Cắn Môi Đỏ


Trì Cường đặt tờ báo xuống, vừa định nói gì đó thì người giúp việc từ trên lầu đi xuống.
“Thưa phu nhân, thưa ông, khi tôi dọn dẹp phòng của cô Tiêu Tiêu, tôi phát hiện ra cái này.”
Người giúp việc đưa ra một cuốn nhật ký viết tay, trên đó là nét chữ của Trì Tiêu Tiêu.
Những trang nhật ký được viết từ rất lâu, cho đến khi cô ta chuyển ra ngoài năm mười tám tuổi.
[Dì Ngô không thích ăn cay, mình phải nhớ kỹ, lần sau không được cho ớt vào.]
[Hôm nay dì Ngô đã ăn thêm vài miếng món tráng miệng mình làm, có vẻ như dì ấy thích nhất vị hạt dẻ.]
[Diên Diên lại tức giận, không biết có phải vì mình thuê gia sư không.

Mình đã từ chối rồi nhưng không có tác dụng, chỉ mong sau này học thật tốt để báo đáp họ.]
[Diên Diên đánh mình, cái tát đó làm mình choáng váng.

Hóa ra cậu ấy hận mình đến vậy.


Mình muốn chuyển ra ngoài nhưng mình vẫn chưa đủ tuổi.]
[Chú Trì có vấn đề về dạ dày, mình phải chuẩn bị chút canh ấm, luôn để sẵn thuốc dạ dày trong phòng làm việc của chú ấy.]
[Anh Cảnh Hành hỏi mình muốn món quà gì, mình đã nghĩ một lúc rồi nói về một chiếc đồng hồ mà Diên Diên thích.

Nhưng khi mình đưa chiếc đồng hồ đó cho Diên Diên, cậu ấy lại mỉa mai mình vài câu.

Mình sống ở nhà họ Trì, thật sự chưa bao giờ nghĩ muốn tranh giành tình cảm với cậu ấy.]
Ngô Cúc Phương lật từng trang, bên trong toàn là những lời quan tâm dành cho bà, cho Trì Cường và Trì Cảnh Hành.
Còn đối với Trì Diên, Trì Tiêu Tiêu luôn muốn hàn gắn mối quan hệ của hai người nhưng lại bị chịu đủ mọi ấm ức.
Ngô Cúc Phương tức đến nỗi cả người run lên, bà không ngờ mình lại dạy dỗ ra một đứa con gái như vậy.
“Ông nhìn xem nó đã làm những gì?! Tôi cứ nghĩ nó với Tiêu Tiêu thật sự thân thiết, không ngờ lại giả tạo đến thế!”
Cuốn nhật ký này là do Trì Tiêu Tiêu để lại từ rất lâu, được giấu ở một chỗ kín, rõ ràng cô ta không ngờ nó sẽ bị phát hiện.
Những gì được viết trong nhật ký không thể nào là giả, vì vậy Trì Diên thật sự là người đáng ghét.
Ngô Cúc Phương nghiến răng: “Hai đứa chúng nó cùng bước vào nhà họ Trì, tôi đối xử với cả hai đứa như nhau.

Tiêu Tiêu thì hiền lành, còn Diên Diên thì...!Ôi, giá như Tiêu Tiêu là con của chúng ta thì tốt biết mấy.”
Sắc mặt Trì Cường cũng không dễ nhìn.

Trong nhật ký, từng dòng từng chi tiết đều là sự quan tâm chu đáo, không hề nói gì về những ấm ức của bản thân, chỉ mong Trì Diên được hạnh phúc.
Biết sớm như vậy, họ đã không để Trì Tiêu Tiêu dọn ra ngoài.
Nhưng nói cho cùng, Trì Diên mới là con gái của nhà họ Trì.
“Đừng tức giận, đợi khi Diên Diên kết hôn với Minh Triều, chúng ta sẽ đón Tiêu Tiêu trở về, hoặc mua cho con bé một căn biệt thự ở gần đây.

Nghe nói con bé làm việc bên ngoài rất vất vả, luôn muốn báo đáp chúng ta.


Cảnh Hành cũng đã khuyên con bé, đưa thẻ ngân hàng cho con bé nhưng con bé không nhận một đồng, đúng là cứng đầu.”
Ngô Cúc Phương gật đầu, hoàn toàn thất vọng về con gái mình.
Trì Diên đương nhiên không biết rằng mình đã bị gán cho tội danh này từ lâu.
Khi sắp bước vào phòng riêng, điện thoại của cô vang lên, đó là cuộc gọi từ một tổ chức từ thiện.
Cô không vào phòng ngay mà tìm một góc vắng nhấn nút nghe máy.
Ngay khi kiếm được khoản tiền đầu tiên, cô đã gửi phần lớn tiền lương hàng tháng cho tổ chức từ thiện này, để họ tài trợ cho Viện Phúc Lợi Hướng Dương.
Đó là nơi cô và Trì Tiêu Tiêu đã lớn lên.

Hôm nay là ngày cô chuyển khoản nhưng do quá bận rộn, cô đã quên mất.
Từ đầu dây bên kia vang lên giọng một người đàn ông trung niên.
“Cô Trì, chào cô, khoản tiền tháng này chúng tôi đã chuyển cho Viện Phúc Lợi Hướng Dương.

Tổ chức chúng tôi gần đây tổ chức một hoạt động dạy các em ở viện gói sủi cảo.

Là nhà tài trợ lớn nhất của mấy đứa trẻ, viện trưởng luôn muốn gặp cô một lần.”
“Cảm ơn anh, tháng này tôi sẽ chuyển khoản đúng hạn.


Còn về việc gói sủi cảo thì thôi, tôi không giỏi mấy việc đó, cũng không muốn viện trưởng biết người tài trợ là tôi.”
“Vâng, vậy không làm phiền cô nữa, cô Trì.”
Trì Diên cúp máy, vừa định rẽ qua hành lang bên cạnh thì nhìn thấy Nhiếp Diễn đang hút thuốc ở cửa phòng riêng, bên cạnh còn có một người phụ nữ.
Ánh đèn hành lang lờ mờ, hai người họ đứng rất gần nhau.
Cô gái đó mặc bộ quần áo mà Trì Diên rất quen thuộc, đó là Nhiếp Nhân.
Nhiếp Nhân lấy điếu thuốc từ miệng Nhiếp Diễn rồi đặt vào miệng mình.
Màu son đỏ chót nhanh chóng để lại một vòng trên đầu điếu thuốc.
Trì Diên đứng chết lặng tại chỗ, nhớ lại việc Nhiếp Nhân là con gái nuôi của nhà họ Nhiếp, còn Nhiếp Diễn là người thừa kế của gia tộc, hai người không có quan hệ huyết thống.
Họ đứng như vậy, chẳng hề giống anh em chút nào.
Đang nghĩ như thế thì Trì Diên thấy Nhiếp Diễn nắm lấy cổ tay Nhiếp Nhân, đẩy cô ấy vào nhà vệ sinh bên cạnh.
Cửa nhà vệ sinh còn chưa kịp đóng, Nhiếp Nhân đã bị đè lên bồn rửa, hai chân cô ấy quấn quanh eo Nhiếp Diễn rất tự nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận