Cận Thân Cuồng Binh

"Đắc tội với tôi thì chết là đúng rồi, giờ thì anh hãy bình tĩnh nói cho tôi biết, anh muốn chết như thế nào đây?"

Thiên ca nghe được lời nói lạnh lùng của Lam Phong rồi nhìn Lam Phong cầm dao đi từng bước tới, hắn ta liền tỏ vẻ hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tím tái đang run lên không ngừng, thật ra hắn ta chỉ là một tay đua, một tay đua không hơn không kém, bình thường bên cạnh hắn ta luôn có người bảo vệ, thật sự chưa từng gặp phải tình huống như thế này, hắn ta thật sự là sắp bị dọa cho tiểu ra quần rồi.

Hắn ta không thể ngờ rằng thời đại khoa học kỹ thuật tiến bộ thế này rồi mà còn có người thân thủ cao cường đến vậy, đây là đang đóng phim sao? 

Nếu nói như thế, Lam Phong là diễn viên chính của bộ phim điện ảnh này, còn bản thân hắn ta lại là một tên phản diện đầy bi thảm sao?

Hơn nữa lại còn là một nhân vật phản diện thứ thấp?

Thiên ca khóc không ra nước mắt. 

Giờ phút này, hắn ta thật sự rất hối hận.

Hối hận vì đã không nghe lời anh Bạch, đưa tiền cho Lam Phong và Lâm Nhược Băng rồi để họ rời đi, hối hận vì mình đã đấu thua Lam Phong rồi không cam lòng mà chủ động tìm Lam Phong gây phiền phức, để giờ đây khiến bản thân mình lâm vào cảnh không còn đường lui…

“Bình tĩnh nói tôi nghe đi, anh muốn chết như thế nào?” Lam Phong đến trước mặt Thiên ca, lạnh lùng hỏi. 

“Tôi…” Thiên ca lắp bắp, hắn ta muốn cầu xin Lam Phong tha thứ nhưng chẳng biết phải nói như thế nào, bởi vì từ khi trở thành đàn em của anh Bạch, hắn ta chưa từng phải cầu xin ai cả.

"Tự sát đi!" Lam Phong ném con dao đến trước mặt hắn ta, lạnh lùng nói: “Tôi cho anh ba giây suy nghĩ.”

"3!"

"2!"

Giờ phút này, Thiên ca hoàn toàn ngây dại, lời Lam Phong vừa nói cùng với dáng vẻ cao ngạo của hắn lúc này thật sự vô cùng giống với Thiên ca ban nãy, chỉ khác là bây giờ vị trí đã bị hoán đổi rồi.


"Leng keng đinh…" 

Ngay khi Lam Phong chuẩn bị đếm tiếng cuối cùng, tiếng chuông điện thoại trong túi quần Thiên ca vang lên chói tai, lúc này hồn vía hắn ta đột nhiên bừng tỉnh.

Thiên ca giật mình rồi vội vã lấy điện thoại ra, hắn ta như người sắp chết đuối vớ được khúc gỗ, nhìn lên màn hình di động nhanh chóng ấn nút nghe: “Anh Bạch… Cứu em với… Anh Bạch… Toàn bộ thung lũng sương mù bây giờ đều bị san bằng rồi, các anh em đều bị đánh trọng thương, anh đến đây cứu em với, anh Bạch ơi…”

“Bốp!” 

Thiên ca còn chưa dứt lời, Lam Phong liền đá một cước thật mạnh vào khuôn mặt to tướng của hắn ta: “Ai cho phép anh nghe điện thoại hả?”

Thiên ca bị Lam Phong đá một đòn liền văng ra xa hai mét, lưng bị đập mạnh vào một bên thành bàn đặt cược, di động cũng theo đó mà rơi xuống đất.

“Thiên Lang… Thiên Lang…” 

Điện thoại truyền đến âm thanh khẩn thiết.

