Cắn Môi Đỏ


Giản Châu ngẩn người ngay tại chỗ, sau khi phản ứng lại thì bắt đầu sắp xếp tài liệu một cách vội vàng.

Nếu là người khác có lẽ đã bắt đầu hét lên rồi.

Những năm qua tổng giám đốc thanh tâm quả dục, chưa từng gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào.

Những cảm xúc của người thường gần như không tồn tại trong anh, nên khi lần đầu tiên đến căn hộ của Trì Diên, không phải nói Giản Châu đã khiếp sợ đến mức nào.

Trên đường đến đó, anh ta đã chuẩn bị tâm lý rất lâu mới có thể kiềm chế không nhìn Trì Diên một cách chằm chằm khi mở cửa ra.

Bây giờ tổng giám đốc lại yêu cầu tài liệu của Trì Diên, đây là lần đầu tiên anh tỏ ra hứng thú với một người không phải đối tác.

“Đây là tài liệu của cô Trì, năng lực của cô ấy rất xuất sắc.



Giản Châu thốt ra câu này, nhưng lại thấy trên khuôn mặt của Hoắc Hàn Từ không có biểu cảm gì khác.

Chẳng lẽ mình đã đoán sai? Tổng giám đốc thực sự không quan tâm đến cô Trì sao?
Hoắc Hàn Từ nhìn tài liệu trên tay, khuôn mặt bình thản nhưng khi thấy mấy chữ "thủ khoa kỳ thi đại học" lông mày khẽ nhướng lên.

Kỳ thi đại học ở trong nước cạnh tranh rất khắc nghiệt, anh đoán Trì Diên hẳn đã thi rất tốt năm đó, nhưng không ngờ cô lại là thủ khoa của năm đó.

Hơn nữa sau khi vào Bắc Đại, cô luôn giữ vị trí đứng đầu trong ngành.

Sau khi tốt nghiệp, cô đã vào làm việc tại Hoắc thị.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy mức lương năm vạn một tháng, lông mày Hoắc Hàn Từ khẽ nhíu lại.

Thủ khoa của Bắc Đại, đã tham gia rất nhiều dự án mà ở Hoắc thị lại chỉ nhận mức lương năm vạn?
Giản Châu dường như cũng để ý đến điều đó: “Không biết là ý của Hoắc Minh Triều hay Trần Nhã Như, nhưng mức lương của cô Trì luôn là con số này.


Những người xuất sắc tốt nghiệp từ Bắc Đại, sau khi vào các công ty lớn ít nhất đều bắt đầu với mức lương trăm vạn mỗi năm, mức lương của Trì Diên thực sự khá thấp.

Có lẽ đây là ý của Trần Nhã Như.

Trì Diên vẫn có thể chịu đựng sao?
Nghĩ đến con người có vẻ ngoài vừa ngoan ngoãn vừa sắc sảo này, ánh mắt Hoắc Hàn Từ lóe lên vẻ thích thú.

“Cô ấy có bị Trần Nhã Như nắm thóp không?”
“Tôi cũng nghi ngờ điều này, nên sau khi điều tra kỹ, phát hiện có liên quan đến viện phúc lợi Hướng Dương.


Trước khi mười tuổi, cô Trì đều lớn lên ở đó, khu đất của viện phúc lợi đã hết hạn từ lâu.

Theo lý phải được bán đấu giá lại, nhưng Trần Nhã Như đã tìm quan hệ để gia hạn thêm năm năm.


Giản Châu đưa ra tài liệu rất chi tiết, bao gồm cả phân tích liên quan đến viện phúc lợi Hướng Dương.

Khu đất đó đã hết hạn từ ba năm trước, có rất nhiều nhà phát triển muốn xây dựng khu vui chơi ở đó, chính quyền cũng đã nghĩ đến việc tổ chức đấu thầu.

Nhưng sau đó, mọi việc cứ thế trôi vào quên lãng.

Ngón tay Hoắc Hàn Từ lật nhẹ từng trang, nhớ đến việc Trì Diên chấp nhận đảm nhận vị trí tổng thanh tra, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Cô ấy làm tổng thanh tra chẳng phải là đắc tội với Trần Nhã Như sao? Trần Nhã Như đang nắm điểm yếu này, làm sao Trì Diên dám quay về Hoắc thị.


Giản Châu hơi đỏ mặt, khẽ ho một tiếng: “Có lẽ đây là lý do cô Trì chọn tổng giám đốc.



Hoắc Hàn Từ ngay lập tức hiểu ra, hóa ra từ lúc trèo lên giường thành công, trong lòng Trì Diên đã có những tính toán riêng.

“Hơn nữa, lúc đó cô Trì rất thông minh đã khiến Trần Nhã Như đồng ý gia hạn năm năm, chắc chắn là đã ký thỏa thuận, nên dù bây giờ hai người trở mặt ít nhất trong thời gian này Trần Nhã Như vẫn không thể làm gì được khu đất của viện phúc lợi Hướng Dương.

Còn sau đó, đến giờ cô Trì vẫn chưa yêu cầu gì từ anh, có lẽ đợi đến khi mối quan hệ kết thúc, cô ấy sẽ đưa ra yêu cầu một cách hợp lí.


Giọng của Giản Châu rất nghiêm túc, khi nói ra những lời này cũng không né tránh gì.

Anh ta tin tổng giám đốc cũng không thật sự mê đắm trong bẫy tình, có lẽ ngay từ lần đầu tiên mở mắt trong căn hộ đã hiểu rõ Trì Diên có mục đích rất lớn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận