Lâm Hiến nói tôi không sao.
Nhưng thật ra anh rất muốn nói rằng, anh có bệnh, có bị ung thư, anh đau lắm, rất mệt mỏi, anh rất sợ, anh không muốn chết.
Có thể ở trước mặt Yuri, những lời mềm yếu đều không thốt ra được.
Yuri như một viên ngọc lục bảo bằng bằng không dao động, anh không thấy chút tình cảm nào trong đó, chỉ có thể thấy hình ảnh bản thân chật vật luống cuống.
Vì vậy Lâm Hiến lắc đầu, anh cười cười, thoải mái cười như không có chuyện gì xảy ra, anh nói: “Chỉ là đau dạ dày bình thường thôi, trước giờ tôi hay bị vậy lắm, không có chuyện gì.
”
Yuri nhíu mày quan sát biểu cảm của Lâm Hiến.
Lâm Hiến lại đưa tay ra nắm lấy tay y, tỏ vẻ hưng phấn, nói với y: “Hiếm thấy hôm nay ban ngày anh đã tỉnh rồi, chúng ta cùng tới phòng ăn ăn sáng đi.
”.