Ngồi lên ghế phụ của Hoắc Minh Triều, trong đầu Trì Diên vẫn vang vọng lời của Hoắc Hàn Từ vừa nói.
Chơi với lửa có ngày chết cháy sao?
Cuộc hôn nhân giữa cô và Hoắc Minh Triều là do hai gia đình sắp đặt.
Nhà họ Hoắc có địa vị đứng đầu Bắc Kinh, còn nhà họ Trì dù miễn cưỡng có thể xếp trong top 10, nhưng so với nhà họ Hoắc vẫn còn kém xa.
Chiêu này của cô tuy khiến bản thân hả giận nhưng cũng đồng thời dây vào người mà giới quyền quý không bao giờ dám đụng tới.
Ngoài trời mưa vẫn rất lớn, tầm nhìn trên đường kém, xe vừa đi chưa đến hai cây số đã kẹt cứng.
Hoắc Minh Triều tâm trạng không tốt, lại thấy cô mặc áo len cổ cao che kín cả cằm, không nhịn được cau mày.
"Em mặc như thế này về nhà sao?"
Mới vào thu, vẫn chưa tới lúc cần mặc áo cổ cao.
Dù nhan sắc Trì Diên có xuất sắc đến đâu, trông cô vẫn có chút kỳ lạ.
Trì Diên nghĩ đến vết hôn trên cổ do Hoắc Hàn Từ để lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Ừm, trời mưa, hơi lạnh."
"Đúng là yếu đuối."
Sự thiếu kiên nhẫn trong lòng Hoắc Minh Triều càng lúc càng nhiều.
Ngón tay trắng nõn của Trì Diên vuốt ve cổ áo: "Nửa tháng nay anh không đến công ty?"
Hoắc Minh Triều ghét nhất giọng điệu hờ hững của cô, như thể không để tâm tới bất cứ điều gì.
"Anh đi đâu cũng chẳng liên quan đến em."
Anh ta bực bội bấm còi hai lần, chỉ cảm thấy việc phải ngồi cùng Trì Diên trong một không gian kín thế này thật là một sự tra tấn.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Hoắc Minh Triều.
Trì Diên liếc mắt nhìn, phát hiện tên trên màn hình được lưu là “Tiêu Tiêu”.
Khác với thái độ khó chịu với cô, nét mặt Hoắc Minh Triều lập tức trở nên dịu dàng.
"Tiêu Tiêu, em tỉnh rồi à? Trời mưa lớn lắm, đừng ra ngoài.
Em bị sốt à? Nghiêm trọng không?"
Giọng anh ta từ vui vẻ chuyển thành lo lắng, cuối cùng là hốt hoảng.
Ngón tay Trì Diên vân vê lọn tóc trước mặt mà không hỏi thêm gì.
Hoắc Minh Triều rủa thầm vài câu, sau khi cúp máy lại bực bội đấm mạnh vào vô lăng mấy cái.
Trì Diên thấy dáng vẻ này của anh ta thật buồn cười.
Lúc nãy, nếu anh ta lên nhà thì sẽ phát hiện chuyện nực cười của cô và một người đàn ông khác.
Nhưng Hoắc Minh Triều chưa bao giờ quan tâm đến chuyện của cô, cũng chưa từng đến căn hộ của cô.
Nghĩ đến phản ứng của anh ta trong tương lai, Trì Diên mỉm cười.
Hoắc Minh Triều đã tức giận rút chìa khóa xe ra, thậm chí không mở dù, đi thẳng vào màn mưa.
"Không về nhà họ Hoắc sao?"
Trì Diên hạ cửa kính xe, hỏi một câu khi bóng dáng anh ta sắp biến mất.
"Cô ấy bệnh rồi, anh phải đi thăm.
Dù sao Tiêu Tiêu cũng là bạn của em."
Trì Diên đóng cửa sổ lại, ánh mắt hiện lên sự châm chọc: "Vậy anh nhớ chăm sóc tốt cho bạn của tôi."
Hoắc Minh Triều hơi khựng lại rồi nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
Trì Diên thở dài, quả nhiên một lần phản bội thì chẳng còn gì đáng tin nữa.
Cô nhìn ra cơn mưa lớn bên ngoài, quay lại phát hiện Hoắc Minh Triều đã mang cả chìa khóa xe đi.
Cô cau mày.
Đường phía trước đã thông thoáng, nhưng chiếc xe này của cô cứ đứng ì ra đó, nhanh chóng khiến nhiều người chửi rủa.
Trì Diên muốn tìm một chiếc dù để xuống xe, nhưng lại phát hiện trong khe ghế có mấy chiếc bao cao su đã qua sử dụng.
Sắc mặt cô thay đổi, cảm giác buồn nôn dâng lên trong dạ dày.
Cô mở hộp chứa đồ ra, thấy một thỏi son Louboutin phiên bản giới hạn.
Đây là món quà mà cô đã tặng cho Trì Tiêu Tiêu lần trước.
Chỉ có 30 thỏi trên toàn thế giới, rất hiếm khi đụng hàng.
Cô cười nhạt, đóng hộp đồ lại.
Đối với sự thách thức trắng trợn này, cô giả vờ như không nhìn thấy.
Không tìm được dù, cô đành phải đội mưa xuống xe.
Mưa quá lớn, chỉ trong chốc lát cô đã ướt như chuột lột, trơ mắt nhìn cảnh sát giao thông điều khiển kéo xe đi.
Trì Diên đứng giữa cơn mưa tối tăm tấp nập người qua lại, không có chỗ nào để trú.
Cô lau nước mưa trên mặt, vừa định đi theo lối dành cho người đi bộ ra đường thì thấy một chiếc Bentley màu đen từ từ dừng lại trước mặt.
Biển số xe là một dãy số 1 nổi bật, bên cạnh còn có một lá cờ nhỏ.
Lá cờ này đại diện cho chiếc xe có thể ra vào bất kỳ nơi nào, thậm chí là khu vực cấm của quân sự.
Cô nhướng mày cười, mở cửa chui vào xe.
"Chú nhỏ, thật trùng hợp."
Hoắc Hàn Từ chỉ liếc cô một cái rồi lại dời mắt đi, ngón tay thờ ơ mân mê chuỗi hạt Phật đen trên cổ tay.
"Đứa cháu trai kia của tôi không cần cô nữa sao?"
Cái gì mà “Phật tử giữa đời thường”, phi!
Trì Diên cảm thấy người đàn ông này đúng là ác ma, rất biết cách chọc vào nỗi đau của người khác.
"Chú nhỏ, đêm qua tôi hầu hạ chú không tệ, sao xuống giường rồi lại không nhận người vậy?"
Cô cười ngọt ngào, chỉ cần ánh mắt lướt qua cũng đủ để quyến rũ người khác.
Trong lời nói không chút chán nản hay buồn bã nào vì bị bỏ rơi.
Giản Châu ngồi ở ghế trước lặng lẽ hạ tấm ngăn xuống, không dám tiếp tục nghe động tĩnh phía sau.
"Hầu hạ không tệ?"
Hoắc Hàn Từ lặp lại mấy từ này, sau đó đuôi mắt lười biếng liếc cô một cái.
"Như một cái xác chết, chỉ biết rên rỉ, không biết động đậy, không tệ ở chỗ nào?"
Trì Diên nghiến chặt răng, nở một nụ cười gượng gạo.
"Khó khăn cho chú nhỏ khi phải dằn vặt trên một cái xác chết lâu như vậy.
Cái sự hung bạo đó khiến tôi tưởng cả đời này chú chưa từng gặp phụ nữ cơ đấy."
Cô đáp trả, đôi môi cong lên, trông có phần tội nghiệp.
Cô nghiêng người định xuống xe nhưng bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.
Ngón tay của Hoắc Hàn Từ rơi xuống cổ tay cô, giữ cô lại, sau đó anh ngẩng đầu nói với tài xế phía trước: "Về khu số một."
Khu số một ở Bắc Kinh là nơi Hoắc Hàn Từ sinh sống.
Có vẻ như anh không định đến dự tiệc nữa, dù anh là nhân vật chính của bữa tiệc này.
Trì Diên ngẩn người, vừa hay trong dáng vẻ thảm hại thế này, nếu cô có đến đó cũng chỉ chuốc lấy bẽ mặt, nên cô không nói gì, tựa người vào lòng anh.
Hoắc Hàn Từ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như tuyết lạnh mùa đông.
"Không đi nữa à?"
"Chú nhỏ đã nói như vậy, xác chết sao có thể đi bộ được."
"..."