"Tôi... Anh..."
Hạng thiếu gia trước nay chưa từng dỗ người ấp úng mãi vẫn không biết phải lấp liếm thế nào, cuối cùng vò mẻ lại thêm xức sẹo đập một câu không kịp suy nghĩ: "Được rồi, anh đừng khóc nữa. Anh là Alpha đó."
"!"
"..."
Chậc... Lại nói sai rồi. Hạng Nghiêm cũng muốn vỗ vào đầu mình mấy cái khi nhìn thấy người trước mặt càng tức dữ hơn, nước mắt cũng rơi dữ hơn.
Cho dù hắn không cảm thấy mình đã sai... Lúc đó hắn thật sự không được tỉnh táo, tất cả hành động gần như là bản năng. Nhưng mà nói đi nói lại hắn vẫn là người sai.
Vì một cái cắn của hắn, người trước mặt...
Hạng Nghiêm nghiêm túc nhìn rõ người thanh niên cho dù cao một mét tám ba, chiều cao được xem là bình thường trong nhóm Alpha nhưng ở trước mặt hắn lúc này chẳng khác gì Omega. Cậu còn khóc... Đuôi mắt đỏ ửng, đôi môi bậm lại, trên người còn quanh quẩn mùi cam thảo dịu nhẹ... Bởi vì ảnh hưởng từ hắn, sau khi phân hóa thành Omega trên người cậu chỉ có mùi hoa cam thảo nhẹ nhàng nhưng thanh thoát chứ không như hắn, là mùi rễ cam thảo lâu năm, thậm chí bởi vì phẩm chất pheromone mà lúc nồng đậm còn có thể khiến người ta say sẩm... Tóm lại là dáng vẻ không khỏi có chút ghẹo người.
Bởi vì bị hắn cưỡng chế phân hóa lại cho nên sức ảnh hưởng của cậu đối với hắn lại càng lớn. Càng khó lòng chống cự, muốn tiến lên ôm cậu vào lòng tận tình chà đạp.
Cũng may hắn là Enigme.
Enigme so với Alpha có lực tự chủ lớn hơn nhiều. Thậm chí nếu hắn muốn, Omega không thể ảnh hưởng hắn, cho dù là Omega do hắn thay đổi.
Mặc dù tình huống của hắn có chút khác thường, tóm lại cậu càng là trường hợp đặc biệt, thì...
"Đừng khóc nữa."
Trong lúc vô tình hắn đã đem người đang tựa vào thân cây sồi ít nhất đã có hơn năm mươi tuổi, đem cậu giam giữ giữa mình và nó, bỏ qua ánh mắt như muốn trừng chết hắn mà bất giác hạ giọng, vươn tay lau đi đám nước mắt đang chảy ra không ngừng của cậu.
Omega quả thật là làm từ nước.
Xem ở cậu là Omega của hắn, nước còn do hắn mà ra, hắn bao dung, chịu đựng nhiều chút đó.
Nếu Cố Giản mà biết cái suy nghĩ này của hắn, đảm bảo cậu sẽ battle bất chấp với hắn tại chỗ luôn.
Cho dù không như vậy cậu cũng phẫn nộ đem cái tay kia hất ra.
Nếu được cậu còn muốn đạp bay người, khổ nổi càng tiếp xúc với người này, bản năng thuần phục càng thêm mạnh mẽ trước Enigma đã biến đổi mình lại càng trỗi dậy. Đời này cậu có thể đã không có khả năng đả đảo được Alpha chứ đừng nói là hắn.
Càng nghĩ càng ức, tiếng nức nở của cậu càng to.
Hạng Nghiêm đầy mặt bất lực.
Cố Giản lại thấy không còn mặt mũi. Cậu quay đầu úp mặt lên thân cây, tức giận tên khốn kia, lại càng tức giận bản thân không có tiền đồ, mắc gì lại khóc.
Omega thật đáng chết!
Bốp!
"Anh làm gì vậy!?"
Hạng Nghiêm bất ngờ không kịp phản ứng để cậu đấm lên thân cây một cú, trước khi cậu kịp đấm cú thứ hai đã nặng giọng răn dạy đồng thời nắm lấy tay cậu, ngăn lại hành vi tự tổn thương mình của cậu.
Nắm tay của Cố Giản không tính là nhỏ, ngược lại nó là kích thước bình thường của một Alpha. Nhưng đến trong tay Hạng Nghiêm lại dễ dàng bị bọc lấy, còn đem cậu cũng bao trùm.
Thời điểm này ai đi ngang qua rừng cây nhỏ cùng lắm chỉ nhìn thấy thân hình cao lớn của Hạng Nghiêm chứ không thấy được Cố Giản bị hắn che mất.
Enigme một khi dùng sức, Cố Giản liền không thể động đậy nổi. Nhưng cậu vẫn dùng âm mũi nặng nề quát giận: "Buông ra!"
Cũng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi. Ở trong tai Hạng Nghiêm lúc này âm thanh kia còn chẳng to nổi. Chẳng khác gì tiếng mèo con đang làm nũng, làm mình làm mẩy.
Hạng Nghiêm nhìn cần cổ vì khóc mà ửng đỏ của cậu, rốt cuộc là do bị nó thu hút hay vì hiểu nhẹ nhàng với cậu là không thể giải quyết được vấn đề, hắn quyết định dùng biện pháp mạnh.
Dứt khoát cúi đầu xuống.
"A..."
Như một điều hiển nhiên, thân hình trước mặt liền mềm nhũn xuống theo thời khắc răng của hắn tiếp xúc với tuyến thể sau gáy cậu.
Giống như đã đón trước, cánh tay hắn vòng xuống, vững vàng giữ chặt cái eo đường nét cân xứng, không mập không gầy. Cố Giản giống như đã đánh mất tất cả sức lực, mặc cho hắn ôm, lưng dán vào người hắn, bởi vì bất ngờ mà nghẹn ngào nức nở không kiềm chế được.
Đối với Cố Giản lúc này, bị cắn tuyến thể giống như mệnh môn bị nắm giữ, hoàn toàn mặc cho người bày bố. Còn Hạng Nghiêm... Lúc ở trong KTV ấn người này lên tường cắn một cái hắn đã không hiểu lý do. Rõ ràng xung quanh hắn lúc đó không thiếu người, hắn lại cứ bắt một người qua đường mà cắn. Hiện tại hắn vẫn không hiểu, nhưng bản năng khiến hắn sinh ra mê muội đối với mùi vị nơi răng nanh vừa tiếp xúc.
...
P/s: Chưa chi đã thấy tương lai gợi mở.