Đợi một hồi vẫn không có ai trả lời, anh Bạch tức giận hét lên trong điện thoại: “Khốp khiếp, ông đây không cần biết mày là ai, nếu Thiên Lang chết, mày cũng đừng hòng sống yên với tao.”

“Vậy à? Thật sao?” Mặt Lam Phong ngẫm nghĩ một chút rồi nở ra một nụ cười: “Trong vòng hai mươi phút, nếu ông không có mặt kịp ở đây thì chờ mà nhặt xác của hắn đi.” 

Nói xong, không chờ đối phương trả lời, Lam Phong đã nhanh chóng cúp máy rồi  dùng sức dẫm nát điện thoại.

“Lam Phong, chúng ta cầm tiền đi là được rồi, sao phải đợi bọn họ đến làm gì nữa? Lâm Nhược Băng ngồi bên cạnh nhìn Lam Phong, cô khó hiểu hỏi.

“Vì tôi muốn sau này không còn phiền phức, vậy nên giải quyết một lần cho xong luôn vậy.” Lam Phong nhíu mày, nhìn về phía Thiên ca rồi quay sang Lâm Nhược Băng nói: “Hơn nữa… Tôi nhìn hắn ta có hơi quen quen, nhưng rốt cuộc là ai thì tôi không nhớ rõ.” 


“Hả? Anh cũng cảm thấy thế sao?” Nghe lời Lam Phong nói, Lâm Nhược Băng liền giật mình hỏi.

Lam Phong gật nhẹ đầu.

“Lam Phong, nhìn kỹ chiếc nhẫn trên tay hắn ta đi, anh có ấn tượng gì không?” Lâm Nhược Băng nhắc nhở. 

"Nhẫn?" Lam Phong nghe Lâm Nhược Băng nói liền nhíu mày nhìn về phía Thiên Lang, hắn ta liền nhanh chóng che chiếc nhẫn lại, âm thanh lạnh lùng từ miệng Lam Phong truyền đến: “Nếu anh không muốn bị phế bỏ cánh tay đó thì ngoan ngoãn mở ra cho tôi coi.”

Thiên ca không dám cãi lời, nhanh chóng đưa hai tay ra.

Ngay sau đó, ánh mắt Lam Phong đột nhiên ngưng đọng, trong não hắn chợt lóe lên một tia sáng, lần đó ở Tô Hải Đại Kiều, thông qua chiếc gương chiếc hậu, hắn đã nhìn thấy bàn tay đeo chiếc nhẫn này lái chiếc Audi. 

Âm thanh lạnh băng từ miệng Lam Phong truyền ra: “Lúc nào anh cũng đeo chiếc nhẫn này trên tay sao?”

Cảm nhận được ánh mắt của Lam Phong, Thiên ca khó khăn nuốt nuốt nước miếng rồi gật gật đầu, cái nhẫn này là tín vật của tổ chức thần bí kia, tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài được, hắn ta liền giải thích: “Chiếc nhẫn này là do tổ tiên của tôi truyền lại…”

“Tôi hỏi anh, gần đây anh có lái một chiếc Audi màu đen đi qua Tô Hải Đại Kiều không? Lam Phong tiếp tục hỏi. 

“Không có…”

Lam Phong quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược Băng: "Cô nhớ chiếc nhẫn này không? Tối hôm đó ở Tô Hải Đại Kiều, trên chiếc Audi màu đen..."

“Tôi nhớ rồi, tối hôm đó kẻ bắt cóc người của chúng ta chính là hai tên lái xe đeo trên tay chiếc nhẫn này.” Được Lam Phong gợi ý, Lâm Nhược Băng trong nháy mắt liền nhớ ra. 


Lam Phong quay đầu nhìn về phía Thiên Lang, sắc mặt hắn lạnh như băng, một luồng sát khí liền vây quanh người Thiên ca, lúc này Thiên ca cảm thấy bản thân như đang ở trong thế giới ngập tràn mùi máu, đâu đâu cũng là những hài cốt trắng toát, cả người hắn ta lạnh run: “Nếu anh không chịu khai thì chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhé!”

“Chẳng phải anh thích đua xe lắm sao? Tôi hỏi anh một câu, nếu anh trả lời không đúng hoặc không vừa ý tôi thì tôi sẽ chặt đứt một ngón tay của anh, cho anh không bao giờ lái xe được nữa, tôi nghĩ là… sống như vậy chắc hẳn còn đau khổ hơn là chết nữa nhỉ?” Lam Phong lạnh lùng nói, biểu cảm trên mặt hắn lúc này tựa như quỷ dữ, chân hắn dẫm mạnh lên người Thiên ca, nói: “Bây giờ tôi hỏi anh, khuya ngày hôm qua anh đang làm gì?”

“Tôi ở đây đua xe, lúc đó vừa hay có người đòi thách đấu…” 

“A…”

Thiên ca chưa dứt lời, ngón út của hắn ta liền bị Lam Phong cầm dao chặt đứt: “Câu tiếp theo, khuya ngày hôm qua anh đang làm gì?”

Trời ạ, không phải là vấn đề tiếp theo sao? Sao lại trùng với câu vừa nãy như vậy chứ? 

“Tôi… Tôi thật sự ở đây đua xe với người ta mà.” Thiên ca hoảng sợ, run run nói.

“Tôi không có tâm trạng chơi đùa với anh!”

Lam Phong cầm con dao trong tay lên, cắm mạnh trước mặt Thiên Lang, âm thanh lạnh lùng từ miệng hắn truyền đến: “Nếu anh không nhớ thì để tôi nhắc cho anh nhớ, khuya ngày hôm qua có hai người đeo chiếc nhẫn giống hệt như anh đi hai chiếc Audi màu đen, họ lén bắt cóc người hầu và người giúp việc của tôi… Nhân lúc tay anh còn đủ khả năng lái xe, anh tốt nhất đừng tiếp tục nói với tôi là tối hôm đó anh ở đây đua xe nữa!” 

Giờ phút này, Thiên ca cuối cùng cũng hiểu rõ, không ngờ Lam Phong lại tưởng hắn ta là tên bắt cóc kia, hắn ta biết nếu bản thân không chịu giải thích rõ ràng, cái tay này của mình thật sự sẽ không còn nữa mất: “Anh hai à, anh hiểu lầm rồi, là hiểu lầm thôi… Chiếc nhẫn này là do tôi gia nhập một tổ chức đua xe nên được phát cho, chỉ cần là người của tổ chức đó thì ai cũng đeo một chiếc nhẫn như thế này hết, hơn nữa mỗi người đeo chiếc nhẫn này đều được đánh số khác nhau, số của tôi là 198… Ông anh à, anh hiểu lầm rồi, thật sự hiểu nhầm rồi.”

Lam Phong cầm chiếc nhẫn nhìn thật kỹ rồi từ từ đứng lên, quả đúng như lời hắn nói, trên chiếc nhẫn có khắc ba số 198.

Sau đó bỗng dưng nhớ ra chuyện gì, Lam Phong liền vén ống tay áo Thiên ca lên, nơi đó không thấy hình xăm con rắn màu xanh, Lam Phong liền nhíu mày, từ từ mở miệng: “Việc này thật sự là hiểu lầm rồi.” 

“Hì hì…”

Nghe được lời Lam Phong nói, Thiên ca tức đến hộc máu.

Anh hai à, chỉ vì hiểu lầm mà anh lại nhẫn tâm chặt đứt một ngón tay của tôi sao? 


“Nói mau, tổ chức kia của các anh là hoạt động như thế nào?” Lam Phong lạnh lùng hỏi, căn bản không để ý đến cảm nhận của Thiên ca: “Tất nhiên, nếu anh muốn mấy ngón tay còn lại đều bị chặt hết thì anh có thể không nói gì.”

Thiên ca không dám cãi lời, vội vàng khai ra hết thông tin mình biết: “Thật sự là tôi tham gia tổ chức đua xe kia mới được phát cho chiếc nhẫn này, các tay đua trong tổ chức này đều rất tài giỏi, con số của mỗi người là thứ tự xếp hạng thông qua một bài kiểm tra đua xe, theo đó tôi xếp thứ 198, ngoài ra tổ chức sẽ giao cho mỗi người những nhiệm vụ đặc biệt, chỉ cần hoàn thành là có thể nhận được số tiền thưởng rất lớn. Nhưng mà đến tận bây giờ tôi vẫn chưa nhận được bất cứ nhiệm vụ nào, có thể là do năng lực tôi quá thấp…”

“Tổ chức đua xe, nhiệm vụ đặc biệt?” Lam Phong nhíu mày, tổ chức như vậy ở nước ngoài cũng có, người của tổ chức này thân thủ chắc hẳn không quá cao nhưng trình độ đua xe nhất định đều là hạng nhất, chúng có quan hệ với rất nhiều thế lực trên thế giới, hiểu rõ tất cả các tuyến đường giao thông, chúng giúp họ huấn luyện lái xe, cơ cấu khổng lồ, mạng lưới tình báo vô cùng phức tạp. 

Lam Phong không quá hứng thú với các tổ chức như vậy, nhưng mà chuyện này lại liên quan đến nhiệm vụ của hắn khi trở về Trung Hoa, vậy nên hắn bắt buộc phải để ý đến.

Lam Phong lập tức quay đầu về phía Thiên ca, thành thật nói: “Tôi có thể tha cho anh một mạng nhưng đổi lại anh phải nghĩ ra cách để tôi gia nhập tổ chức kia.”

Thiên ca nhíu mày, tổ chức của bọn họ hiện tại không nhận thêm người, không thể nào gia nhập được, nhưng nghĩ đến việc anh Bạch sắp đến, Thiên ca liền gật gật đầu, bây giờ hắn ta chỉ muốn kéo dài thời gian, đến lúc anh Bạch đến, Lam Phong tuyệt đối không thể thoát được, hắn ta muốn cho Lam Phong sống không bằng chết, muốn cho người phụ nữ kia phải nằm dưới thân mình mà rên lên. Thiên ca thở dài ngẫm nghĩ. 

“Được, tôi đồng ý!”

Bây giờ Thiên ca chỉ có thể kiên nhẫn kéo dài thời gian đến khi anh Bạch đến.

“Tất nhiên điều này chỉ có thể xảy ra nếu cấp trên của anh đến đây trong vòng hai mươi phút…” 

“Bây giờ, đã mười lăm phút trôi qua rồi…”

Lúc này, trên đỉnh núi của thung lũng sương mù có năm chiếc xe màu đen đang chạy với tốc độ cực nhanh, chúng mạnh mẽ xông thẳng đến quảng trường thung lũng, tiếng phanh xe vang lên chói tai, năm chiếc xe màu đen liền đứng vững vàng bên cạnh quảng trường.

Bốn cửa hai bên xe liền mở ra, từng người đàn ông mặc âu phục màu đen cầm trên tay con dao sắc bén từ chiếc Mercedes bước xuống rồi đứng ngay ngắn sang một bên, toàn thân họ toát lên một luồng sát khí, những người này nhất định là những hộ vệ vô cùng tinh nhuệ. 

Một người đàn ông từ từ đi đến trước chiếc xe trước mặt, khom người xuống thân xe rồi cung kính mở cửa ra, một người tóc bạc mặc âu phục màu trắng từ trên xe bước xuống, âm thanh lạnh lùng từ miệng ông ta truyền ra: “Đi thôi!”

Vừa dứt lời, người đàn ông tóc bạc liền dẫn đầu đám người đi về phía khu đặt cược.

Phía sau ông ta là một đám côn đồ hung ác, trên tay mỗi người bọn họ đều cầm một con dao sắc bén. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận