Ăn xong một bữa cơm, vì hai người đều uống rượu, Tống Thính Nam bèn gọi chị Vương tới, Từ Khanh Ngôn đương nhiên là gọi cho Lục Phương.
Lục Phương đang nằm ở trên giường, nhận được điện thoại chỉ có thể nói kháy ngồi dậy, đồng thời tuyên bố rõ ràng sau này loại tình huống như thế này mỗi lượt phải đưa thù lao!
Trong thời gian đợi người đến, Tống Thính Nam nhìn chằm chằm Từ Khanh Ngôn hồi lâu, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, khiến cậu không được tự nhiên.
"Sao thế, chị, nhìn em như vậy! là trên mặt em dính thứ gì sao?"
Nghe cậu nói vậy, cô liền đưa tay phải ra nâng mặt cậu lên, ngón tay cái lướt qua bờ môi cậu: "Đúng đó.
"
Cô đưa ngón tay cái ra cho cậu nhìn: "Dính! son môi của chị.
"
Trong lúc khuôn mặt Từ Khanh Ngôn đang chầm chậm ửng hồng, cô thong thả ung dung lấy ra một cái gương nhỏ, tô lại son môi của mình.
"Tiểu Khanh Ngôn, em nhìn chị như vậy, là muốn theo chị về nhà sao?"
Vừa vặn lúc này Lục Phương chạy tới, giải cứu tình huống của Từ Khanh Ngôn, cậu giống như chạy trốn trèo lên xe, dường như còn có thể nghe thấy Tống Thính Nam khẽ cười.
Lục Phương một bên quay đầu, một bên nói kháy: "Tớ nói cậu nghe, lần sau cậu còn như thế nữa là tớ từ chức đấy, tớ thật sự phục cậu rồi, cậu còn chưa nổi đâu cần gì phô trương quá lên thế, không thể tự mình gọi xe sao?"
"Này, tớ đang nói với cậu đấy có nghe không hả? Sao không nói câu nào vậy? Tớ! Đệt mẹ! Xảy ra chuyện gì với cậu thế? Cậu bị người ta luộc rồi à?"
Từ Khanh Ngôn nhìn về phía cậu ta: "Cậu nói gì vậy?"
"Mịa nó, dáng vẻ giống như bị người ta chà đạp hoàn toàn này của cậu là cái tình huống gì vậy trời, không phải là cậu đi cùng với mẹ cậu sao? Ai làm đấy? Vậy còn chị Tống thì sao?"
"À! Có thể có một loại khả năng, tối nay tớ đã cùng ăn cơm với chị Tống trong miệng cậu đấy?"
"Vãi cớt? Chị ấy chà đạp cậu ngay trước mặt mẹ cậu hả? Kích thích như vậy cơ à?"
"Cậu nghĩ cái gì vậy!"
Từ Khanh Ngôn kể lại rõ ràng mười mươi những chuyện phát sinh tối nay cho Lục Phương, nhìn khóe miệng cậu ta liên tục nhếch lên liền biết tâm tình của cậu ta vô cùng tốt.
"Oh__ Mẹ cậu với mẹ chị ấy cùng nhau rời đi, sau đó còn lại hai người các cậu, sau đó hai người ở trong phòng trực tiếp củi khô lửa bốc hả?"
"Sao có thể được!" Từ Khanh Ngôn lớn tiếng phản bác: "Nào có nhanh như vậy!"
"Thế các cậu đã làm gì?"
"Thì! " Từ Khanh Ngôn móc móc ngón tay, có hơi ngượng ngùng: "Thì! cũng không làm gì, chỉ! chỉ ăn cơm.
"
Lục Phương mắt cũng không chớp một cái: "Cậu thấy tớ sẽ tin hả?"
Đúng lúc là đèn đỏ, cậu ta kéo gương về phía ghế phụ: "Tự cậu nhìn bộ dạng cậu bây giờ đi, một cái bộ dạng động dục.
"
"Có! có hả?"
Từ Khanh Ngôn mở vách ngăn ra, trong nháy mắt liền nhìn thấy dáng vẻ mặt mũi ẩn tình của người trong gương, mấu chốt nhất chính là, môi cậu có hơi sưng.
A, đều tại cô ấy, hết hôn lại cắn.
Cậu không tự chủ mà sờ sờ môi dưới, bị Lục Phương vạch trần ra: "Hơn nữa mấu chốt nhất chính là, từ lúc nãy cậu vẫn luôn sờ miệng, cậu xem cậu lại sờ soạng một hồi, cậu nghĩ tớ ngu lắm hả?"
"Được rồi, chị ấy hỏi tớ, có muốn thử với chị ấy không! "
"Tớ đã đồng ý rồi.
"
"?"
Lục Phương suýt nữa phanh xe gấp, đường xá không tốt cậu ta không dám thao tác như vậy.
"Thằng nhóc nhà cậu đợi tý, trước tiên đừng nói nữa, về trường rồi nói.
"
Vừa mới xuống xe, Lục Phương trực tiếp bùng nổ: "Cậu nói gì cơ? Nữ thần của tớ chủ động! Còn hỏi cậu! Có muốn! Thử không?"
"Đúng vậy đó.
" Từ Khanh Ngôn thản nhiên thừa nhận, dáng vẻ đắc ý: "Chị ấy chủ động đó~"
"Aaaaaaa tớ tức chết mất, tại sao lại là cậu, tại sao tớ lại là người đầu tiên biết được cái tin này, tại sao! Tớ không thể chấp nhận được!"
"No--"
Lục Phương hô to một tiếng, nhất thời thu hút vô số ánh mắt, Từ Khanh Ngôn kéo cậu ta một cái: "Đừng sủa bậy nữa, cậu muốn cho tất cả mọi người biết à, chúng ta cũng không có năng lực quan hệ xã hội này!"
Lục Phương bất hạnh chỉ có thể lựa chọn câm miệng, cậu thật thê thảm mà, không chỉ bị chủ nghĩa tư bản áp bức, buổi tối bò xuống khỏi giường đi đón ông chủ, còn bị bức bách tiếp nhận tin tức kinh thiên động địa này, càng thảm hại hơn chính là, ngay cả quyền được sủa của cậu cũng bị tước đoạt.
Huhuhuhu, thật là căm phẫn tột cùng mà!
Vất vả lắm mới trở lại phòng ngủ, Lục Phương bỏ lệnh cấm, cậu ta cực kỳ bi thương hô: "Tại sao__"
"Được rồi được rồi, Phương Phương đừng khóc.
" Từ Khanh Ngôn trìu mến vỗ vỗ đầu chó của cậu ta: "Tớ mời cậu ăn cơm được chưa.
"
Nghe vậy, Lục Phương trong nháy mắt hồi sinh đầy HP: "Một lời đã định! Tớ muốn phòng ăn cao cấp nhất! Trải nghiệm cuộc sống của người thượng hạng.
"
Từ Khanh Ngôn dở khóc dở cười: "Được, đều nghe cậu.
"
"Nhưng mà thằng nhóc cậu, được lắm, mới vừa xác nhận quan hệ đã dám hôn chị ấy, cậu không sợ chị ấy cho cậu một cái tát sao?"
Từ Khanh Ngôn trầm mặc, cậu có thể nói là cô ấy chủ động không?
Thấy cậu im lặng, Lục Phương hóa thân thành thám tử lừng danh Conan: "Không đúng, nhìn dáng vẻ này của cậu, cậu nhất định là được hôn.
"
"! "
"Mẹ nó thật luôn à! Thế chị ấy cũng quá ra gì và này nọ luôn ấy! "
Lục Phương sau khi tỉnh táo lại, càng nghĩ càng thấy có chỗ không đúng: "Lúc trước không phải cậu nói chị ấy đối với cậu lúc lạnh lúc nóng, sau đó còn nói chỉ chơi đùa cậu thôi sao?"
"Thế mà vừa mới xác nhận quan hệ chị ấy đã hôn cậu rồi, sẽ không đưa ra đề xuất gì mà muốn đưa cậu đến nhà chị ấy chứ?"
Nghĩ đến lời nói lúc tạm biệt với Tống Thính Nam, trong lúc nhất thời không thể phân biệt được cô ấy có đang nói đùa hay không, thế là cậu lại trầm mặc.
"Không phải chứ! " Lục Phương há miệng thành hình chữ O, sau đó sắc mặt cậu ta nghiêm nghị: "Không phải chị ấy chỉ muốn cùng cậu! "
"Không đâu!" Từ Khanh Ngôn chợt lắc đầu, ngắt lời cậu ta: "Kiểu người như chị ấy, muốn người nào mà chẳng có, không đến nỗi không phân biệt tốt xấu như vậy.
"
Thấy cậu không muốn nghe, Lục Phương cũng không nói thêm gì nữa: "Tóm lại tự cậu chú ý, đừng để đến cuối thua một cách thảm hại.
"
Lục Phương là fan của Tống Thính Nam không sai, nhưng cậu ta là fan rất lý trí, đối với cậu ta mà nói, Tống Thính Nam chẳng qua là một sự tồn tại xa xôi không thể chạm đến, mà Từ Khanh Ngôn là bạn thân của cậu, là ngay ở bên cạnh, người bạn mỗi ngày tiếp xúc.
Coi như bởi vì Từ Khanh Ngôn, khoảng cách giữa cậu ta và Tống Thính Nam được kéo gần lại chút, nhưng vẫn không sánh được với Từ Khanh Ngôn.
Vì lẽ đó cậu ta mới có thể nói ra những lời như vậy, cậu là một người cẩn thận tỉ mỉ, cậu không hy vọng bạn của mình sẽ bị tổn thương bởi thần tượng của mình, mới có thể từ góc độ xấu nhất suy xét sự việc.
Từ Khanh Ngôn cũng biết cậu ta có điều khó nói, mặc dù ngoài miệng cậu ta nói như vậy, nhưng lời nói của Lục Phương vẫn khiến trong lòng cậu lay động.
Cậu không nhịn được bắt đầu suy nghĩ miên man.
Chị ấy hẳn là sẽ không như vậy chứ?
Nhưng bọn mình hình như không có chung đụng với nhau được bao lâu, sao cô ấy lại coi trọng mình như vậy?
Nhưng cô ấy lại thẳng thắn với mình!
Nếu ngộ nhỡ là nói dối lừa mình thì sao? Cô ấy nhập vai tốt như vậy, căn bản mình không phân biệt được!
Nhưng cô ấy cũng chẳng có ý đồ gì với mình đâu nhỉ, mình chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi.
Trong lòng Từ Khanh Ngôn nhấp nhô lên xuống nửa ngày, nghĩ hồi lâu vẫn không ra kết quả.
Hay là mình dùng thời gian đi tìm đáp án, chẳng qua, cũng chỉ là bị lừa dối tình cảm mà thôi, chí ít khoảng thời gian này, mình vô cùng hạnh phúc.
Một bên khác, Tống Thính Nam lên xe của chị Vương, đến thời điểm đúng lúc nói với chị ấy:
"Đúng rồi chị Vương, em yêu rồi.
"
"! Lên tầng rồi nói.
"
Làm nghệ sĩ, chuyện yêu đương của Tống Thính Nam đương nhiên là phải chủ động khai báo với quản lý, như vậy bất kể là xào scandal hay là không cẩn thận bị chụp lại đều có thể sớm chuẩn bị, không đến nỗi không ứng phó kịp.
Thế là Tống Thính Nam đi lên tầng cùng với chị Vương.
Vừa vào phòng, không chờ chị ấy hỏi, Tống Thính Nam đã chủ động mở miệng: "Đối tượng là Từ Khanh Ngôn, lúc trước chị cũng đã gặp.
"
"Em định làm gì?"
"Trước cứ yêu thôi.
"
"Nhỡ may bị phát hiện thì phải làm sao, trực tiếp công khai?"
"Xem tâm tình của em đã.
"
"Nhỡ may đến lúc đó cậu ấy không có thành tích, phai mờ khỏi mọi người, em bảo fan làm sao chấp nhận được đây?"
"Không biết.
" Tống Thính Nam như đinh đóng cột: "Em ấy sẽ có thành tích, em rất chắc chắn".
- ---
NOTE: Lặng lẽ đọc rồi im ỉm chuồn ra, không tt thì mình cũng chẳng có động lực mà đăng chương mới đâu:)) Thân gửi.