nội viện thăng cấp này tuy có hy vọng lớn thành Đạo Linh cảnh nhưng không phải tuyệt đối trăm phần trăm.
Mỗi đệ tử thăng cấp Đạo Linh cảnh đều nhận được Đạo Nhất học viện đặc biệt chú trọng, càng trẻ tuổi càng được chú ý.
Đây cũng là việc bình thường, Đạo Linh cảnh một trăm tuổi và Đạo Linh cảnh ba, bốn chục tuổi có khác biệt rất lớn.
Tiền Trấn gật đầu chào Tiêu Viêm:
- Đa tạ.
Tiêu Viêm chấp sự, ta đến đây tìm chấp sự vì có chuyện nhờ.
Tiền Trấn liếc qua Tôn Hiểu:
- Tôn Hiểu, ngươi nói với Tiêu Viêm chấp sự đi.
Tôn Hiểu gật đầu nói:
- Vâng, chấp sự đại nhân, chuyện là vầy.
.
.
Tôn Hiểu kể tỉ mỉ toàn quá trình Cảnh Ngôn đánh chết Tiền Ba.
Tiêu Viêm nổi giận gầm lên:
- Buồn cười, còn có chuyện như vậy? Cảnh Ngôn này.
.
.
!
Tiêu Viêm chợt ngừng bặt, biến sắc mặt nói:
- Cảnh Ngôn? Chắc không phải là Cảnh Ngôn giành được kim lệnh trong khảo hạch đi?
Tiêu Viêm biết cái tên Cảnh Ngôn.
Võ giả giành được kim lệnh tham gia vào Đạo Nhất học viện là sự kiện quan trọng với Đạo Nhất học viện, nhân vật tầng quản lý đều nghe cái tên Cảnh Ngôn cũng bình thường.
Tiền Trấn kinh ngạc hỏi:
- Giành được kim lệnh? Cảnh Ngôn thông qua khảo hạch Thiên Trận?
Tôn Hiểu ngẩn ngơ.
Trước đó họ không biết Cảnh Ngôn là võ giả giành được kim lệnh.
Tiêu Viêm gật đầu nói:
- Chắc là hắn, người mới là thực lực cao hơn Tôn Hiểu e rằng chỉ có người này.