Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà Làm Gì Căng

Bỗng nhiên Cố Giản nhớ tới cái gì, nắm đấm vỗ vào lòng bàn tay phấn khích hỏi: “Á, cậu nói áp chế, như vậy Đào Bạch nhất định sẽ không tha cho cậu mà đề cậu xuống phản công?”

“Phụt!”

Hứa thiếu gia cứ thể không kịp phòng bị liền phun ra một ngụm nước vừa uống tới miệng.

Hạng Nghiêm lần này là thật sự hứng thú mà tò mò nhìn Hứa Văn, một chút cũng không xem anh em đang sặc đến khổ sở, còn nói: “Cậu vậy mà dám đè anh ta xuống ăn thịt rồi. Lúc nào vậy? Lúc chưa đánh dấu?”

Hắn cảm thấy việc này rất có khả năng, hắn biết người khác có thể sợ pheromone đối chọi chứ tên này thì không, còn có máu biến thái nữa. Như thế nhất định sẽ kết oán hận sâu nặng với Đào Bạch. Bảo sao mà dạo này thấy Đào Bạch nhiều oán khí như thế.

Nhưng như Cố Giản nói, chỉ sợ một khi ý thức được mình áp chế Hứa Văn thì anh ta nhất định sẽ đè ngược lại, cho dù bản thân không có sở thích biến thái đó.

Đương lúc này hắn nghe Hứa Văn hậm hực pha thêm chút kiệt ngạo nói: “Cậu cho rằng tôi sợ pheromone áp chế sao?”

Hạng Nghiêm im lặng.

Cố Giản không hiểu gì nhưng thấy biểu hiện của Hạng Nghiêm thì ý thức được có lẽ sự tình cũng không đơn giản mà nhìn hắn, như đợi hắn nói chuyện.


Hạng Nghiêm nắm lấy tay cậu bóp bóp mấy cái mới nói: “Pheromone của Hứa Văn cũng có điểm kỳ lạ, cậu ta có khả năng kiềm chế rất mạnh. Thời điểm tốt nghiệp cao trung cậu ta từng đạt thành tích tối ưu, khả năng khống chế pheromone sánh bằng năng lực của những quân nhân được huấn luyện đặc biệt về khả năng giữ bình tĩnh trước sự công kích và dụ dỗ của pheromone.”

Cố Giản vẫn chưa hiểu mặc dù nghe cũng biết rất lợi hại.

“Anh chắc biết việc bỏ qua pheromone đối đầu thì năng lực cá nhân của riêng Alpha còn mạnh hơn đồng lứa nếu được huấn luyện bài bản đúng không?”

Hạng Nghiêm nói kỹ hơn.

Cố Giản gật đầu. Cái này là một bài học trong môn học bắt buộc của họ hồi cao trung khi nói về khả năng khống chế không cho pheromone tự ý thoát ra ngoài tạo thành tình huống hỗn loạn. Tất cả mọi người gồm A và O đều phải học, còn phải đạt loại ưu. Trong đó có một bài học nói rằng, Alpha luôn ỷ vào tính đối kháng của pheromone mỗi khi đối đầu với nhau, nhưng nếu một bên được huấn luyện kỹ năng bài bản, bỏ qua pheromone công kích mà dùng tự thân tiến lên sẽ đánh thắng được Alpha kia.

Môn học này giáo viên lúc đó cũng nói với họ, cấp bậc họ học chỉ là loại ba, những quân nhân ưu tú được huấn luyện đặc biệt đều học loại một, yêu cầu được nâng cao rất nhiều. Cho nên năng lực của họ có thể dùng từ thoát ly sự kiềm chế của pheromone sau đó xưng vương trong nhóm người, có thể tạo thành hiệu quả một kích tất sát. Chính là nói lúc đối thủ chưa kịp thả pheromone thì đã bị ta một kích đánh bại rồi.

Đến đây thì Cố Giản hiểu rồi. Có điều…

“Đương nhiên cấp bậc Alpha càng mạnh, lại còn được huấn luyện sẽ ưu tú hơn cấp bậc thấp. Nhưng cấp bậc thấp đối đầu với cấp bậc cao mà bên kia chỉ biết dùng pheromone thì cơ hội thắng vẫn rất lớn.”

Đúng là như vậy.

“Cho nên nói cậu dựa vào việc khống chế pheromone một cách hoàn mỹ mà đè Đào Bạch xuống.”

Mặc dù cảm thấy thương cho thằng bạn nhưng quả thật khả năng này rất lợi hại, cần được tán thưởng.

“Chứ sao.”

Hứa đại gia rất hưởng thụ hểnh mũi lên trời đáp.

Cố Giản buồn cười lắc đầu.


“Cơ mà bây giờ sau khi pheromone của chúng tôi hòa hợp thì không còn sợ chúng đối đầu nữa, có thể phóng thích tùy ý.”

Nói sao thì việc pheromone tương thích với nhau sẽ mang lại khoái cảm rất lớn, nếu không phải không được thì chẳng ai muốn kiềm chế cả.

Cố Giản hiểu, rồi lại muốn bật cười. Cũng mệt cho tên này, vì sở thích biến thái mà làm khó mình như vậy.

Cơ mà…

“Nói vậy cậu muốn nghiêm túc đối đãi với Đào Bạch hay chỉ vui chơi cho có?”

Hứa Văn giật mình.

Lúc nhìn lại thấy ánh mắt nghiêm túc của Cố Giản, giống như đang nói nếu hắn dám nói một lời không hợp cậu sẽ lao vào cho hắn nhừ tử.

Hứa Văn đương nhiên không sợ cậu, nhưng mà…

“Mặc dù nói hai người có thể không chút cố kỵ ở bên nhau, nhưng chung quy ra Alpha vẫn là Alpha, không thể để lại đời sau. Chưa nói tới Đào Bạch, người nhà cậu sẽ đồng ý sao?”

Nếu họ không đồng ý tương lai gần hai người sẽ chia tay là chuyện sớm muộn. Có lẽ Đào Bạch đến chết cũng không thuận theo mà thích Hứa Văn, nhưng làm bạn thân nhất, Cố Giản không muốn thấy hắn bị đùa giỡn. Nói là giỡn nhưng vẫn tạo thành tổn thương cho thân thể, lâu dần mà thành thói quen thì sau này làm sao Đào Bạch cưới vợ được.


Đối lại là Alpha khác Cố Giản sẽ không đến mức lo nhiều như vậy, nhưng Đào Bạch lại khác. Hắn đã từng rất mặc cảm vì ngoại hình không cao lớn của mình, ngẫm đến việc sau này sẽ không tìm được bạn đời ăn ý mà sống đến cuối đời, bây giờ còn gặp chuyện này… Có lẽ chính vì ý thức được cho nên Đào Bạch mới vẫn còn mâu thuẫn, đụng cái là muốn phát nổ.

“Mặc dù về mặt gia đình Đào Bạch có thể không có nổi lo, nhà cậu ấy không ở trong nước, ba cậu ấy cũng không thích đứa con này nên mới tùy tiện cho cậu ấy về nước sống với ông bà ngoại. Mẹ cậu ấy đã mất khi sinh ra cậu ấy, ba cũng đã tái hôn từ lâu, cũng sinh ra những đứa con mà ông ta cho rằng ưu tú hơn Đào Bạch. Cho nên nếu cậu dám tùy tiện chơi bời, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu.”

Cố Giản vừa nói tới đây, không đợi được Hứa Văn trả lời đã phải nghênh đón một nhóm Omega có cả nam lẫn nữ đang tiến về phía họ, dáng vẻ rất không thân thiện.

Cuộc nói chuyện của họ cứ thế bị cắt ngang, nhưng có lẽ tạm thời Hứa Văn vẫn chưa thể cho Cố Giản một câu trả lời chắc chắn nên cậu cũng không bận tâm hắn nữa.

“Anh Nghiêm, đã lâu không gặp.”

Một Omega nữ mềm ngọt như tinh linh trong đám người thân thiết lại gần, vỗ vai Hạng Nghiêm thân cận nghiêng đầu chào hỏi. Dáng vẻ rất quen thuộc với hắn.



P/s: Phiền toái lại tới một đám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận