Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà Làm Gì Căng

Vì hắn cao nhất?

Quả thật, nếu chỉ tính trong nhóm Alpha... À, tất nhiên là tính Alpha rồi. Omega đâu có cao được như vậy. Tóm lại là hắn vô cùng nổi trội. Còn cao hơn cả Cố Giản... Ít nhất là nửa cái đầu. Chiều cao đó khiến hắn như hạc lọt vào bầy gà, không bị phát hiện là không đúng rồi.

Mặc dù cao nhưng trông hắn không hề cho người ta cảm giác lều khều hay đô con, ngược lại thân hình vô cùng cân xứng, thập chí là hoàn mỹ đến từng milimet.

Ở trong xã hội trừ Beta, Alpha và Omega đều là những sinh vật nổi bật về ngoại hình. Nhưng Cố Giản còn tự thẹn không bằng.

"Đó là đàn em năm nay thì phải?"

Cậu nghe Đào Bạch hộc ra một câu không bận tâm cho lắm.

"Đàn em?"

Cố Giản và Đào Bạch đều là sinh viên năm hai, như vậy đối phương là sinh viên năm nhất mới vào trường.

Khi thời đại phân chia giới tính thật rõ ràng, chẳng ai còn cảm thán về việc đối phương chỉ mới mười tám mà đã cao lớn như vậy nữa. Chỉ có thể trách gen của đối phương quá nổi trội, so với người đều nổi bật hơn.

Vừa vô thức hỏi, Cố Giản vừa đưa mắt nhìn ra ngoài theo bản năng lần nữa.

Chỉ là phản ứng bản năng trong lúc tò mò đó...

Cậu cùng tên kia bốn mắt chạm vào nhau.

"..."

Nói thật, cậu chẳng rõ vì sao giữa bao nhiêu người, lại thêm khoảng cách không thể nói là gần, mình với đối phương có thể vô tình chạm mắt nhau.

Rồi nếu... Thời gian có thể quay trở lại, cậu thề cậu sẽ không nổi cơn tò mò thế nữa.

Có cái gì hay mà nhìn?

Cậu là Alpha, đối phương cùng lắm là Alpha, có chi hiếm lạ?

Cố Giản không muốn nói...

Không kiềm chế được đầu ngón tay hơi run lên, Cố Giản theo bản năng ngưỡng cổ nhìn lại người thanh niên chớp mắt trước đó còn cách cậu gần mười mét nay đã đứng trước mặt cậu, cúi đầu nhìn chằm chằm cậu. Cậu xem như hiểu cảm giác tê dại cả da đầu khi bị cậu nhìn chằm chằm của Đào Bạch trước đó... Không, có khi còn hơn.

Đối phương cho cậu áp lực như núi, còn có một cái gì đó... Vô cùng khó tả khiến cậu không kiềm chế được mà tỏ ra yếu thế trước mặt hắn.

"Hạng Nghiêm, có chuyện gì thế? Đây là ai?"

Giữa lúc căng thẳng đó rốt cuộc đã có người bừng tỉnh mà lên tiếng phá vỡ cục diện kỳ quái này.

Cố Giản cũng giật mình. Sau lưng vậy đã ướt sũng mồ hôi.

Nhưng chưa đợi cậu làm gì đã nghe con gấu đồ sộ trước mặt mình cất giọng điệu không mặn không nhạt lạnh lùng nói: "Đây là người hôm đó tôi đã cắn?"

"Phắc! Cái gì cắn?"

Người vừa nãy lên tiếng đánh vỡ cục diện bất ngờ bị hắn hỏi thì không kịp phản ứng, còn cười cợt lập lại.

"Đây là người hôm đó tôi đã cắn?"

Sau khi đối diện với câu hỏi kia của Hạng Nghiêm lần nữa, hắn - Hứa Văn mới chịu nghiêm túc nhìn lại Cố Giản.

Nói thật là nếu Hạng Nghiêm không nhắc lại thì Hứa Văn đã sớm quên mất chuyện đó. Cho nên đương nhiên hắn cũng không thể nói nhìn là nhận ra Cố Giản ở cái hoàn cảnh mập mờ như trong KTV được.

Nhưng chẳng cần hắn nhận ra Cố Giản...

"Mẹ nó cậu còn có mặt mũi hỏi!!"

Thời điểm Hạng Nghiêm nhắc lại lần thứ hai Cố Giản cũng đã bừng tĩnh từ trong bàng hoàng. Sau đó cơn giận tích tụ từ hôm đi gặp bác sĩ về tới giờ rốt cuộc bùng nổ.

Khoảng cách về chiều cao và khí thế thời điểm này đều bị Cố Giản xem nhẹ, đương nhiên cậu đã chẳng nhớ được đến việc người trước mặt là một E.

Trong thế giới này E tựa như vị thần toàn năng. Bất kể thể lực hay năng lực đều vượt trội nhất còn thừa hưởng skill biến thái là cưỡng chế A phân hóa ngược thành O. A vốn là con cưng của ông trời giờ bị áp chế một đầu, còn may là số lượng E không hề nhiều. Nếu O trong xã hội chỉ chiếm một phần mười thì E là một phần hai mươi, ba mươi. Trong một vạn người có một, đủ để thấy E cực kỳ khan hiếm. Mà việc này khiến cho A cảm thấy E như thiên tài cá biệt trong loài người vậy, không cần thiết phải vì thế mà đánh mất tự tin của bản thân.

Nhưng không thể vì thế mà bỏ qua nó.

Cũng như ngay lúc này, không thể bỏ qua Hạng Nghiêm.

Để Đào Bạch nói, hình ảnh Cố Giản rướn người nắm cổ áo Hạng Nghiêm hùng hổ dọa người nó đặc biệt mắc cười. Như con gà cố đấm ăn xôi với con gấu vậy.

Hắn không nỡ lòng nhìn thẳng luôn.

Rõ ràng Cố Giản rất A.

Đứng trước Hạng Nghiêm, vị đàn em này lại thành O... Khụ khụ!

Đào Bạch khó hiểu bị ý nghĩ này lôi một cái, mém thì ho cả phổi ra ngoài.

Đệch! Nếu để Cố Giản biết ý nghĩ này của mình, hắn nhất định sẽ chết.

Thời điểm đó, đừng nói Đào Bạch mà đại đa số người đang có mặt ở đó đều có cảm giác như hắn. Nhất là khi thái độ của người còn lại còn rất bình tĩnh, trong điềm tĩnh còn để lộ một tia ngang tàn hung hăng từ trong xương. Khuôn mặt kia còn non, một chút cũng không vì chiều cao của mình mà già dặn trước tuổi. Nhưng chính vì thế nó còn khiến cho cái sự ngông nghênh kia được bộc lộ hoàn toàn hơn.

Hắn cúi đầu nhìn Cố Giản nhưng cái cằm kia vẫn đầy kiêu căng, thậm chí là khinh thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui