Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà Làm Gì Căng

Nhưng mà oán khí của Đào Bạch cũng không có vì hắn không hiểu mà ngừng lại, ngược lại còn hùng hực hơn.

Hứa Văn lại càng không hiểu. Đặc biệt là sau khi họ đã nói rõ chuyện tương lai rồi, Đào Bạch cũng có chịu thiệt đâu.

Nếu Đào Bạch mà biết hắn nghĩ vậy thì nhất định sẽ đập chết hắn. Mẹ nó chứ không thiệt. Vốn dĩ hắn có thể làm người nằm trên, chơi chết Hứa Văn… Khụ! Không đúng! Hắn không có sở thích chết tiệt đó!

Hắn muốn Omega mềm mại!

Nhưng khi nhớ đến biểu tình chấp nhất đến dập nồi dìm thuyền của Hứa Văn hôm đến bệnh viện, Đào Bạch lại thở dài.

Hắn biết đời này mình đừng hòng chạm đến Omega mềm mại nữa.

“Nói cho anh biết, Tô Đan Chi bị Lưu Minh đánh dấu rồi.”

“Hả?”

Bỗng nhiên bị Hứa Văn chọt vào một câu như vậy, Đào Bạch không kịp phản ứng giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Đợi hắn Gét được thì trố mắt: “Lúc nào vậy?”

“Tôi không rõ lắm. Việc này chắc phải đợi hai người kia đi ra có khi sẽ rõ.”

Hứa Văn cũng chỉ vừa biết tin này thông qua đội viên của đội bóng. Người kia cũng chỉ nói mơ hồ, đại loại là vậy, Hứa Văn chỉ nhắm được tính sát thực chứ chưa có gặp ai trong hai người mà tự mình xác định. Cũng đúng, hai người kia cũng đang quần ma loạn vũ trong phòng, chưa đến năm ba mười ngày liền rất khó ra ngoài. Đội viên nói cho hắn biết là do được Lưu Minh nhờ vả nên mới biết.

“Sao lại có liên quan tới hai người họ?”

Đào Bạch không rõ.

Hứa Văn im lặng một chút rồi nói: “Tôi chỉ có cảm giác như vậy.”

Bởi vì tình huống hôm đó rất quái lạ. Việc Lưu Minh bỗng nhiên đi đâu mất trong lúc tập, còn cả Tô Đan Chi… Thật khó để Hứa Văn sau khi nghĩ lại không nghĩ nhiều được.

“Rốt cuộc trước đó đã có chuyện gì?”

Đào Bạch nghe không được giọng điệu ngập ngùng này của hắn, gặng hỏi.

Hứa Văn đành phải nói lại một lần tình huống hôm đó cho Đào Bạch nghe.

“Chiều hôm qua tôi có việc phải rời khỏi trường, không đi cùng Cố Giản đến câu lạc bộ bắn cung được.”

Đào Bạch nghe xong liền nói: “Cho nên lúc Hạng Nghiêm chạy đi Cố Giản nhất định đang ở trong nhà văn hóa. Thế mà không hề có người biết chuyện ngoại trừ khi đó phát hiện có một căn nhà kho nồng nặc pheromone vị cam thảo.”

Vị cam thảo là pheromone của Hạng Nghiêm và Cố Giản. Người ta có thể không biết Cố Giản đã đổi mùi thì vẫn có thể lờ mờ tìm ra bóng dáng của Hạng Nghiêm sau chuyện này.

“Tô Đan Chi biến mất đầu tiên, sau đó là Lưu Minh. Tiếp theo Hạng Nghiêm bỗng nhiên chạy mất, điều này chứng tỏ Cố Giản khi đó đã có chuyện, là cậu ấy gọi Hạng Nghiêm đi.”

“Đúng.”

Hứa Văn lên tiếng nhận đồng suy luận của hắn.

“Khả năng cao nhất là việc Cố Giản xảy ra chuyện có liên quan tới Tô Đan Chi. Nhưng sau đó Cố Giản không có chuyện gì… Đương nhiên rồi.”

Cố Giản là Omega, họ biết chắc Tô Đan Chi sẽ không làm gì được Cố Giản. Nhưng Lưu Minh…

“Tuy rằng Cố Giản là Omega nhưng anh ta vẫn sẽ bị pheromone của Tô Đan Chi làm ảnh hưởng. Có thể sau khi Cố Giản bỏ đi Lưu Minh vô tình tìm được Tô Đan Chi, sau đó…”

Sau đó không cần nói nhiều người ta vẫn biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Hai người Đào Bạch không biết mình đã chạm gần đến chân tướng. Mà thật ra chỉ có khác tí ti, không đáng kể chút nào.

“Tô Đan Chi nhất định cho rằng Cố Giản là Alpha nên bày ra trò này. Tôi không tin anh ta bất ngờ phát tình trước mặt Cố Giản như vậy.”

Làm gì có chuyện gì xảo đến thế.

Đào Bạch cười gằn.

Hứa Văn biết Đào Bạch nghĩ không sai.

Nhưng nếu là như vậy…

“Anh ta đáng đời.”

Đúng.

Tô Đan Chi là đáng đời, cho nên bây giờ anh ta rất muốn giết người.

Nhưng thế thì sao? Anh ta vẫn phải ngoan ngoãn nằm dưới thân Lưu Minh, cùng hắn vượt qua kỳ phát tình này trước rồi mới nói đến chuyện khác được.

Cứ như vậy, vài ngày nhanh chóng trôi qua.

Ngày thứ sáu sau khi làm xong một trận làm tình bất thình lình ập tới nữa, lúc kết thúc Hạng Nghiêm ôm Cố Giản, đã cảm thấy tình huống của cậu đã ổn định lại.

