Cắn Môi Đỏ


Hoắc Xuyên còn tưởng mình nghe nhầm, sao Hoắc Hàn Từ lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Ông ta cau mày, cúi đầu nhìn Trì Diên một cái rồi nhìn về phía mấy tên vệ sĩ: "Trông chừng cô ta, đừng để cô ta phát ra tiếng động gì.

"
Mấy tên vệ sĩ ngừng tay đang tháo thắt lưng, gật đầu cung kính.

Hoắc Xuyên chậm rãi bước xuống cầu thang, thấy Hoắc Hàn Từ đang ngồi trên ghế sofa, bên cạnh là Giản Châu.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Hàn Từ tới nhà, anh xưa nay luôn lạnh nhạt, rất ít qua lại với người nhà họ Hoắc.

Lúc này Trần Nhã Như đã rất lịch sự mang trái cây lên, thoáng nhìn thấy Hoắc Xuyên đi xuống, bên cạnh không có nữ trợ lý, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoắc Xuyên không phải lần đầu tiên dẫn tiểu tam vào nhà, lúc đầu vì chuyện này bà ta đã làm loạn lên rất mất mặt.

Làm ầm ĩ đến nỗi cả nhà họ Hoắc ai cũng biết, thế nhưng kết quả là Hoắc Xuyên càng điên cuồng trả đũa.


Trần Nhã Như trước đây là bà nội trợ toàn thời gian, nhưng sau khi nhận ra Hoắc Xuyên bắt đầu có chút chán ngán với mình, bà ta bắt đầu tự mở công ty kinh doanh.

Có tập đoàn Hoắc thị làm chỗ dựa, công ty phát triển cũng không tệ, nhưng khoản thu nhập hàng năm đó chẳng đáng kể.

Sau đó bà ta mới thông suốt, chỉ cần quản lý tốt đứa con trai Hoắc Minh Triều này là có thể cứu vãn được tình cảm với Hoắc Xuyên.

Dù sao Hoắc Xuyên bên ngoài ăn chơi trác táng thế nào cũng chưa có con riêng.

Minh Triều là đứa con trai duy nhất của Hoắc Xuyên nên tất nhiên sẽ được coi trọng.

Trần Nhã Như gượng cười: "Hàn Từ đến đây tối muộn như vậy chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện gì sao?"
Hoắc Hàn Từ thong thả uống một ngụm trà, không vội lên tiếng mà Giản Châu đứng sau lại gật đầu.

"Trần phu nhân, tối nay có người chặn xe của tổng giám đốc, là một phụ nữ mang thai.

"
Vừa dứt lời đã có người đưa một người phụ nữ bụng bầu lớn bước vào.

Người phụ nữ mặt tái nhợt, khi nhìn thấy Trần Nhã Như, con ngươi co rụt lại.

Cô ta sờ bụng mình, quay đầu nhìn thấy Hoắc Xuyên, lập tức bật khóc.

Sắc mặt Hoắc Xuyên rất khó coi, hơn nữa ông ta hoàn toàn không nhớ ra người phụ nữ này là ai.

Sắc mặt Trần Nhã Như cũng rất khó chịu, giọng nói lạnh đi: "Đây là ý gì?"
Bà ta nhìn về phía Hoắc Hàn Từ, môi mím chặt.

Trong lòng lại dấy lên nỗi sợ hãi.

Hoắc Hàn Từ đặt chén trà xuống, giọng nói đầy lạnh lẽo: "Từ lúc rời khỏi Hoắc thị đã theo tôi suốt, to gan đến mức dám chặn xe của tôi, hóa ra đây là mối nợ tình mà anh hai gây ra.


"
Người phụ nữ khóc khản cả giọng, lao về phía Hoắc Xuyên: "Ông Hoắc, tôi luôn muốn gặp ông, nhưng Hoắc thị hoàn toàn không cho tôi vào, phu nhân của ông cũng luôn cản trở, thậm chí còn muốn tôi phá đứa bé này.

"
Nói xong, cô ta căm hận trừng mắt nhìn Trần Nhã Như.

Cổ họng Trần Nhã Như nghẹn lại, đôi tay đặt trên đầu gối cứ siết chặt mãi.

Ông cụ Hoắc trước giờ không bận tâm những chuyện trên giường của các con trai mình, ngay cả khi có con riêng cũng không sao, miễn là đứa trẻ đó đủ xuất sắc.

Nhưng Trần Nhã Như tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai nhòm ngó vị trí của Minh Triều.

Đứa trẻ còn trong bụng này không thể giữ lại.

Nhưng không ngờ đối phương lại dám chặn xe của Hoắc Hàn Từ.

Hoắc Xuyên giận đến phát điên, liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ ở cửa, lập tức có người kéo người phụ nữ ra ngoài.

Ông ta cười nói: "Hàn Từ, xin lỗi đã khiến cậu phải xem trò cười.


"
"Hậu cung của anh hai, đúng là khiến cho tôi mở mang tầm mắt.

"
Giọng Hoắc Hàn Từ rất lạnh nhạt, liếc nhìn bóng dáng người phụ nữ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trần Nhã Như.

Rõ ràng trong mắt không có gì nhưng lại khiến Trần Nhã Như cảm thấy khó chịu vô cùng.

"Tôi không mong lần sau lại có người phụ nữ ôm gầm xe của tôi gào khóc thảm thiết, cổ phiếu của Hoắc thị cũng tuyệt đối không được ảnh hưởng bởi đời tư của các giám đốc.

"
Anh mỉm cười, khí thế áp đảo khiến Hoắc Xuyên toát mồ hôi lạnh.

Hiện tại Hoắc Xuyên đã mất hết sự kiêu ngạo trước mặt Trì Diên, chỉ cảm thấy như có băng đâm vào lòng bàn chân, cứng đờ tại chỗ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận