Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Nữ võ giả xoe tròn mắt hé môi, biểu tình rất đáng yêu:
- A?
Không cược Lý Thiên Phúc?
Là sao? Không lẽ ngươi cược cho mình?
Những năm ngàn khối linh thạch! Cảnh Ngôn tiên sinh bị điên rồi?
Cảnh Ngôn nheo mắt hỏi:
- Tên của nàng là gì?
Nữ võ giả hơi đỏ mặt đáp:
- Chung Dục Tú.
Chung Dục Tú có biết Cảnh Ngôn, dù sao ngày xưa hắn ở trong Đông Lâm thành như mặt trời ban trưa, được tiếng là thiên tài xuất sắc nhất Đông Lâm thành mười năm nay. Khi đó nhiều người cho rằng Cảnh Ngôn trong vòng trăm năm sẽ phá tan Tiên Thiên trói buộc bước vào Đạo Linh cảnh khủng bố.
Thuở ấy Cảnh Ngôn nổi tiếng như cồn, hình dung bằng từ nóng phỏng tay cũng không đủ. Các nữ võ giả trẻ tuổi trong Đông Lâm thành hơn một nửa điên đảo vì Cảnh Ngôn. Nhưng không ai ngờ thiếu niên rực rỡ chói mắt này đột nhiên từ trên tầng mây rớt xuống địa ngục, cảnh giới liên tục rơi cuối cùng chỉ còn tu vi Võ Đạo tam trọng thiên.
Dần dà không ai tỏ vẻ mến mộ khi nhắc đến Cảnh Ngôn nữa. Mặt khác dù Cảnh Ngôn bị rớt cảnh giới vẫn có người nhớ mãi không quên.
Chung Dục Tú có chút hảo cảm với Cảnh Ngôn, đây là lý do tại sao nàng chủ động đến chỗ này phục vụ hắn.
Cảnh Ngôn nhìn Chung Dục Tú còn đang ngơ ngác, hắn nhấn mạnh:
- Chung Dục Tú hiểu lầm, đương nhiên ta biết quy tắc của Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến. Làm phiền nàng cược hết năm ngàn khối linh thạch vào ta. Đúng vậy, nàng không nghe lầm, tuy ta không thể cược cho Lý Thiên Phúc nhưng có thể đặt cược vào mình.
Cảnh Ngôn cười nói:
- Ta không điên. Chung Dục Tú công tác tại đây tiền lương mỗi người được bao nhiêu linh thạch?
Chung Dục Tú là võ giả Võ Đạo tam trọng thiên.
Chung Dục Tú cúi đầu nói:
- Năm khối linh thạch.
Cảnh Ngôn mỉm cười nói:
- Ừm, giờ ta cho nàng một cơ hội, nàng đừng nói cho người khác. Có lẽ nàng nghi ngờ tại sao ta cược nhiều cho mình, có lẽ nàng và họ đều cảm thấy ta chắc chắn thua trận này. Nhưng kết quả sẽ nằm ngoài dự đoán của tất cả. Chung Dục Tú, nếu nàng cược vào ta sẽ nhận lại đền đáp rất dày.
Cái gì? Đặt cược cho ngươi?
Đền đáp? Đúng là đền tiền rất dày, xác suất đền bây giờ cao tới một đền mười lăm, cược mười khối linh thạch sẽ kiếm về một trăm năm mươi linh thạch.
Nhưng có thể lấy được đền đáp này không?
Chung Dục Tú chớp chớp rèm mi dài.
- Tin hay không tùy nàng, ta chỉ có thể nói xác suất ta thắng rất lớn, không dám bảo đảm trăm phần trăm nhưng xác suất thắng hơn năm mươi phần trăm. Bỏ qua cơ hội lần này e rằng về sau khó gặp được.
Không phải vì có hảo cảm với Chung Dục Tú nên Cảnh Ngôn cho nàng cơ hội này. Chỉ vì khuôn mặt của Chung Dục Tú hơi giống một người trong trí nhớ của Cảnh Ngôn, nên hắn cho nàng cơ hội, còn nàng có nắm bắt được hay không thì do chính nàng.
Chung Dục Tú bị Cảnh Ngôn nhìn gai người:
- Cảnh... Cảnh Ngôn tiên sinh, ta xin phép đi đặt cược giúp tiên sinh!
Chung Dục Tú cầm năm ngàn khối linh thạch chạy nhanh ra khỏi phòng như trốn ai.
Chung Dục Tú cắn hàm răng trắng khó khăn quyết định:
- Ta có nên... đặt cược không? Cược hoặc không? Ta có ít linh thạch, tất cả cộng lại chỉ được năm mươi khối. Nếu cược cho Cảnh Ngôn tiên sinh thì ta nên cược bao nhiêu? Liều luôn! Cược hết năm mươi khối linh thạch! Ta tin tưởng Cảnh Ngôn tiên sinh!
Năm mươi khối linh thạch là toàn bộ gia tài của nàng, nếu thua...
Trong một căn phòng rộng lớn sáng sủa, Nhiễm Kỳ đứng giữa phòng nhìn chằm chằm thủy tinh màu tím.
Khối thủy tinh nhỏ này có công năng giống như vách tường thủy tinh lớn trong đại sảnh, hiện rõ tiền cược, xác suất đền đối chiến của Cảnh Ngôn, Lý Thiên Phúc sắp diễn ra.
Lúc này con số trên tường thủy tinh thay đổi.
Xác suất đền của Cảnh Ngôn vốn lên đến một đền mười sáu, lúc này bỗng giảm thấp chút còn một đền mười.
Nhiễm Kỳ mắt lóe tia sáng, khóe môi cong lên độ cong mê người:
- Hưm? Cảnh Ngôn thật sự đặt cược lớn năm ngàn khối linh thạch, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Cược năm ngàn khối linh thạch cho chính mình, hắn lấy đâu ra nhiều linh thạch như vậy? Hắn có khả năng thắng không?
Nhiễm Kỳ nhẹ lắc đầu, cần cổ trắng nõn hơi đỏ.
Xác suất đền thay đổi, chỉ một chốc nhiều con bạc trong đại sảnh chú ý thấy ngay. Bọn họ thấy xác suất đền của Cảnh Ngôn giảm thấp, xác suất đền của Lý Thiên Phúc tăng cao hơn trước nhiều.
Những con bạc thường xuyên lăn lộn trong Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến hiểu rõ chuyện này xảy ra. Tình huống này chỉ có một khả năng, đó là có người đặt cược cho Cảnh Ngôn, cược số tiền lớn.
Xem tình hình lúc trước thì số tiền cược ít nhất mấy ngàn khối linh thạch, nếu không có đủ nhiều linh thạch thì không thể nào giảm thấp xác suất đền của Cảnh Ngôn đến thế.
- Điên rồi điên rồi!
- Ai? Là ai khoát xước vậy? Rảnh quá ném một đống linh thạch ra đốt sao?
- Đồ ngu, có nhiều linh thạch như thế tặng cho ta còn hơn!
Các con bạc ồn ào mắng, nhiều người muốn biết là ai đặt cược số tiền lớn cho Cảnh Ngôn, nhưng hiển nhiên bọn họ không thể tìm ra người đặt cược đó.
Ai!
Có ai ngờ rằng người đặt cược cho Cảnh Ngôn là chính hắn?
Một con bạc hưng phấn rống to:
- Xác suất đền của Lý Thiên Phúc tăng cao, ha ha, ta tiếp tục cược cho Lý Thiên Phúc!
Khá nhiều con bạc khác cùng chung ý tưởng, vốn xu hướng đặt cược giảm chậm lại bỗng chốc lại nóng hổi.
Một tách trà qua đi.
Một nén nhang trở lại.
Nửa canh giờ đến.
Sắp kết thúc thời hạn đặt cược trong một canh giờ. Lúc này xác suất đền của Cảnh Ngôn gần một đền hai mươi. Xác suất đền của Lý Thiên Phúc là hai mươi lăm đền một.
Trong đại sảnh bỗng xuất hiện một võ giả trẻ tuổi mặc trường bào màu vàng, tay cầm quạt giấy, điển trai, mặt hơi trắng, ánh mắt âm trầm.
Võ giả trẻ tuổi này vừa đến liền bị nhiều người nhận ra. Mấy con bạc thấy võ giả trẻ mặc trường bào vàng thì cung kính lên tiếng chào.
- Triệu công tử khỏe!
- Xin chào Triệu công tử!
- Mấy ngày nay không thấy Triệu công tử đến Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến.
Những con bạc cười nịnh nọt xum xoe võ giả trẻ mặc trường bào vàng.
Triệu công tử không đáp lại ai, chậm rãi quét mắt qua, mỉm cười vừa lòng thốt ra một chữ:
- Thưởng!