Phòng bếp truyền đến tiếng kim loại va chạm, chắc hẳn là hai chị em nhà họ Tô tỷ đang làm bữa sáng.
Sở Vân không có hậu thuẫn, chỉ có thể bất chấp khó khăn giao thiệp.
"Thím , thím nói cháu cũng thấy thẹn." Sở Vân trả lời với vẻ mặt hí hửng.
"Úi dời, đã biết nói vậy rồi cơ đấy.
Cậu mới chỉ là thẹn thùng thôi hả?" Trần Tú Linh tấm tắc lấy thốt lên."Nếu tôi là cậu, đã đào cái hố mà chui vào rồi!"
"Chỉ có bọn chuột nhắt mới có thể đào hầm." Sở Vân chuyển chủ đề khác, mạnh dạn nói."Cháu đường đường nam nhi bảy thước, vẫn phải giữ chút thể diện."
Trần Tú Linh ngay lập tức giận dữ, hai mắt trợn lên: "Thể diện? Nửa năm nay mày chết đi đâu vậy? Khi nhà họ Tô nguy nan, mày đã ra chút sức lực nào chưa? Hiện tại nhà họ Tô mới vừa vượt qua cửa ải khó khăn, mày lại chạy về làm ký sinh trùng? Thật sự là nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được!"
Sở Vân trong lòng nghẹn khuất, tối hôm qua mới vừa bị cô em vợ sỉ nhục , mới sáng sớm đã lại tiếp tục.
Ngày tháng như này sống sao đây?
Trần Tú Linh lại đắc ý không buông tha, càng mắng càng hung giữ.
Lớn tiếng, ngay cả hai chị em trong phòng bếp "Tìm nơi vắng vẻ" cũng nghe thấy rõ mồn một.
" Vừa phải là được rồi." Mẹ vợ Đổng Ngọc Hoa khẽ nhíu mày, buông chén trà xuống.
Bà vừa mở miệng, Trần Tú Linh cũng rất biết điều.
người từng cầm quyền xí nghiệp nhà họ Tô , Đổng Ngọc Hoa dư uy vẫn còn.
Hôn nhân này của con gái, bà chính là người đầu tiên đứng ra phản đối.
Lực lớn mạnh, thiếu chút nữa đã làm thất bại hôn nhân này.
"Nếu đã trở lại." bà nâng mắt nhìn qua thằng con rể nhìn mãi không thuận mắt này, Đổng Ngọc Hoa lạnh lùng nói."Vậy hôn ly luôn đi."
Bà nói xong, lấy một xấp tài liệu ra, bạc bẽo nhếch môi: "Ký mổ chữ, anh và nhà họ Tô sẽ không còn liên quan ."
một phen hành động này của bà, đừng nói là Sở Vân, liền ngay cả bố vợ Tô Chấn Nam cũng có chút kinh ngạc.
Cả đơn ly hôn cũng đã chuẩn bị cẩn thận? Không hổ là người có năng lực, động tác đanh đá cay độc sắc bén, không dây dưa dài dòng chút nào.
Ngẩn người, Sở Vân thăm dò nói: "Mẹ, con thể xem đơn này một chút không?"
Đổng Ngọc Hoa thản nhiên gật đầu."Vốn chính là cho anh xem đó."
Trong mắt, lại ý vị thâm trường.
Bà dự đoán Sở Vân là một người đàn ông có thể sẽ thẹn quá thành giận, sẽ dứt khoát xé tan cái giấy ly hôn này đi.
Bà vẫn còn giữ một bản sao tất cả những giấy tờ cần thiết nữa kìa.
Bà là phụ nữ, là nhà xí nghiệp, Sở Vân chỉ là thằng phế vật giúp không nổi một tay.
Bà nắm chắc có thể đánh tan phòng tuyến tâm lý của Sở Vân, hoàn thành xác nhận ly hôn.
"Bồi thường ly hôn đâu?" Sau khi xem xong giấy tờ ly hôn, Sở Vân nhíu mày hỏi, "Ờ, nên gọi là phân chia tài sản."
"Cậu thực sự làm cho người ta ghê tởm!" Trần Tú Linh tức đến bật cười."Cậu đã cống hiến được cái gì cho nhà họ Tô ? Còn muốn phân chia tài sản?"
Sở Vân không để ý tới lời mắng nhiếc của Trần Tú Linh, mà ôn hòa nhã nhặn nhìn về phía Đổng Ngọc Hoa: "Mẹ, tuy rằng con đọc sách không nhiều lắm, nhưng vẫn hiểu luật hôn nhân.
Nếu là thỏa thuận ly hôn, vậy khẳng định hai bên phải bàn về những điều kiện khi ly hôn chứ nhỉ?"
Đổng Ngọc Hoa sớm đoán được tên phế vật mưu mô xảo quyệt này sẽ chơi xấu.
Kiềm chế sự không vui trong lòng, gật gật đầu: "Anh ra giá đi."
"Bà xã!"
Đổng Ngọc Hoa vừa dứt lời, Sở Vân liền quay về phía bếp gọi to một tiếng: "Em có thể ra đây một chút sao?"
Lần này đúng là hét đến mọi người đều mông lung.
Tô Minh Nguyệt lại vẫn là đi ra.
Trang phục lộng lẫy tối qua, cô như một công chúa.
Còn lúc này, cô mặc bộ đồ khác khi nấu ăn, lại toát lên vẻ tuyệt diệu, xinh đẹp đến không tưởng.
"Chuyện gì?" Tô Minh Nguyệt nhàn nhạt hỏi.
"Mẹ muốn chúng ta ly hôn." Sở Vân không có chút băn khoăn, thêm mắm thêm muối nói."Còn bảo anh ra giá, anh cảm thấy đây rất là không tôn trọng em."
Đổng Ngọc Hoa mặt mày thâm sì, cảm thấy ấm ức.
"Ừ." Tô Minh Nguyệt mặt không đổi sắc, giọng điệu trong trẻo như trước nhưng lại lạnh lùng."Vậy anh ra giá cả hợp lý đi."
"Như vậy sao được?" Sở Vân mạnh dạn nói."Tình yêu vô giá, sao có thể dùng tiền tài đong đếm?"
"Cậu mà cũng xứng nhắc đến tình yêu?" Trần Tú Linh bắt được thời cơ nói tiếp."Sở Vân, hôn nhân này có không muốn ly hôn cũng phải ly, tốt nhất nên biết điều một chút."
Để phá hủy cuộc hôn nhân này, nhà họ Tô cưỡng bức hay dụ dỗ cũng đã dùng rồi.
Sở Vân thoạt nhìn cũng không cân nhắc quá nhiều, anh thở dài, nói: "Vậy con ra giá nhá."
Dừng một chút, ánh mắt Sở Vân thâm tình nhìn về phía Tô Minh Nguyệt: "Vợ của con dung mạo như tiên trên trời, dáng người thướt tha, khí chất xuất chúng, bằng cấp cao ngất lại còn xuất sắc.
Lại còn là ngôi sao triển vọng của giới giải trí.
Ra giá thấp, đúng là không công bằng với em ấy."
"Như vậy đi." Sở Vân cắn răng một cái, thoạt nhìn rất thống khổ cúi đầu với thế lực phía ác."Một trăm triệu tệ.
Không thể ít hơn.
Đây là điểm giới hạn con có thể chấp nhận được."
Anh còn chưa dứt lời, Đổng Ngọc Hoa cả người phát run, không thể nén giận.
"Anh cần tiền vì tiền mà điên rồi?" Đổng Ngọc Hoa lạnh giọng chất vấn, trong cơ thể giống như có một cái hồng hoang dã ** bắn ra khỏi người.
Một trăm triệu tệ ?
Cho dù xí nghiệp nhà họ Tô không phá sản, Đổng Ngọc Hoa cũng không thể dễ dàng đưa ra một triệu tiền mặt.
"Đây là thỏa thuận ly hôn!" Trần Tú Linh châm chọc nói."Không phải anh đơn phương bán vợ!"
Sở Vân liếc nhìn Trần Tú Linh một cái, mím môi nói: "Tôi bàn chuyện buôn bán với mẹ vợ tôi, người ngoài xen mồm ít thôi."
Trần Tú Linh chỉ cảm thấy một cỗ tà hỏa bùng lên đỉnh đầu, lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu.
Không đợi Trần Tú Linh phát tác, Sở Vân bình tĩnh nhìn phía Đổng Ngọc Hoa: "Mẹ, con có một câu không biết có nên nói hay không."
Tô Tiểu Tiểu đang trốn trong bếp giật cả mình, tối hôm qua chính cô đã bị Sở Vân bộ chơi bẩn.
Giờ phút này, đối mặt với người mẹ ngang ngược độc đoán nhà họ Tô, cái anh rể tình tình ẩm ương này lại muốn làm cái trò gì vậy?
"Có gì thì nói đi." Đổng Ngọc Hoa lạnh giọng nói.
Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
"Bán không nổi con gái, thì đừng ra giá."
Chín chữ lời ít mà ý nhiều, khiến phòng khách lâm vào tĩnh mịch.
Bỏ tiền ra để đá Sở Vân ra khỏi đây, lợi dụng Tô Minh Nguyệt kết giao quyền quý, tìm một thằng con rể lắm tiền, giành ích lợi nhiều hơn nữa.
Đây là ý đồ của nhà họ Tô.
Nói Sở Vân là kẻ bán vợ, Đổng Ngọc Hoa mới là kẻ bán con chân chính.
Có lẽ bà sẽ có muôn vàn lý do nào là muốn con gái hạnh phúc.
Nói rốt cuộc, cũng chỉ là thỏa mãn dục vọng của bản thân.
"Thứ vô liêm sỉ!" Đổng Ngọc Hoa dù có tu dưỡng tốt, cũng hoàn toàn bị Sở Vân chọc tức.
hai mắt bà phun lửa, lạnh giọng nói."Mày cút ra ngoài cho tao!"
Sở Vân thong dong nhún nhún vai.
Quay đầu liếc nhìn Tô Minh Nguyệt đang không hề bận tâm : "Bà xã.
Bữa sáng làm xong chưa? Anh đói quá."
Giống như tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới Tô Minh Nguyệt, cô vẫn cứ thủy chung với thái độ nhàn nhạt như khán giả vậy.
"Chưa."
Nàng xoay người trở vào bếp, không phát biểu ý kiến gì về chuyện này.
Bình tính đến không tưởng.
Nhà họ Tô tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, hận không thể lột sống Sở Vân.
Điện thoại trong túi Trần Tú Linh reo lên tan áp suất không khí khiến người hít thở không thông.
Cô thô lỗ bắt máy, còn chưa nghe vài giây, sắc mặt tựa như gan lợn, kinh khủng sợ hãi, cả người phát run.
"Xảy ra chuyện gì?" Đổng Ngọc Hoa nhíu mày.
"Xong đời ." sắc mặt Trần Tú Linh sầm lại, ánh mắt toát ra sợ hãi."Tối hôm qua Minh Nguyệt ăn cơm với thái tử gia nhà Tập đoàn Hàn Thị, kết quả bị đánh thành trọng thương, bây giờ vẫn còn trong phòng ICU để quan sát."
Trần Tú Linh nuốt một ngụm nước miếng xuống, mồ hôi lạnh ứa ra: "Hàn gia nói nợ máu trả bằng máu.".