Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà Làm Gì Căng

Lưu Minh không cam lòng nói: “Em với cậu ta chỉ mới tiếp xúc không bao lâu…”

Tại sao Tô Đan Chi lại chấp nhất như vậy, lại nhớ mãi không quên mà không chịu thử tiếp nhận hắn. Có đôi lúc Lưu Minh thật sự rất muốn oán hận Tô Đan Chi. Vì yêu mà sinh hận, ha ha…

“Tôi xin lỗi…”

Tô Đan Chi từ đầu đến cuối chỉ lập lại một câu xin lỗi.

Cố Giản không dám ló ra nhìn xem vẻ mặt của Tô Đan Chi bởi vì chưa xác định được họ đứng ở góc nào, sợ bị phát hiện mình nghe lén. Nếu không cậu thật sự muốn nhìn, người này rốt cuộc là đang giả bộ ra làm sao. Một câu xin lỗi… Có thể giải quyết được nhiều vấn đề quá ha. Bộ hết câu để nói rồi?

“Anh hiểu rồi… Chúc em có thể đạt được điều em muốn.”

Lời này vừa ra Cố Giản đã thấy Lưu Minh lao vụt qua người mình như một mũi tên, dọa Cố Giản sợ hết hồn.

May mà Lưu Minh đang có tâm sự, không nhìn thấy cậu đang núp bên cạnh. Nhưng sợ Tô Đan Chi lại chạy ra nữa nên Cố Giản nép mình vào sâu hơn, im lặng chờ đợi.

Đợi một hồi, đến khi một tiếng bước chân khác cũng theo hướng khác rời đi, cậu mới đi ra.

“Lưu Minh mặc dù là đội phó đội bóng rổ, nghe ra cũng gì và này nọ lắm, nhưng gia cảnh thì bình thường, Tô Đan Chi đương nhiên không nhập nổi vào mắt.”

Cậu vừa mới bước ra bên tai đã vang lên âm thanh này, dọa cho Cố Giản mém chút nhảy dựng. Nhìn lại thấy người nói là Hứa Văn, cậu muốn vỗ ngực thở ra.

“Sao cậu cũng ở đây vậy?”

Cố Giản buồn cười hỏi.

“Tôi đến trước anh từ lâu rồi cơ. Cứ tưởng anh sẽ trực tiếp đi tới, đụng độ với họ, không nghĩ anh cũng ngừng lại.”

Hứa Văn dựa lưng vào thân cây, nhún vai.

“Vậy cậu đã nghe được gì rồi?”

Cố Giản không ngại hỏi tiếp.

“Tôi cũng không nghe được gì nhiều, chủ yếu là Lưu Minh nói, Tô Đan Chi nghe.”

Hứa Văn cùng cậu rời khỏi rừng cây, vừa đi vừa nói: “Đại loại là như thế này.”

“Lưu Minh giống như Hạng Nghiêm, ban đầu cũng là sinh viên dựa vào thành tích thi đấu mà thi được vào trường. Cho nên ban đầu khi biết Tô Đan Chi thích Hạng Nghiêm, còn cố chấp như vậy Lưu Minh rất không phục. Đều là người vừa không tài giỏi vừa chỉ có khả năng vận động, hắn là đội phó, Hạng Nghiêm chỉ mới vào trường, tại sao Tô Đan Chi lại thích Hạng Nghiêm mà không thích anh ta. Lưu Minh không phải lần đầu tỏ tình với Tô Đan Chi.”

“Cậu nói Tô Đan Chi vì gia cảnh mà không thích Lưu Minh?”

Cố Giản không đánh giá gì về ý nghĩ ngây thơ của Lưu Minh cả, chỉ hỏi: “Chẳng lẽ ban đầu lúc mới gặp Hạng Nghiêm Tô Đan Chi đã biết hắn ngon nghẻ hơn Lưu Minh?”

Hứa Văn bị cách nói “ngon nghẻ” của cậu chọc, cười run lên: “Cái đó thì tôi không chắc, nhưng nếu Tô Đan Chi có ánh mắt chút sẽ nhận ra được từ phong cách ăn mặc của Hạng Nghiêm. Từ đó suy đoán một chút, lại thêm bị anh khiêu khích ngay từ đầu. Có lẽ ban đầu anh ta có không chấp nhất vậy.”

“Ý cậu là do tôi kích thích tính hiếu thắng của anh ta hả? Sau đó anh ta lại phát hiện Hạng Nghiêm gia cảnh quá ngon nên không nỡ bỏ. Còn Lưu Minh, ngay từ đầu Tô Đan Chi đã không định cho anh ta cơ hội.”

“Chính là như vậy.”

Hứa Văn gật đầu.

Cố Giản cổ quái nhìn hắn.

“À ha ha…”

Hứa Văn lúc này mới nhận ra mình vừa rồi không chỉ đồng ý với một câu của Cố Giản mà cười xòa lấp liếm: “Mặc dù có hơi cẩu huyết, nhưng chẳng lẽ anh không cảm thấy như vậy.”

Cố Giản không đáp.

Bởi vì cậu thật sự nghĩ như hắn nói. Tiên Hiệp Hay

Cách lý giải này tuy khó nghe nhưng đúng đắn nhất. Chứ bọn họ đã không còn cách nào để lý giải được nguyên nhân vì sao Tô Đan Chi chỉ mới gặp Hạng Nghiêm đã chấp nhất như vậy, không tiếc vứt cả mặt mũi.

Con người này chắc là đã thuận lợi từ khi sinh ra nên không chịu nổi thất bại à.

“Xem ra anh ta còn chưa có chịu từ bỏ…”

Hứa Văn nghe xong chỉ biết lắc đầu, không có ý kiến mà bỗng nhiên hỏi: “Ngày mai các người định đến bệnh viện à?”

“Ừm.”

Cố Giản khựng lại một chút, sau đó gật đầu.

“Vậy chúng tôi đi chung.”

Hứa Văn nói.

Cố Giản không có ý kiến, hẹn thời gian hội họp xong thì chia tay Hứa Văn, đi về phòng học của mình.

Cố Giản không biết sau khi từ chối Lưu Minh xong Tô Đan Chi lại đi quyến rũ bạn đời mình.

“Lúc nào cậu cũng đến sớm hơn người ta.”

Tô Đan Chi vừa nói vừa cố ý chen chúc với Hạng Nghiêm trong phòng kho của đội bỏng.

Bởi vì vấn đề vóc dáng, Tô Đan Chi làm Omega vốn chẳng cao được tới vai Hạng Nghiêm miễn cưỡng đứng bên cạnh hắn liền có vẻ càng thêm nhỏ nhắn.

Rõ ràng một mình Hạng Nghiêm có thể bưng được cả giỏ đựng bóng rổ ra, mệt Tô Đan Chi cứ phải chen vào, vướng bận thêm chứ không làm được gì. Đợi Hạng Nghiêm ngửi thấy mùi hoa phù dung quanh quẩn bên chóp mũi, còn có xu thế muốn cuốn lấy mình như mời như gọi, hắn xem như hiểu được ý đồ của Tô Đan Chi.

Vốn là kế hoạch của Tô Đan Chi rất tốt. Đổi lại là Alpha nào cũng sẽ không kiềm được bản năng, hoặc là bị kích thích ngược mà nhào tới, hoặc là ngay lập tức bỏ chạy khỏi chỗ đó mới mong giữ mình được.

Hạng Nghiêm phản ứng thế nào?

“Đừng phí công nữa, pheromone của anh không thể kích thích được tôi đâu.”

Hạng Nghiêm vẫn ung dung chất bóng đầy một giỏ cho tiện bê một lần không cần quay lại lần hai, vừa nói: “Trừ khi pheromone trong lúc phát tình…”

“Cơ mà…”

Nhìn biểu tình cứng ngắt chật vật đáng thương của Tô Đan Chi, Hạng Nghiêm không chút cảm xúc nào nói: “Có khi đến lúc đó anh còn sẽ bị đả kích hơn nữa.”

“Anh có muốn thử không?”

Nói xong Hạng Nghiêm nhìn Tô Đan Chi chừng mười giây.

Thời gian này đổi thành Alpha khác có khi đã gục ngã trước pheromone mang tính dụ dỗ mãnh liệt của Tô Đan Chi rồi. Nhưng Hạng Nghiêm không những mặt không đổi sắc mà tim còn không đập nhanh.

Hắn càng ung dung thì Tô Đan Chi càng không chịu nổi, móng tay sắp bấm vào thịt lại không hề cảm thấy đau, chỉ thấy nhục nhã.

Đợi đủ, Hạng Nghiêm thản nhiên nhấc giỏ bóng đi ra ngoài.

Như thế đã là quá đủ.

May mắn bên trong sân bóng thông khí rất tốt.

Đợi đến khi những thành viên khác chạy tới, cộng thêm Tô Đan Chi đã chạy đâu mất nên không ai biết mới rồi ở đây xảy ra chuyện gì, chỉ có Hạng Nghiêm đang bình thản ném bóng vào rổ, một trái cũng không trật.

Thật ra nếu có người tiếp cận Hạng Nghiêm gần một chút, kiểu như dán sát vào người, vào quần áo hắn ngửi thì có thể nghe ra được.

Cho nên có người may mắn từng ngửi thấy mùi phù dung của Tô Đan Chi, vô tình lướt qua bên người hắn hôm đó mém thì đập nát rổ bóng treo trên cao.

“Trước khi về cậu nên tắm qua trước đi.”

Hứa Văn không nhìn Lưu Minh ném bóng vào rổ mà như muốn giết người còn lâu lâu lại đảo qua Tô Đan Chi đi rồi quay lại nhưng tỏ ra không biết gì nữa mà ẩn ý nói với Hạng Nghiêm.

Tay đang tập chuyển động bóng quanh người của Hạng Nghiêm khẽ khựng lại một chút, nhưng sau đó lại thản nhiên nói: “Mỗi lần tôi đều về ký túc xá mới tắm, chưa nói lần nào cũng phải ôm hôn anh ấy một trận, có khi còn tắm chung, tôi tắm trước không phải càng lạy ông tôi ở bụi này, khiến anh ấy nghi ngờ sao?”

Hứa Văn không đề phòng lảo đảo một cái.

Hắn không nhìn cũng viết có người đang nghiến răng chèo chẹo vì câu nói của Hạng Nghiêm, rồi lại tức cười vì bị đút cẩu lương bất ngờ gằn một câu: “Cậu giỏi.”

“Chẳng thà tôi thẳng thắn, có khi còn được khoan hồng.”

Sẵn tiện còn có thể làm một nháy an ủi bạn đời đang ghen.

Hứa Văn có điên mới lại nói chuyện với hắn nữa.



P/s: Hứa yêu cầu bạn thân không được nhét cơm chó cho Hứa nữa!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui