Những gì xảy ra sau đó diễn ra một cách tự nhiên.
Khi kết thúc, Trì Diên đã dựa vào lòng anh ngủ thiếp đi.
Điện thoại của cả hai đều đang reo, nhưng không ai để ý.
Dấu vết trên cổ vẫn chưa phai lại có thêm những dấu mới.
“Chú nhỏ.”
Má Trì Diên ửng hồng, không còn giữ được vẻ quyết đoán và tỉnh táo thường ngày, cô nói: “Chú đã nói về oxytocin và vasopressin, chúng có thể mang lại cho con người cảm giác hạnh phúc lâu dài.
Dù dopamine chỉ tồn tại ngắn ngủi, nó vẫn có khả năng cuốn hút người ta vào một mối quan hệ có sự hứa hẹn cháy bỏng.
Đó mới là lý do mà mọi người chọn kết hôn.”
Cô không quên câu hỏi vừa rồi, trước khi ngủ thiếp đi cô lẩm bẩm một câu: “Tôi và chú nhỏ không giống nhau, tôi nghĩ rằng tình yêu không phải là ảo giác mà là bản năng.
Có người sinh ra đã có, có người thì mãi mãi không có.”
Hoắc Hàn Từ cúi xuống nhìn cô, cuối cùng anh không nhịn được mà để lại một nụ hôn nhẹ trên môi cô.
“Em nói cũng đúng.”
Khi Trì Diên tỉnh dậy đã là giữa trưa hôm sau.
Trước mắt cô là căn hộ quen thuộc.
Điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Hồ Lộ từ các đồng nghiệp khác trong bộ phận và cả từ tổng giám đốc Trần.
Tuy nhiên, tổng giám đốc Trần chỉ gọi một cuộc, có lẽ nghe nói rằng cô đã từ chức nên gọi để hỏi cho có lệ.
Trì Diên nghĩ đến việc mình sắp quay lại, chuyện với Lợi Hoa đương nhiên không thể bỏ qua.
Cô chọn số của tổng giám đốc Trần và gọi lại.
“Cô Trì.”
Thái độ của tổng giám đốc Trần thân thiện một cách bất ngờ: “Nghe nói cô không còn ở Hoắc thị nữa, đã có nơi mới chưa?”
Vì không có bản thuyết minh huy động vốn đầy đủ, tổng giám đốc Trần cũng không định hợp tác với Hoắc thị, nhưng anh ta rất muốn có được người như Trì Diên.
Trì Diên cười nhạt: “Tổng giám đốc Trần, buổi đàm phán sáng nay có suôn sẻ không?”
Với kinh nghiệm thương trường, tổng giám đốc Trần đâu thể không hiểu đây là cái bẫy mà Trì Diên đã đặt ra từ trước.
Dù cô có tính toán anh ta vào đó nhưng anh ta vẫn rất ngưỡng mộ cô nên không để bụng: “Tổng thanh tra Hoắc và quản lý Hồ vẫn còn quá non nớt.”
Xem ra hai người đó hôm nay chẳng được lợi lộc gì.
Đúng vậy, Lợi Hoa là công ty do tổng giám đốc Trần gây dựng từ đầu.
Một người đã lăn lộn trên thương trường như anh ta đâu dễ bị Hoắc Minh Triều đối phó.
“Tổng giám đốc Trần, những điều kiện tôi đã nói lần trước vẫn còn hiệu lực.
Tôi sẽ đích thân đến ký hợp đồng với anh, nhưng phải lùi lại ba ngày.
Đợi đến khi tôi nhận được chức tổng thanh tra của bộ phận, tôi chắc chắn sẽ liên lạc với anh.”
“Cô Trì, cô năm nay mới hai mươi ba tuổi, muốn ngồi vào vị trí tổng thanh tra có vẻ hơi khó.”
Trì Diên đã vào làm ở Hoắc thị từ khi tốt nghiệp, đến nay mới chỉ có ba năm kinh nghiệm làm việc.
Kinh nghiệm này dù đưa vào công ty khác cũng chỉ là một nhân viên có thâm niên, huống chi là một công ty có tính cạnh tranh cao như Hoắc thị.
Hoắc thị cạnh tranh gay gắt đến mức nào?
Ngày hoắc Hàn từ nhậm chức, anh đã đưa ra quy định sử dụng nhân sự.
Tất cả các bộ phận, đội nhóm đều phải áp dụng hệ thống “cơ chế thi đấu ngựa” mà anh sáng tạo.
Dù là con người hay sản phẩm đều được đưa lên cùng một vạch xuất phát để cạnh tranh, cuối cùng chọn ra người giỏi nhất.
Hoắc thị sẽ phân bổ nguồn lực dựa trên bảng xếp hạng này.
Cơ chế khôn thì sống bống thì chết đầy khắc nghiệt này khiến mọi người luôn căng thẳng, dù những người bị Hoắc thị loại bỏ ra ngoài cũng có rất nhiều công ty khác săn đón.
Nhưng nơi hội tụ tinh anh như Hoắc thị, không ai muốn trở thành kẻ thất bại.
Vì vậy việc Trì Diên còn trẻ mà muốn trở thành tổng thanh tra là điều không tưởng.
Dù cô có tài, quản lý cấp cao cũng sẽ không đồng ý.
Trì Diên không nói quá nhiều, tránh tạo ấn tượng phản cảm.
Điều duy nhất có thể lay động những người như tổng giám đốc Trần luôn là khả năng và sự chân thành.
“Tổng giám đốc Trần, tôi đã đọc sơ qua cuộc phỏng vấn ban đầu của anh.
Không biết ai đã ảnh hưởng đến quan điểm của anh cách đây năm năm, khi Lợi Hoa chuyển từ sản xuất linh kiện sang thành lập cơ sở nhân lực về công nghệ, bắt đầu hợp tác với nhiều công ty giáo dục để thành lập hai trường tư thục lớn chuyên cung cấp nhân tài cho Lợi Hoa.
Đây là một sự đổi mới mở nhưng giá trị thị trường của công ty lại giảm dần qua từng năm.”
Đó là nỗi trăn trở của tổng giám đốc Trần.
Khi một công ty phát triển đến đỉnh cao, chắc chắn sẽ phải tìm kiếm sự đổi mới.
Quyết định đó khi ấy được tất cả mọi người đồng tình, nhưng không ngờ nó lại dẫn đến thảm họa khiến công ty rơi vào tình trạng bị thu mua.
“Cô Trì, những gì cô nói chỉ cần tra cứu một chút là biết, chỉ có thể nói rằng cô rất chu đáo.”
“Tổng giám đốc Trần, tôi chỉ nghĩ rằng anh đã quá tập trung vào cái gọi là đổi mới và mở rộng mà quên mất cốt lõi của Lợi Hoa.”
Tổng giám đốc Trần giật mình, tay siết chặt điện thoại hơn: “Cô nói tiếp đi.”