Càn Quấy



Khương Nham này coi như là rơi xuống quán cơm của lão Kiều.

Lão Kiều phát hiện từ lúc mình thu lưu Khương Nham, cuộc sống của gã thật giống như đang đánh răng, một tay bôi cụ(tức cốc), một tay tẩy cụ(tức bàn chải).(2)

(2) bôi cụ: hài âm với bi kịch, tẩy cụ: hài âm với hài kịch. Câu này tức là nói cuộc đời anh vừa vui vừa buồn đó mà.

Đây không phải muốn nói Khương Nham không tốt, mà là cậu bé này, quá tốt rồi.

Trong tiệm cơm có một ký túc xá nhỏ, vốn là để dành cho nhân viên sống, Yến tử thì ở nhà người thân. Bây giờ thêm một Khương Nham, lão Kiều cũng xấu hổ lắm nếu ném cậu vào cái chuồng lợn kia, vì thế đành phải mang về nhà nuôi, ai biết mới qua một đêm, người lưu lạc đã bộc lộ tài năng, biến hóa nhanh chóng trở thành quản gia.

Kiều Vân Phi là người từ trại lính đi ra, có không ít thói quen tốt, như là làm việc khá lưu loát, tay chân lanh lẹ, mạnh mẽ vang dội; cũng có không ít thói quen xấu, như là lôi thôi… rời giường không gấp chân, quần áo nửa tháng giặt qua một lần, một tháng tắm sạch một lần, buổi tối trở về rửa mặt qua là sẽ chui vào ổ chăn ngủ… v.v… .

Nhưng từ khi Khương Nham vào ở cùng, đó quả thực… Lão Kiều lại một lần nữa có cảm giác ở trại lính.

“Sáng dậy phải gấp chăn, sáng dậy phải ăn sớm một chút, tối về phải tắm, răng sớm muộn gì đều phải chải, một ngày thay quần áo ra thì phải mang đi giặt, quần áo lớn nhỏ gì cũng giặt sạch hết, ra giường chăn gối đầu đều phải một tháng đổi một lần, đây đã là khoan dung rồi, tôi không có yêu cầu một tuần phải đổi một lần, bát ăn xong phải rửa sạch ngay, râu mép phải cạo mỗi ngày…”

Tối ngày thứ hai, Khương Nham mỉm cười nói muốn cùng lão Kiều tâm tình. Lão Kiều cảm thấy rất là mới mẻ, vì thế bèn đáp ứng, sau đó chiếm thế mới được.

“Đây là lo cho thân thể anh…” Khương Nham ân cần nhìn vào mắt lão Kiều: “Chân anh tuy rằng không tốt, thế nhưng không thể đại biểu cho việc chân anh không dùng được, cho nên… lời tôi nói anh phải làm được!”

Lão Kiều không nói chen được.

Đầu tuần, lão Kiều giống như con lừa bị Khương Nham sai loanh quanh, mỗi sáng gấp chăn đánh răng rửa mặt ăn sáng tới quán cơm làm việc, trở về tắm đánh răng giặt quần áo dọn dẹp gian phòng, sau đó mới dám cẩn thận đi ngủ. Thật giống như lúc gã đang tham gia quân ngũ vậy, đều phải rời giường gấp chăn rửa mặt thao luyện ăn sáng thao luyện ăn trưa thao luyện ăn cơm tối thao luyện.

Khương Nham dùng ba buổi tối dọn dẹp sạch sẽ từng góc gách bẩn thỉu trong phòng lão Kiều, quần áo bẩn tích trữ cũng giặt hết, thay bằng mùi quần áo thơm tho và vỏ chăn ra giường sạch sẽ, rèm cửa sổ bộ sô pha đều giặt một lần, làm lão Kiều về nhà cũng không dám đi giầy vào nhà mà phải thay dép ra trước rồi chạy vào phòng tắm, rửa sạch sẽ mới dám đi ra. (=))~~ có phải nhà anh không dzị, sớm muộn gì cũng thành thê nô)

Qua mấy ngày, lão Kiều cảm thấy như vậy cũng không tồi, Khương Nham cũng tỏ vẻ có phần hài lòng, hi vọng sau này có thể duy trì.

Khi Khương Nham nói ra những lời này, lão Kiều thiếu chút thì cúi rạp mình. (=))~~)

•••

Khương Nham là người hoàn mỹ, điểm ấy lão Kiều nghĩ không có gì đáng trách cả.

Ở nhà sạch sẽ nhanh nhẹn chịu khó, trong quán cũng đưa ra không ít phương thức cải tiến: làm sao dùng càng ít công nhân mà hiệu quả và lợi ích càng cao, khiến lão Kiều và các đầu bếp còn có bọn Tiểu Triệu nghe mà sửng sốt.

Sau một tuần Khương Nham làm thu ngân, hắn không chỉ đảm nhiệm chức vị quan trọng nhất, còn đảm nhiệm chức quản lý gian “quán cơm dân gian vui vẻ rẻ khỏe”, đồng thời còn huấn luyện cho nhân viên. Tuy rằng gian quán cơm này không lớn lắm, nhân viên cũng chỉ có mấy người.

Trần Mặc đã trải qua sự thay đổi sau khi Khương Nham tới, càng thêm nghĩ Khương Nham không phải nhân vật bình thường, cậu không chỉ một lần nhắc tới Khương Nham với Dương Sóc, dùng các loại từ ngữ như thông minh, có khả năng, anh tuấn đẹp trai, có khí chất các loại để hình dung hắn, khiến người con trai trong tiệm kia càng thêm tốt đẹp hơn.

Dương Sóc rất khó chịu với điều ấy!

Sự thay đổi trong quán cơm lão Kiều anh có nhìn thấy, không chỉ sạch sẽ hơn nhiều, hơn nữa bọn Tiểu Triệu cũng có tinh thần hơn nhiều. Loại thay đổi này khiến rất nhiều khách quen đều khen một tiếng, hơn nữa anh còn nghe nói, đã có người của quán cơm khác đến len lén móc nối, hi vọng Khương Nham có thể tới chỗ bọn họ để mở rộng hơn, có điều đều bị Khương Nham từ chối hết lượt.

Tin tức ấy không phải do Trần Mặc nói cho anh, Trần Mặc là một cậu bé thành thật quá, bình thường một khi đã vào bếp rồi thì chuyên tâm xay thịt, thái rau, và làm mì vằn thắn, cứ làm thẳng đến khi anh hết giờ làm thì chạy đi đón anh, bình thường ngoại trừ ra gian trước để ăn thì đều cố gắng làm việc của mình.

Chuyện Khương Nham bị móc nối, là do Tiểu Triệu nói với anh, bởi Tiểu Triệu biết người đàn ông nói với Khương Nham, là quản lý quán cơm chỗ làm trước của Tiểu Triệu, bắt bẻ ghê lắm, cuối cùng đã đuổi một nhóm người gã cảm thấy không hài lòng, Triệu Lượng cũng là một người trong số đó.

Khi Tiểu Triệu tức giận bất bình nói chuyện này cho lão Kiều và Dương Sóc, Kham Nham ở bên cạnh chỉ cười: “Ừa, là nói với tôi, có điều tôi bảo gã tôi không tới đâu, tôi rất thích ở đây, để gã không cần phí sức nữa.”

Trong nháy mắt lão Kiều cảm thấy Khương Nham lập lòe phát sáng.

Dương Sóc cười nhạt, anh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nói ra cái nhìn của anh lúc ở trên giường với Trần Mặc: “Thằng nhóc ấy nhất định là đã làm chuyện mất mặt rồi, ngay cả một tờ giấy tùy thân cũng không có cho nên mới không dám tới nơi như thế, sợ bị người ta nhận ra, rồi để lộ dấu vết! Cũng do lão Kiều là tên lính ngốc, thấy thế mà còn dùng hắn!”

Trần Mặc chỉ coi là Dương Sóc đang sủa bậy, trở mình tiếp tục ngủ.

Lòng Dương Sóc tựa như đã nuôi con chuột hai mươi lăm, móng nó gãi vào tim anh, anh ôm thắt lưng Trần Mặc, hăng hái cọ: “Mặc Mặc, thắt lưng em còn đau không? Chân có đau không? Chỗ nào đau nữa hả? Anh mua trơn tề tốt nhất về rồi, mua ở cái tiệm trên đường ấy, ông chủ tiệm ấy rất tuấn tú, trước đây sao anh không phát hiện ra nhỉ? Hắn giới thiệu cho anh mấy loại… Mặc Mặc? Trần Mặc… Em đừng ngủ mà…”

Trần Mặc đã hết cách với cái tên đằng sau, từ khi hai người bọn họ ở cùng nhau, người này không thèm để ý coi người khác có xem thường chuyện hai nam nhân ở cùng nhau hay không, lúc nào cũng như phơi bày cho mọi người xung quanh cái tin rằng: bọn tui là một đôi, không phận sự miễn xen vào…

Trước đây chỉ có người trong tiệm cơm lão Kiều biết, bây giờ thì hay rồi, ngay cả mấy người bán hàng rong khá là quen thuốc ở chợ hay là ở tiệm đồ dùng tình thú, tiệm bán hoa quả, tiệm giặt quần áo đều biết rồi, người nào thấy cậu thì cũng mang cái bản mặt mờ ám: “Yee~, vợ Dương Sóc…” Đi mua thức ăn, người quầy thịt cũng cười hì hì: “Tiểu Trần ca, có muốn mua con gà về hầm hông? Bổ lắm…”

Trần Mặc cảm thấy mình bị đả kích trầm trọng.

Dương Sóc chưa từ bỏ ý định tiếp tục cọ, bị Trần Mặc thụi cho một cái thì càng thêm hưng phấn, cuối cùng mặt dày mày dạn ăn sơ Trần Mặc lót bụng đỡ đói, cảm thấy mỹ mãn rồi thì ôm Trần Mặc mệt mỏi ghê gớm đi ngủ.

Trần Mặc ở trong mộng mơ thấy cậu đánh con đại hôi lang Dương Sóc một vạn lần.

•••

Hôm nay làm hết việc ở chỗ lão Kiều xong, Trần Mặc cùng Dương Sóc ăn cơm ở tiệm cơm rồi về nhà. Bây giờ Dương Sóc chính đại quang minh ăn quịt cơm lão Kiều, đồng thời còn cười nhạo lão Kiều bị chốt trông ***g sắt, không được tự do nữa. (cười ai, anh ko thế chắc)

Kiều Vân Phi biết Dương Sóc chỉ có cái tính xấu này, thích khoe khoang, ai muốn để  Dương Sóc kìm nén, sợ rằng sẽ nén thành bệnh, cũng chỉ cười cười mặc kệ. Thế nhưng Khương Nham thì không vui, hắn như một con sư tử trong lãnh địa, người trong lãnh địa của hắn chỉ để hắn bắt nạt, còn người khác á? Dựa vào cái gì!

“Nếu như đã tập thành thói quen tốt bị nhốt vào ***g sắt á, như vậy anh Dương chỉ sợ cũng đã trở thành một con chó Nhật chỉ biết bắt chân lên mép sô pha rồi ha.” Khương Nham cười lạnh uống một hớp canh, thờ ơ nói thế.

Phụt phụt… Mấy người trên bàn cơm không hẹn mà cùng cười phá lên.

Sắc mặt Dương Sóc đại biến: “Cái gì? Nói tôi là chó?”

Khương Nham chỉ chỉ Trần Mặc: “Xích chó,” lại chỉ sang Dương Sóc: “Chó!”

Dương Sóc hừ hừ hai tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai: “Tôi biết, cậu ghen.”

Khương Nham uống xong canh, ưu nhã lau miệng: “Tôi biết, anh tự biết.”

Bọn Triệu Lượng đã cười đau cả bụng.

Lão Kiều giả vờ phụng phịu: “Khương Nham, nói thế nào đấy? Không biết là nói thật thì đắc tội người ta à?”

Ha ha ha ha ha ha, một đám cười to.

Dương Sóc tức giận nhảy dựng lên: “Được được, mới qua vài ngày, các cậu đã phản rồi hả!”

Trần Mặc thở dài, túm Dương Sóc ngồi xuống: “Được rồi, anh đừng náo loạn nữa!”

Dương Sóc lập tức tủi thân ngồi xuống, nếu như anh có cái tai chó dài dài, sợ rằng bây giờ đã cụp xuống rồi: “Mặc Mặc, bọn họ bắt nạt anh.”

“Ừa…” Trần Mặc vỗ vỗ chân anh: “Sau này anh đừng khoe khoang hết thế, sẽ không có ai bắt nạt nữa.”

Dương Sóc rơi lệ đầy mặt: “Anh khoe khoang chỗ nào?”

“Mỗi cọng tóc gáy của cậu đều khoe khoang!” Kiều Vân Phi châm một điếu thuốc, mặt đầy ý cười phun khói.

Ăn cơm xong, Trần Mặc kéo con chó Nhật Dương Sóc về nhà, vừa vào cửa nhà, cửa bảo vệ nhà đối diện mở ‘két’ ra từ bên trong, một người bị đá ra, theo cùng đó còn có mấy chiếc quần áo và một cái túi, lập tức cửa bị đóng lại. (anh Minh hử *hóng hớt*)

“Anh Hạ?” Trần Mặc nhìn người đàn ông bị đá ra thì sửng sốt.

Hạ Khải Minh thấy Trần Mặc và Dương Sóc, xấu hổ cười cười: “Ai nha, xấu hổ quá, kia, kìa, vợ chồng chúng tôi cãi nhau…”

Hắn nói còn chưa nói xong, trong cửa có người lạnh lùng nói: “Biến.”

Hạ Khải Minh vác vẻ mặt cầu xin bổ nhào tới cửa, ghé vào trên đó: “Tiểu Hòa, em đừng giận mà… Trời lạnh lắm nè, em bảo anh đi đâu đây?”

“Tùy anh.” Người đàn ông trong cửa lại nói.

“Tiểu Hòa anh sai rồi sai thật rồi… Em coi hàng xóm đang cười hai ta nè, mau để anh vào đi thôi.” Hạ Khải Minh ai oán thậm tệ.

“Vậy thì sao? Anh nếu dám làm thế, chẳng lẽ còn sợ tôi đuổi anh ra ngoài?” Ở cửa xuất hiện một người đàn ông, quần áo có phần lộn xộn, kính mắt gọng vàng lấp lánh ánh sáng.

“Quý tiên sinh.” Trần Mặc lễ phép chào hỏi.

Quý Hoằng Hòa gật đầu: “Trần Mặc à, vừa về hả?”

“Đúng vậy, tôi bây giờ giúp đỡ ở tiệm cơm dưới nhà đó, vừa làm xong.” Trần Mặc lập tức trả lời.

Dương Sóc ngó Hạ Khải Minh, lại nhìn sang Quý Hoằng Hòa: “Yo, hai người đang diễn gì thế?”

Hạ Khải Minh ba chân bốn cẳng thu mấy chiếc quần áo và túi trên mặt đất: “Không có gì không có gì cả, hai người đi làm việc của hai người đi, ha ha ha…” Nói xong, khom lưng mèo, chui vào phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui