Màn đêm buông xuống.
Tôi lại đóng lại tập tài liệu vừa xem.
Trải tấm nệm ra sàn.
Ra bên ngoài hút thuốc rồi trở vào lấy chăn gối đi ngủ.Trâm vừa tắm xong.
Hôm nay cô ấy mặc một bộ váy ngủ mỏng manh hơn mọi ngày.
Nó làm tôi ngẩn ngơ trước những đường cong ẩn hiện phía sau lớp vải.
Cô ấy đi qua chỗ tôi rồi đứng ở cửa phòng ngủ nhìn tôi một lúc lâu."- Em sao thế? Có gì muốn nói à?" Tôi hỏiTrâm không trả lời.
Chỉ nhìn tôi thêm vài giây rồi quay đầu đóng cửa phòng.Cánh cửa đóng lại đưa mùi hoa lài trên người cô ấy đến bên tôi.
Tôi cười cười cảm nhận cái hương thơm dịu nhẹ rồi kéo chăn nằm xuống.Chắc khoảng chừng 2 tiếng.
Tôi đang trong cơn mê ngủ cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang sờ lên ngực.
Giật mình tỉnh lại.Là Trâm!Cô ấy đã nằm ở bên cạnh từ bao giờ.
Đang ôm lấy tôi.
Hơi thở nhẹ nhàng, đều đều phả ra nơi vai phải."- Sao em lại ra đây?" Tôi hỏi"- Em muốn đền ơn cho anh! Em thấy áy náy bởi anh và em chỉ là hai người xa lạ.
Nhưng lại vì mẹ con em mà làm nhiều thứ như vậy? Em không hiểu được..." Trâm thở dài nép sát vào người tôi hơn.Lòng tôi nổi lên một cơn ấm áp.
Cảm giác ấm áp này không phải đến từ nhiệt độ trong chăn mà đến từ người con gái đang bên cạnh.
Nó lạ.
Lạ quá.
Tôi cũng đưa tay qua ôm ghì cô ấy vào mình.
Trâm khẽ run lên"- Nói cho anh biết vì sao em và con lại thành ra thế này?""- Truyện kể ra thì dài lắm! Em và bố Mai Linh quen nhau hồi mới vào đại học.
Ngày ấy chúng em yêu nhau nồng cháy.
Rồi em có thai.
Vì không muốn lỡ việc học nên em xin bảo lưu một năm rồi sinh ra con bé..."Đang say sưa nghe Trâm kể thì tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Tính toán một hồi rồi giật nảy mình ngồi bật dậy.
Trâm cũng ngơ ngác vì hành động của tôi mà ngồi dậy theo."- Sao thế anh?""- Em nói là em sinh Mai Linh vào hồi đại học! Năm nay em 24 tuổi.
Mai Linh 9 tuổi.
Này...!em đùa anh kiểu này xem ra còn phi lý hơn cả câu chuyện anh kể cho em đấy!"Trâm nghe tôi nói thì bật cười.
Cô ấy đã hiểu ra.
Từ từ đứng dậy đi vào phòng lấy ra vài thứ giấy tờ được ép Pflastic cẩn thận đưa tới.
Tôi xem xong thì tá hỏa.
Trâm cũng không kì lạ mà lên tiếng:"- Thật ra thì em đã 32 tuổi! Xin việc khó khắn nên em phải khai khống chấp nhận làm giấy tờ giả để xin việc dễ dàng hơn.""- Ôi chị ơi...!Chị làm vậy chết em rồi...!Chị còn nhiều tuổi hơn cả em.
Em năm nay mới có 30 mùa khoai sọ.
Thế này...!thế này thì ảo quá thật đấy." Tôi há hốc mồm lắp bắpTrên đời này thật chả có cái gì không sảy ra được.
Phận con trai mười hai bến nước.
Sống nhiêu đây rồi cuối cùng vẫn bị gái nó lừa.Đang vò đầu bứt tai, tâm can cắn rứt, nước mũi đầm đìa.
Tôi quay sang thì Trâm đã sụi mặt xuống.
Cô ấy bắt đầu khóc."- Em xin lỗi! Tất cả là tại em! Em không nên lừa dối anh như vậy.
Nếu anh không thích phụ nữ lớn tuổi hơn thì số tiền kia anh thương thì cho em khất.
Có làm trâu làm ngựa em cũng sẽ trả cho anh!"Tiếng khóc của Trâm bắt đầu lớn hơn làm tôi hoảng hồn nhìn vào trong phòng.
Mai Linh đang có dấu hiệu thức giấc.
Đành ôm lấy Trâm mà dỗ dành.
Cuối cùng thì.
Nước mắt đàn bà vẫn là thứ vũ khí lợi hại nhất.
Ngọn giáo này tôi phóng đi quá xa, giờ chỉ có nhắm mắt chạy theo chứ không lùi được nữa.
Dù gì cô ấy vẫn xinh đẹp như gái đôi mươi.
Tôi yêu tâm hồn Trâm, thương Mai Linh và thương cho hoàn cảnh ngặt nghèo của hai mẹ con họ.
Chứ tuổi tác đâu có là gì."- Không! Anh không có ý đó.
Nào nín đi.
Được rồi.
Em đã hơn 30 tuổi rồi còn nhõng nhéo như con nít thế này à? Con nó tỉnh lại bây giờ."Tôi với tay tắt công tắc đèn rồi kéo Trâm nằm xuống.
Đặt vào môi em một nụ hôn.
Dùng những lời mật ngọt dỗ dành.
Chuyện gì đến rồi nó cũng đến.
Chúng tôi quấn lấy nhau đến khi mệt lả rồi thiếp đi.( Hết tình cảm rồi, xin lỗi các bạn.
Tui lan mạn quá >..