Bình thường sau khi làm tình xong cơ thể của Cố Giản vẫn rất nóng, nhiệt độ luôn duy trì ở ba mươi bảy, ba mươi tám. Mỗi lần cậu đều không thể tỉnh táo được bao lâu, tinh thần luôn trong trạng thái muốn phát tình. Đều là Hạng Nghiêm cưỡng chế không làm liên tục, cho dù Cố Giản chịu được hắn cũng không làm.

Hôm nay nhiệt độ của cậu đã giảm xuống, cơ thể mát đi hẳn, cho thấy kỳ phát tình đã muốn qua. Nhưng nếu muốn hoàn toàn kết thúc, sợ là họ thật sự phải nghỉ tận mười ngày thật.

Sáu ngày nay Hạng Nghiêm chưa từng liên lạc với bên ngoài, chính hắn cũng dùng dịch dinh dưỡng với Cố Giản. Chỉ có Hứa Văn đến đây hai lần, đều là bổ sung dịch dinh dưỡng cho họ.

Chạm rãi rút phân thân đã mềm xuống từ trong cơ thể người bên cạnh ra, thấy cậu rụt rịch muốn tỉnh, hắn dỗ: “Ngủ đi.”

Tay nhẹ vỗ mấy cái, Cố Giản mặt mày giãn ra, rút người thật sâu vào gối ngủ rồi.

Hạng Nghiêm nhún người một cái nhảy xuống giường, động tác không làm kinh động người trên giường chút nào.

Sau khi vào nhà vệ sinh xử lý một chút hắn mới cầm điện thoại lên gọi đi.

“Alo, vâng. Nhiệt độ đã hạ chính là không sao nữa rồi đúng không?”

“Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

“Tôi biết, sau khi mọi thứ trở lại bình thường sẽ mang anh ấy đến kiểm tra. Được.”

Hạng Nghiêm nói đến đây thì cúp điện thoại. Lại gọi cho Hứa Văn, hỏi chút tình hình mấy ngày nay rồi mới đi ra ngoài.

Hắn mới đi một chút, quả nhiên người trên giường liền ngủ không ngon.

Omega trong kỳ phát tình là vậy, vô cùng ỷ lại Alpha của mình. Chỉ cần thiếu một chút hơi thở liền không cảm thấy an toàn, sẽ vô thức đi tìm. Cho dù trong phòng đều là mùi của hắn thì cậu vẫn có thể ở trong đống hỗn loạn đó, tìm thấy mùi vị mới mẻ nhất của hắn. Tìm không thấy sẽ không chịu yên, có khi còn sẽ mộng du đi tìm.

Rất đáng yêu.

Đợi kỳ phát tình qua đi liền sẽ không thấy được tình cảnh này nữa, Hạng Nghiêm vừa ôm lấy Cố Giản vừa nghĩ, tự nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nhưng hắn vẫn biết Cố Giản không hề thích làm một Omega, hắn cũng đã quen, chưa chắc cậu giống một Omega thích ỷ lại vào hắn hắn sẽ thấy thích.

Lại thêm hai ngày trôi qua, buổi sáng Hạng Nghiêm liền nhận được điện thoại của Hứa Văn.

“Có chuyện gì vậy?”

Hứa Văn nếu không có chuyện quan trọng sẽ không tìm hắn trước khi hắn chủ động tìm Hứa Văn.

“Tô Đan Chi tung ra tin đồn Cố Giản là Omega.”

Hứa Văn bên kia đáp rất nhanh.

Hạng Nghiêm vừa nghe xong mặt liền trầm xuống nhưng vẫn có điều khó hiểu.

“Anh ta làm vậy để làm gì?”

Cái này Hứa Văn cũng không hiểu, cho nên hắn mới không rõ mà gọi điện thoại hỏi Hạng Nghiêm.

“Rốt cuộc hôm đó đã có chuyện gì?”

Hạng Nghiêm nghe hắn hỏi cũng không giấu giếm, nói lại những gì Cố Giản đã kể cho hắn nghe vào một khoảng thời gian ngắn ngủi cậu tỉnh táo lại giữa kỳ phát tình.

“Chậc, tôi đã đoán được kha khá, nhưng không ngờ tình tiết còn kịch liệt hơn.”

Hứa Văn nghe xong thì cảm thán vô cùng.

“Như vậy Tô Đan Chi đảm bảo đang rất ghim Cố Giản, cơ mà nói giới tính của anh ta ra thì có lợi gì cho Tô Đan Chi?”

Nói thật thì thời buổi nào cũng có Omega không thích để lộ giới tính thật của mình. Có đôi khi giới tính Omega này khiến người ta cảm thấy rất bất tiện, không phải ai cũng sẽ tự hào về nó. Nhưng nói ra thì chỉ khiến cho người ta trầm trồ một thời gian thôi, muốn gây bất lợi cho cậu là không thể nào.

“Anh ta cũng đủ lỳ lợm.”

Hứa Văn cảm thán: “Trước đây anh ta chấp nhất như vậy chắc có một phần là do thân phận của cậu nhưng phần lớn là bị Cố Giản khiêu khích mà ra. Hiện tại bị Cố Giản chơi lại một vố đau điếng, chắc muốn đồng quy vu tận với anh ta rồi.”

“Đến bây giờ mà còn không chịu yên, có nghĩa anh ta đã nghĩ ra cách để trả thù Cố Giản. Bước đầu tiên là tung tin cậu là Omega ra ngoài.”

Mặt Hạng Nghiêm trầm xuống: “Mặc kệ anh ta muốn làm gì, tôi sẽ không cho anh ta nhảy nhót nữa.”



P/s: Giải quyết luôn đi là vừa. Mấy chuyện này cứ phải đợi gấu tó ra tay mới xem là đúng bài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui