Cắn Môi Đỏ


Lời nói mang chút đe dọa, dù sao anh ta cũng là người đã ở vị trí cao lâu năm, khí thế mạnh mẽ khiến Trì Diên run rẩy.
Cô gần như theo bản năng dựa vào Hoắc Hàn Từ.

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người họ, cô không nhịn được nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: "Chú nhỏ, chú sẽ khuyên anh ta chứ?"
Trên cổ cô vẫn còn vết tích, dưới ánh đèn mờ ảo này, sự mờ ám càng thêm rõ ràng.
Trì Diên không ngại việc xảy ra chuyện gì đó trong căn phòng này.
Nơi đây rất kín đáo, cô tin rằng sẽ không có nhân viên nào bước vào làm phiền giữa chừng.
Cô chủ động đưa tay ra, nhưng lại chạm vào ly nước lạnh.
"Về thôi." Ánh mắt anh bình thản, khoác lại chiếc áo vest lên người cô: "Đừng dính líu vào chuyện của Nhiếp Diễn và Nhiếp Nhân."
Ý anh là, nếu cô cố tình tham gia và có chuyện gì xảy ra, có lẽ anh sẽ không can thiệp.
Với tính cách của Nhiếp Diễn, anh ta có thể làm bất cứ điều gì.
Trì Diên bỏ qua cảm giác nghẹn ngào khó chịu trong lòng, ngẩng đầu lên: "Nhiếp Diễn có hôn ước với tiểu thư nhà họ Liễu, anh ta với Nhiếp Nhân lại là anh em trên danh nghĩa.


Quan hệ này là thế nào? Nếu ảnh hưởng của Nhiếp Diễn đối với Nhiếp Nhân là không thể tránh khỏi thì Nhiếp Nhân đối với anh ta không phải là hận thì là yêu, rõ ràng Nhiếp Nhân là vế sau.

Tôi không muốn bạn của mình bị tổn thương."
Trì Diên đã tưởng tượng ra nhiều câu trả lời từ Hoắc Hàn Từ, nhưng không gì lạnh lùng hơn câu nói tiếp theo của anh.
"Axit phenylacetic, dopamine.

Khi con người giao tiếp với nhau, nhiều hormone sẽ được tiết ra.

Chính những hormone này khiến cô ấy nảy sinh ảo tưởng về tình yêu."
Một phân tích không mang chút cảm xúc nào, như thể anh đang đứng từ góc nhìn của Thượng Đế, tất cả những rắc rối trên thế gian trong mắt anh chỉ là phù du.
Trì Diên cảm thấy lạnh toát cả người.

Cô hiểu rõ Nhiếp Nhân, cô ấy là một người mãnh liệt và quyến rũ, nhưng khi đứng trước Nhiếp Diễn, cô ấy lại thu lại tất cả sự sắc bén.
Nếu cô ấy không yêu Nhiếp Diễn thì sẽ không trở nên thấp hèn như vậy.
Nhưng điều mà cô không ngờ nhất là Hoắc Hàn Từ lại lý trí đến mức hoàn toàn không tin vào sự tồn tại của tình yêu.
Sự lý trí tuyệt đối che giấu một sự lạnh lùng tuyệt đối.
"Chú nhỏ, nếu tình yêu chỉ là ảo giác, vậy tại sao lại có người chọn kết hôn?"
Cô khao khát tìm ra vài ví dụ để phản bác lại anh, nhưng Hoắc Hàn Từ điềm nhiên như không, tựa như mùa hè không thể chạm đến đôi mày của anh.
"Đó là tác động của oxytocin* và vasopressin*.

Ngay cả mối quan hệ giữa tôi và cô cũng chỉ là kết quả của testosterone*."
*oxytocin: thường được gọi là "hormone tình yêu" hoặc "hormone âu yếm" vì nó có vai trò quan trọng trong việc tạo ra sự gắn kết, sự tin tưởng, và các mối quan hệ xã hội.
*vasopressin: là một loại hormone được sản xuất ở vùng dưới đồi và được lưu trữ, tiết ra bởi tuyến yên sau.

Nó có vai trò quan trọng trong việc điều hòa cân bằng nước và kiểm soát huyết áp trong cơ thể.

*testosterone: là một hormone sinh dục chính, có vai trò quan trọng trong sự phát triển và duy trì các đặc tính sinh dục nam/
Trì Diên không còn gì để nói nữa, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên.
Cô túm lấy cà vạt của anh, kéo anh ngồi xuống ghế sofa.
Cô không biết vì sao mình lại làm vậy, chỉ là khi hôn lên môi anh, cô cảm thấy lòng mình dễ chịu hơn một chút.
Cô cúi xuống cắn vào xương quai xanh của anh, đầu lưỡi liếm đi những giọt máu rỉ ra: "Chú nhỏ, chú học kinh tế và tâm lý học à?"
Hoắc Hàn Từ hơi ngẩng cổ lên, một tay giữ lấy sau gáy cô để cho cô cắn dễ dàng hơn.
"Là kinh tế và pháp luật, tâm lý học là môn tôi chọn học thêm."
Ba lĩnh vực này đều là ngành học khuyến khích con người phải lý trí tuyệt đối, anh đã học hết tất cả.
"Vậy bây giờ chú nghĩ điều gì đang ảnh hưởng đến chúng ta?"
Cô cố ý ngẩng đầu lên, hai tay vòng qua cổ anh, ánh mắt mê hoặc.
Ngón tay của Hoắc Hàn Từ vuốt nhẹ trên môi cô, gương mặt này rất đẹp, đôi mắt hình cánh sen, đến đuôi mắt mới hơi dài và nhếch nhẹ, khi không cười trông lạnh lùng nhưng một khi cười lại khiến người khác cảm thấy mềm nhũn.
"Dopamine*."
*Dopamine: Một loại hormone hạnh phúc.
Mọi sự đam mê ban đầu đều bắt nguồn từ dopamine.
Nhưng dopamine sẽ không duy trì lâu.

Từ góc độ của nó, sở hữu là điều nhàm chán.


Mối quan hệ dựa trên dopamine là một chuyến tàu lượn cảm xúc đầy phấn khích nhưng ngắn ngủi.
Trì Diên nhìn vào gương mặt cấm dục của anh, còn có cảm xúc khi cô chủ động, trong lòng không khỏi xao động.
"Chú nhỏ không có vị hôn thê chứ?"
Cô không muốn mình trở thành phiên bản thứ ba của Trì Tiêu Tiêu.
Còn về người con gái trong lòng Hoắc Hàn Từ là ai, điều đó không liên quan đến cô.
Cô không quên mục tiêu của mình, chỉ muốn thông qua Hoắc Hàn Từ trả thù mấy người trong nhà họ Hoắc mà thôi.
Hơn nữa cô phải thừa nhận rằng dây dưa với một người đàn ông như Hoắc Hàn Từ, cô không lỗ chút nào.
Một người như phật tử giữ đời thường thỉnh thoảng lại thương hại một người phụ nữ trần tục, khoảnh khắc anh dính chút bụi trần thật sự khiến lòng người rung động.
Người ngoài nhìn thấy sự lạnh lùng từ anh, nhưng trên giường anh lại rất khác.
Trì Diên cũng là người phàm tục, sau khi Hoắc Hàn Từ đưa ra lý thuyết này, cô càng muốn ngủ với anh hơn.
Kiến thức chính là sự gợi cảm cấp cao nhất, mỗi một từ của anh đều đang quyến rũ cô.
Còn trong mắt Hoắc Hàn Từ, ánh mắt của cô cũng đang quyến rũ anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận