Cận Thân Cuồng Binh

Ở cửa ra của sân bay quốc tế Tô Hải.

Lam Phong mặc một chiếc áo sơ mi có viền màu xanh, vạt áo được dém gọn trong chiếc quần dài bình thường làm lộ rõ thân hình cao lớn khí khái. Tay phải của hắn cầm một chiếc cặp màu bạc, dáng vẻ như doanh nhân thành đạt vô cùng nổi bật giữa đám đông.

Ở ngay phía trước hắn có một bóng lưng xinh đẹp. Cô gái này có dáng người cao ráo, cặp đùi đẹp thon dài, bờ mông đầy đặn.

Mặc dù chỉ nhìn thấy được bóng lưng nhưng lại khiến người khác khó có thể phủ nhận sự xinh đẹp và quyến rũ của cô gái này.

Lam Phong quyết định bước nhanh hơn để có thể nhìn thấy mặt của cô ta.

Chẳng ngờ người đẹp ở phía trước lại đột nhiên ngừng bước để nhận điện thoại.

Lam Phong bị mất đà nên va thẳng vào người cô ta, dáng người cao ráo của hắn vừa vặn phủ lên đường cong hoàn mỹ sau lưng người đẹp, cơ thể nhanh chóng cảm nhận được sự mềm mại đến từ người phía trước.

Người đẹp bị Lam Phong đụng một cái suýt nữa thì ngã nên tức giận quay đầu lại.

“Anh làm cái gì đó? Đi không nhìn đường hả?” Người đẹp lạnh lùng hỏi.

“Này, đang hỏi anh đó...” Thấy Lam Phong cứ nhìn mình ngơ ngác, không chịu trả lời người đẹp lại lên tiếng lần nữa.

“Xin lỗi, tôi thật không ngờ cô đang đi lại dừng đột ngột thế nên mới không chú ý va vào cô.” Lam Phong phục hồi lại tinh thần, mặt mỉm cười nhưng ánh mắt lại rơi trên hai ngọn núi to lớn trước ngực người đẹp, chân mày hơi nhíu lại.

“Tôi đột ngột dừng lại nên anh va vào tôi sao? Tôi thấy anh cố ý như vậy thì có.” Người đẹp nhìn Lam Phong với ánh mắt chán ghét. Cô ta không ngờ người này lại còn dám trắng trợn nhìn thẳng vào ngực mình: “Còn nữa, quản lý tốt đôi mắt chó của anh đi."

“Cố ý sao? Con mắt nào của cô nhìn thấy là do tôi cố ý? Theo tôi thì chính cô mới là người cố ý đó, cố ý dừng lại để cho tôi va phải.” Lam Phong hơi không vui, người đẹp thì có quyền nói năng bừa bãi à: “Còn nữa, đây không phải là mắt chó mà phải gọi là ánh mắt, lớn vậy rồi mà những kiến thức cơ bản còn không biết nữa, cô em có muốn đi thuê phòng với anh để bổ túc thêm kiến thức không?”

“Lưu manh, vô sỉ.” Người đẹp lạnh lùng nói một câu rồi bỏ đi, cô ta cũng không có thời gian để lãng phí vào người như vậy.

“Chờ đã...” Lam Phong vội vàng đưa tay ra kéo lấy cánh tay của người đẹp.

“Buông tay ra!” Sắc mặt của người đẹp hoàn toàn lạnh xuống, giống như một khối băng ngàn năm, lạnh đến thấu xương.

“Người đẹp, gần đây cô có thù oán hoặc đắc tội với ai không?” Lam Phong nghiêm túc hỏi.

“Có ý gì?” Đột nhiên bị Lam Phong hỏi như vậy nên sắc mặt của người đẹp này tối đi, gần đây đúng là cô ta đã gặp phải khá nhiều phiền phức.

“Trên người cô có máy nghe trộm.” Lam Phong nhẹ nhàng nói.

“Làm sao có thể chứ?” Người đẹp nhìn chằm chằm vào Lam Phong, nét mặt cô ta hiện đầy vẻ khinh thường, hiển nhiên là không tin.

“Nếu tôi tìm được máy nghe trộm từ trên người cô thì cô phải cho tôi số điện thoại, sau đó mời tôi ăn một bữa, được chứ?” Lam Phong mỉm cười nói, người đẹp như vậy không thể bỏ qua được.

Giúp người đẹp giải quyết phiền phức, rồi đi ăn cơm chung, sau đó… không phải đây là một sự tình cờ đẹp đẽ sao? Lam Phong chỉ thoáng nghĩ thôi đã cảm thấy vui vẻ rồi.

“Được, nhưng nếu như anh không tìm ra thì tôi sẽ phế luôn “người anh em” của anh đó!” Người đẹp lạnh lùng gật đầu, cô ta muốn nhìn thử xem người đàn ông này có thể làm ra chuyện gì. Nếu như hắn ta có thể tìm ra được máy nghe trộm thật thì đúng là một nhân tài.

Lam Phong không nói thêm gì nữa mà giơ thẳng tay ra, nhanh chóng chạm vào bộ ngực của người đẹp rồi giật tay một cái, một cái khuy áo xuất hiện trên tay hắn.

Đây là cái khuy đầu tiên trên áo của người đẹp, nhưng bây giờ đã bị Lam Phong lấy ra.

Bởi vì đã mất một chiếc khuy nên trước ngực người đẹp hiện lên một mảng da thịt trắng như tuyết, ở đó còn lộ ra một cái khe hở thật sâu giống như có thể hút tròng mắt người khác vào vậy.

“Lưu manh, cặn bã!”

Hành động bất ngờ của Lam Phong làm người đẹp hơi sững sờ, sau đó cô ta rất tức giận, giơ chân lên gối nhắm ngay vào bụng Lam Phong.

Lam Phong không chú ý nên bị đá đau tới mức phải cong người lại như con tôm: “Này, nghe tôi giải thích, cái khuy này là máy nghe trộm mini…”

“Trộm con mẹ anh…”

Người đẹp không tin lời giải thích của hắn, dùng giầy cao gót của mình đạp vào chân Lam Phong.

Sau khi đạp xong người đẹp thở hổn hển, quay đầu rời đi.

“Ai u, đau quá… Người đẹp, đó là hiểu lầm thôi, thực sự là hiểu lầm…”

Tôi tốt bụng gỡ máy nghe trộm ra giúp cô. Cô đã không cảm ơn lại còn chửi tôi là đồ lưu manh, cặn bã? Thế giới này còn có công lý hay không vậy?

Lam Phong nhìn người đẹp rời đi, trên chân còn cảm nhận được cơn đau rát, nhịn không được liền mắng: “Bà nội nó, cô ta lại dám mắng mình là lưu manh, cặn bã, lại còn đánh mình nữa chứ, lần sau mà gặp lại thì anh đây chắc chắn phải cưỡng hiếp cô cho bõ tức!”

Trong một căn phòng hạng sang của quán bar Khải Duyệt.

Lam Phong đặt chiếc cặp màu bạc lên bàn, rồi ngồi xuống ghế sofa, mở nó ra.

Ở trong chiếc cặp là một khẩu súng màu bạc, một thiết bị tinh vi thu nhỏ có hình dáng đồng hồ đeo tay và một cái vòng đeo tay kiểu cách khá đặc biệt. Chiếc cặp này có ba tầng mà ba thứ này chỉ là đồ trong tầng thứ nhất, không biết hai tầng sau còn cất chứa những thứ gì khác nữa.

Chẳng biết người này đã dùng cách gì để qua mắt bộ phận an ninh, mang được những thứ này lên máy bay nữa, đây chính là hàng cấm đấy.

Lam Phong hơi trầm ngâm rồi cầm lấy vòng tay đeo lên cổ tay. Trên vòng tay có những hoa văn màu bạc, hai bên được đính nhiều viên đá màu xanh da trời kiểu dáng vô cùng khác lạ.

Sau khi làm xong việc, Lam Phong cất chiếc cặp đã khóa kỹ xuống chân giường, sau đó hắn kéo tủ ở đầu giường ra thì thấy ở bên trong có một chiếc chìa khóa và một tấm thẻ ngân hàng Trung Quốc.

Lam Phong cầm lấy chiếc thẻ ngân hàng và chìa khóa, bước ra khỏi quán bar.

“Vẫn là những em gái của nước mình xinh đẹp hơn nhiều!”

Lam Phong vừa đi vừa đưa mắt quan sát những cô gái xinh đẹp đang khoác trên mình những bộ cánh mùa hè mát mẻ, trên mặt hắn hiện đầy vẻ tưởng niệm và xúc động, còn hơi xót xa nữa.

Lam Phong tìm đến một ngân hàng Trung Quốc gần đó, mở két bảo mật cá nhân ra, bên trong đó có một tấm thẻ căn cước, một tờ giấy và một phong thư giới thiệu.

Trên tờ giấy đó viết sáu chữ bình thường nhưng có thể làm người ta sợ hãi: Long Thứ, chào mừng về nhà!

Lam Phong ngơ ngác nhìn thẻ căn cước và tờ giấy trong tủ chứa đồ, cả người run lên bần bật, hốc mắt đỏ bừng, cố nắm chặt nắm tay để nước mắt không rơi ra ngoài.

Năm năm trước hắn chính là binh vương (1) mạnh nhất của Hoa Hạ, đã từng tham gia vô số trận chiến, lập được rất nhiều chiến công hiển hách cho quốc gia. Thế nhưng kết quả cuối cùng của hắn lại là bị hủy bỏ quốc tịch, bị trục xuất khỏi nước, bị các nước khác đuổi giết, phải trải qua vô số lần đối mặt với cái chết. Hắn phải trà trộn vào thế giới hắc ám của phương Tây, có nhà nhưng không thể về…

Năm năm sau, cuối cùng hắn cũng lấy lại được quốc tịch Trung Quốc, trở về quốc gia hắn đã từng thề phải bảo vệ, ý nghĩa đúng là không tầm thường.

Một thời đại mới sắp tới.

Ức Vạn Dược Nghiệp, một trong những xí nghiệp lớn nhất Tô Hải.

Nhân viên của Ức Vạn có tiền lương rất cao và được hưởng những phúc lợi vô cùng tốt, nghe nói chỉ là nhân viên bảo vệ thôi thì tiền lương cũng đã được sáu đến bảy ngàn một tháng. Người bình thường nếu muốn vào đây làm việc thì phải có năng lực giỏi, hoặc là có quan hệ rất cứng. Cho dù chỉ là nhân viên bảo vệ cũng phải qua rất nhiều vòng lựa chọn.

Nhìn cửa lớn nguy nga hùng vĩ của Ức Vạn, Lam Phong mỉm cười rồi cất bước đi vào.

“Chào tiên sinh, xin hỏi anh đến đây có việc gì?”

Bởi vì không có thẻ nhân viên nên khi Lam Phong vừa vào sảnh thì đã bị hai nhân viên tiếp tân cản lại.

“Tôi tới tìm Dương Tiểu Mỹ, quản lý phòng nhân sự.” Lam Phong mỉm cười nói.

“Xin hỏi anh tên gì?” Một cô tiếp tân mỉm cười hỏi.

“Tên tôi là Lam Phong.” Lam Phong vẫn duy trì nụ cười trên mặt.

“Vâng, xin anh đợi một lát.” Tiếp tân gọi điện tới số của quản lý Dương.

“Anh Lam Phong, xin mời đi theo tôi.”

Một lát sau, tiếp tân gật đầu, dẫn Lam Phong bước vào thang máy, đi lên tầng ba.

“Anh Lam Phong, quản lý Dương đang chờ anh ở bên trong.”

Tiếp tân dẫn Lam Phong tới phòng làm việc của quản lý rồi rời đi.

“Vào đi!”

Lam Phong chỉ mới khẽ gõ cửa một cái thì bỗng nghe được giọng nói trong trẻo từ bên trong truyền ra.

Lam Phong đẩy cửa ra, bước vào phòng.

Vừa bước qua cửa Lam Phong liền trông thấy bóng dáng của một cô gái hơi lạnh lùng.

Khuôn mặt tươi trẻ của cô hơi nghiêm nghị, đôi mắt to trong veo như nước, tinh khiết đến mức dường như không nhuốm chút bụi bẩn nào, khiến cho những ai nhìn thấy đều khó có thể quên.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi ôm sát người, cổ áo mở hình chữ V để lộ chiếc eo thon nhỏ và bộ ngực đầy đặn. Phía dưới là một chiếc váy công sở màu xanh đen vừa đến gối, để lộ ra đôi chân dài thon dài, đủ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy đều phải điên cuồng, khó khăn lắm mới kiềm chế được xúc động muốn gác đôi chân ấy lên vai mình.

Quả là một người vô cùng xinh đẹp!

Người rất đẹp, chân còn đẹp hơn.

Trong lúc Lam Phong quan sát người đẹp trước mắt này thì người đẹp cũng đang quan sát hắn, trong đôi mắt cô thoáng qua sự kinh ngạc.

“Xin chào, quản lý Dương, tôi là Lam Phong, đây là thư giới thiệu của tôi.”

Lam Phong không quá mê mẩn như những người đàn ông bình thường khác mà nhanh chóng phục hồi tinh thần, đưa thư giới thiệu của mình cho cô ta.

“Anh là Lam Phong?” Nhưng Dương Tiểu Mỹ không thèm ngó ngàng tới thư giới thiệu của Lam Phong mà nghiêm túc nói với hắn: “Tôi không cần biết ai giới thiệu anh tới, ở chỗ của chúng tôi chỉ xem năng lực mà thôi.”

Dương Tiểu Mỹ vừa nói xong liền kéo ngăn kéo lấy ra một bài thi của công ty, cô rất xem thường những người đi cửa sau này: “Làm xong nó trong vòng một giờ.”

Lam Phong nhận lấy bài thi, cẩn thận đọc nội dung trên đó, có một phần là hỏi về các kiến thức liên quan tới công ty, phần còn lại là đề vấn đáp.

Lam Phong hiểu biết khá rõ về Ức Vạn, bởi vì trước khi trở về nước hắn đã từng xem qua rất nhiều tài liệu về nó, những câu hỏi này quá dễ dàng, không hề khó khăn chút nào, hắn không cần nghĩ ngợi nhiều mà cầm bút lên viết ngay.

Sau nửa giờ, Lam Phong đã làm xong bài thi và nộp lên.

Dương Tiểu Mỹ hơi giật mình khi nhìn thấy đáp án của Lam Phong, hắn trả lời đúng hết, đặc biệt trong đề vấn đáp, những gì hắn viết về sách lược phát triển của công ty và cách kinh doanh còn rành mạch hơn cả cô ta.

Dương Tiểu Mỹ cau mày, cô ta hoài nghi có người làm bài thi cho Lam Phong trước rồi để hắn học thuộc.

Nhưng ai có thể trả lời được những câu hỏi trong bài thi này một cách hoàn mỹ như vậy chứ?

Chỉ một lát sau, cô ta bình thản lên tiếng: “Chúc mừng anh đã vượt qua khảo hạch, trở thành nhân viên thực tập của Ức Vạn, đi đến tổ tiêu thụ thứ chín trên tầng bảy báo danh đi.”

“Cám ơn cô, quản lý Dương xinh đẹp.”

Lam Phong mỉm cười, đi ra khỏi phòng.

Giống như là nghĩ tới điều gì đó, Lam Phong quay đầu lại, nói nhỏ: “Tôi mong cô tốt nhất là đừng xem thư giới thiệu kia, nếu như cô tò mò mà xem nó thì tôi hi vọng cô hãy giữ kín bí mật này cho tôi, nếu không tới thời khắc mấu chốt thì đừng để người khác biết. Cám ơn!”

Tới khi Lam Phong đi rồi Dương Tiểu Mỹ mới tò mò cầm bức thư giới thiệu trên bàn lên nhìn.

Sau đó, cả người Dương Tiểu Mỹ đột nhiên cứng lại, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Đây đâu phải là thư giới thiệu, đây rõ ràng là quyết định bổ nhiệm mà.

“Người này có quyết định bổ nhiệm nhưng lại muốn đi làm nhân viên, lại còn là nhân viên thực tập nữa sao?”

...

1. Ý chỉ những người làm việc trong quân đội của những nhà cầm quyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui